Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi

Chương 49: Chương 49




Trong phòng tắm, Dương Kiệt đang ôm cậu vào lòng mình, lâu lâu tay hắn lại sờ chỗ này nựng chỗ kia.

Trương Gia Bảo chỉ có thể đỏ mặt cam chịu, mặt kệ bản thân bị người nào đó ăn đậu hủ.
Cậu hơi ngại ngùng đẩy đẩy bàn tay đang không ngừng quậy phá ra.

Nhưng nó cứ như sắt thép đẩy không xê dịch.
Đành buông tay cho hắn làm gì thì làm.

Dương Kiệt sau khi sờ đã, bèn ôm cậu ra rồi bồn tắm và thay đồ mới cho cậu.
Nhìn bé mèo nhà mình sạch sẽ, bóng loáng, thơm tho và mũm mĩm.

Cảm giác thành tựu nổi lên, vui vẻ hôn cậu một cái rồi chuyên tâm hong khô tóc cho cậu.
Xong xuôi mọi chuyện, hắn ôm Trương Gia Bảo lên giường.

Sau đó đè lên người cậu, lấy hết dũng khí của 19 cái xuân xanh tỏ tình với cậu: " Bảo Bảo, anh yêu em".
Cậu còn đang hoang mang, thì đã bị dán cho một cú sốc hạnh phúc đầu đời mèo.


Màu đỏ từ từ nhiễm dần khắp cơ thể cậu, vội núp trong lòng ngực hắn, cậu nói nhỏ một câu: " Em cũng yêu anh".
Bầu không khí nháy mắt như có nhiều trái tim nhảy ra, tung tăng khắp phòng.

Bao trùm lên hai con người vừa thổ lộ với nhau, giờ lại vì đó mà ngại ngùng đến đỏ mặt.
Hệ thống 003 lú đầu ra tính trả thù, thì cảm thấy cay mắt không thôi, nói: " Tự nhiên thấy là hết muốn ăn cơm".

Rồi phủi đích bỏ đi, để lại không gian cho đôi bạn trẻ.
Dương Kiệt lấy lại lí trí từ trong xung sướng, khẽ hôn lên môi cậu một cái rồi lại hôn hết khuôn mặt.

Đặt cậu lên trên tay phải mình, còn tay trái lại ôm éo cậu.

Cả hai vui sướng đánh một giấc bên người yêu của mình.
Sáng sớm tinh mơ, Trương Gia Bảo nằm lòng Dương Kiệt khẽ động mí mắt, cậu nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt mà không khỏi nhớ đến đêm hôm qua.
Thật là hạnh phúc quá đi!!!
Lăn qua lăn lại trong lòng một lúc, thì một bàn tay lật về bên trái.

Dương Kiệt mũi chạm mũi với cậu, giọng ngáy ngủ: " Chào buổi sáng, Bảo Bảo".
Cậu hơi xấu hổ trả lời: " Sớm, anh Kiệt ".Rồi hôn một cái thật mạnh vào miệng hắn và phi ra khỏi giường hướng về phòng vệ sinh.
Lúc này hắn mới tỉnh táo lại, bặm môi một cái cười cười đi theo sau cậu.
Đến khi ra ngoài, Trương Gia Bảo mặt đỏ bừng ra trước theo sau là Dương Kiệt với hai bên má bị nhéo đỏ.

Hắn không một lời oán trách, mà còn hạnh phúc sờ sờ hai má mình.

Tuy hơi đau chút, nhưng rất là xứng đáng.
Sau đó nhìn cặp mông của cậu mà cười tủm tỉm, nhảy chim sáo đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Cậu nhìn con người đang vừa nấu cơm vừa hát, mà không biết có phải mình nhận *** chồng với tên biến thái không nữa.
Nhưng dòng suy nghĩ của cậu nhanh chóng bị đánh bay, khi Dương Kiệt lú đầu ra kêu: " Bảo Bảo ơi, ăn cơm thôi".


Thì trong vòng một nốt nhạc cậu đã an vị ở bàn ăn.

Thế là một bữa ăn ngon lành cành đào đã đánh bay đi hết mọi phiền não của con người nào đó.

Và cả hai đi đến cổng của căn cứ tiếp tục quan sát tình hình.
So với không khí hạnh phúc của cậu và hắn.
Lúc này, Trần Yến cũng đang cực kỳ vui vẻ.

Bởi lúc này đây, cô ta đang điều khiển xác sống trung cấp tàn sát một đội dị năng giả.

Cô ta cho xác sống điều khiển dị năng làm bị thương họ, nhưng lại không kết liễu mà từ từ tra tấn họ trong đau đớn.
Đội dị năng chỉ biết hét lên xin tha cho đến khi hơi thở tắt đi và để lại cơ thể máu be bét.

Trần Yến thích thú điều khiển xác sống tiếp tục tìm con người hành hạ, miệng đầy khinh bỉ chê bai: " Đúng là một lũ con người ngu ngốc, vô dụng, lại còn yếu ớt".
Đúng lúc, Hà Thiên xuất hiện phía sau, mặt lạnh tanh nói: " Đại nhân triền lệnh triệu tập cô đến gặp ngài ấy.

Đi thôi ".

Rồi hai người một người bay một người hoá thành sương đi đến lâu đài vua xác sống.

Lam Thần ngồi trên ghế lớn, nhìn Trần Yến ở phía dưới, nói: " Trần Yến, người từng ở khu căn cứ của chính phủ phải không? ".
Trần Yến quỳ xuống trả lời: " Thưa đại nhân, đúng ạ".
Lam Thần suy tư hỏi cô ta: " Nếu vậy thì ngươi có biết người sở hữu dị năng sét ở đó là người nào không?".
Trần Yến nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu lắc đầu: " Thưa không ạ".
Lam Thần híp mắt nhìn cô ta, nháy mắt biến đến trước mặt bóp cổ Trần Yến: " Thật không?".
Tuy đã không còn thở nhưng Trần Yến lại bị sát khí của vua xác sống áp chế, run rẩy khó khăn trả lời: " Không có thưa ngài, có lẽ là một người nào đó mới gia nhập vào sau khi tôi rời đi".
Lam Thần vẫn híp mắt nhìn, khi nhìn thấy cô ta không có nói dối thì buông tay ra trở lại chỗ ngồi: " Chắc là như vậy.

Thôi ngươi lui xuống đi".
Trần Yến run rẩy đứng dậy, cuối đầu chào gã rồi đi ra ngoài cửa.

Khi cánh cửa đóng lại, cơ thể đang run rẩy cô ta dừng lại.

Cô ta gục đầu đứng ở đó thật lâu, đến khi ngước mặt lên lộ ra hai con mắt vô thần.
Rồi sau đó trở lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra, từng bước từng bước tiến về phía bên ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.