Hệ Thống Công Lược Anh Em Tốt

Chương 207





Từ ngày nhiệm vụ hoàn thành thì 250 cũng biến mất.
80 năm sau,
- / Ting/
- / Nhiệm vụ hoàn thành/
- / Xác định đã rời khỏi thế giới công lược/
- / Xác định, truyền tống/
/ Xác định tiến hành lọc kí ức /
/ Xác định /
/ 1%.....98%...100%/
/ Thanh lọc thành công/
Lạc Dư ở thế giới nhiệm vụ ngừng thở, linh hồn của cậu trở lại không gian hệ thống, giọng nói của 250 vang lên,
- /Phải chăng xem thông tin cả nhân/
- Xem.
- / Xác định/
Thông tin cá nhân:
- Tên: Lạc Dư

- tuổi: 18
- Giới tính: Song tính
- Mị lực: 75
- Trí lực:????
- Tích phân: 100 vạn.
- Linh hồn: 1700
- Kĩ năng: ngoại ngữ, công pháp hệ thủy, hương quýt, kĩ năng sống cơ bản, y thuật, kĩ năng kinh doanh,..
- Vật phẩm: bạch long
- nhiệm vụ: Công lược Nhan Mặc  [ hoàn thành]
250 lắc lắc đuôi ngẩng đầu nhìn Lạc Dư của mình nói:
- / Kí chủ, tích phân của cậu đủ 100 vạn rồi, cậu muốn khôi phục thân thể sao?/
Lạc Dư nhìn 250 gật đầu chắc nịch.
- Mèo mướp thúi, đổi đi.
- / Kí chủ, cậu xác định/
- Xác định.
Lời của cậu vừa dứt hư không liền mở ra một lỗ hổng, Lạc Dư nhìn thấy từ sâu bên trong xuất hiện những con người, không, phải nói là những linh hồn mới đúng.
- Đó là...
Cậu nheo mắt muốn nhìn rõ nhưng đột nhiên một thứ gì đó chui ra che lấp hết mọi thứ.
- / Kí chủ, đây là khoang chữa trị, chỉ cần cậu nằm vào trong đó, sau một khoảng thời gian nhất định những bộ phận không mong muốn trên người cậu sẽ biến mất./
- Hiệu quả như vậy?
Lạc Dư nhìn lỗ hổng khép lại quai sang túm tai mèo của 250 nghịch.
- / Đương nhiên rồi, đồ của hiệp hội hệ thống cái nào không phải là tuyệt phẩm chứ, hừ hừ, người tạo ra tôi thân phận cũng không bình thường đâu./
Lạc Dư tóm mũi nó kéo kéo,
- Thích kiêu ngạo không hả?
- / A, kí chủ~/
250 bĩu môi há to miệng nói:
- / Kí chủ, cậu muốn khôi phục thân thể mà, mau vào trong đó nằm đi./
- Hôm nay tạm thời tha cho mi, đợi đến lúc tỉnh nhớ đem lông cho ta nhổ đó.
- / Hức, kia chủ, cậu là đồ bạo lực./
Lạc Dư bước vào trong khoang chữa trị, một tấm kính trong suốt hiện lên, những dòng chất lỏng trắng sữa dần dần đem toàn bộ cơ thể cậu nhấn chìm, tầm nhìn trước mắt cậu cũng mơ hồ theo thời gian rồi hoàn toàn ngất đi.
Lúc đang trong quá trình cải tạo thân thể thì trong không gian hệ thống đột nhiên xuất hiện một người một rắn, 250 cũng đột ngột bị đình chỉ hoạt động.
- 520 xóa tất cả kí ức của bọn họ, còn nữa, cho con mèo kia một thực thể.
Người nam nhân có đôi mắt màu tím nhạt lạnh lùng nói, nếu Lạc Dư có ý thức nhất định sẽ nhận ra người này, hắn không ai khác chính là kẻ mà cậu công lược ở 8 vị diện kia diện mạo tuy bị một lớp sương mù mờ ảo che khuất nhưng cảm giác chắc chắn sẽ không sai.

- / Tuân lệnh, thưa chủ nhân/
Nam nhân đó cách một lớp kính chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Lạc Dư nhẹ giọng, một dòng khí trong suốt từ trong trái tim cậu thoát ra.
- A Dư, không phải em muốn phản công sao, ta cho em một cơ hội, đè ta.
520 xoa cằm nhìn con mèo nhỏ trước mắt, thật đáng yêu nha.

Ánh mắt nó loe lóe, cái đuôi mất khống chế quấn lên cổ mèo mướp thúi đặt đầu lên vai nó.
Mềm ghê, 520 vùi đầu vào trong lớp lông mềm của 250 thỏa mãn thở ra một hơi, cảm giác thật dễ chịu, ngày nào cũng được ôm con mèo nhỏ này thì tốt biết mấy.
Đợi đến lúc Lạc Dư tỉnh lại thì thân ảnh một người một rắn đã biến mất, đầu óc cậu trống rỗng, những kí ức về các thế giới từng đi qua đều biến mất không một dấu vết, trong đầu cậu chỉ còn lại cảnh trước lúc chết, lòng đường, ô tô, máu.

ngoài ra còn có thêm một phần kí ức lúc bước vào khoang chữa trị nhưng nó rất mơ hồ.
250 bay lơ lửng trước mặt Lạc Dư, 
- / Xin chào kí chủ, tôi là hệ thống xuyên nhanh 250, hân hạnh được làm quen với cậu/
- Hệ thống?
- / Đúng vậy/
250 tưởng Lạc Dư đã hiểu ý mình, nó lắc lắc đuôi vui vẻ nói.

Lạc Dư nghi hoặc:
- Hệ thống là cái gì?
- /.../ 
250 câm nín, nó nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Lạc Dư giật giật miệng, phải nói cái gì mớ được đây.Một lúc sau, Lạc Dư bị 250 nhồi nhét một đống thứ, còn bị nó chửi ngu ngốc, cậu trừng mắt giơ nắm đấm:
- Mi đúng là con mèo mướp thúi đến không thể thúi hơn, sau này ta gọi mi là mèo mướp thúi, nghe chưa.
250 đần mặt, sao cái biệt danh này quen quen, dường như nghe ở đâu đó rồi thì phải.

Lạc Dư trợn mắt nhìn nó:
- Mi qua đây.
Đột nhiên 250 cảm thấy nguy hiểm, lông tơ trên người dựng đứng lên,
- / Kí chủ, cậu muốn làm gì bổn bảo bảo/
Nó rùng mình một cái, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, Lạc Dư khoanh tay,
- Ta nói ngươi qua đây thì cứ qua, hỏi nhiều như vậy làm gì.
250 từng li từng tí bước đến trước mặt Lạc Dư, nó run giọng:
- / Kí chủ ~/
Lạc Dư bắt lấy nó, cậu suy tư nói:
- / Thân thể ta bây giờ đã hoàn toàn trở lại bình thường rồi đúng không/
250 gật đầu,

- / Đúng vậy, kí chủ/
Lạc Dư gật gù, 
- Rất tốt, còn bây giờ.
- / Méoooo.../
- Ha hả.
Lạc Dư không một chút nương tình giựt một nhúm lông lớn trên người nó, 250 đau đến phát khóc nhưng nó là hệ thống, lấy đâu ra nước mắt a.
- / Kí chủ, cậu tha cho tôi đi mà/
Cổ bị túm chặt, 250 dùng hai chi trước che lấy chỗ da mèo trắng toát đau khổ cầu xin.

Lạc Dư cong môi tà ác cười,
- Tha cho mi? Ha, để mi trèo lên đầu ta mà ngồi hả?
Lạc Dư trợn mắt động tác trên tay không một chút ngừng nghỉ, lông trên người mèo mướp thúi dần bị cậu nhổ đến trụi lủi, 
- Haha, thoải mái quá đi.
Lạc Dư nhìn tác phẩm của mình cười đến không thấy mặt trời, chỉ tội cho 250 đau đớn ngồi một góc ôm đám lông mềm mại của mình bất lực khóc, sao nó lại có một kia chủ độc ác như này chứ, nó không chơi với cậu nữa.
_Hết phần 1_
Chương trước có một vài bạn thắc mắc về vấn đề thời gian, tiện đây mình giải thích luôn.
[ Một tháng sau hai người mới chịu trở về, hai tên kia giữ đúng lời hứa, cái gì hai người không thích liền vứt đi.
- A Dư, anh nhịn đói hơn một tháng rồi ~ em cho anh "ăn" đi được không, cái đó sắp nghẹn hỏng rồi.
Nhan Mặc vân vê ngón tay thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt của Lạc Dư một cái.
- Thức ăn trong tủ rất nhiều qua đó lấy ra làm mà ăn.
Lạc Dư thản nhiên nói, Nhan Mặc không chịu.
- A Dư ~ em rõ ràng biết anh đang nói đến cái gì mà, anh muốn "ăn" em cơ.
Bàn tay cầm quả táo run rẩy, Lạc Dư tức giận gầm lên.
- Đừng hòng, anh không quên là một tháng trước anh làm ra cái gì đó chứ, bảy ngày không xuống được giường, bên Vân Duật cũng không có đến nỗi như thế đâu.]
Bên trên mình trích lại nguyên xi một đoạn của chương trước, các bạn chú ý cái câu nói cuối cùng của Lạc Dư [ Anh không quên một tháng trước anh làm ra cái gì đó chứ...]
Cái đoạn này có nghĩa là một tháng trước Lạc Dư đã trở về rồi, lúc cậu trở về thì bị Nhan Mặc có chút "quá đà" nên làm cậu 7 ngày không xuống giường được nên Nhan Mặc mới bị Lạc Dư cho nhịn "ăn" một tháng đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.