Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 31: Hoa lục sắc





Xong chuyện cái hang Vương Minh giao lại hết cho bọn người của hiệp sĩ thánh quốc, hắn thì ung dung đi báo nhiệm vụ dù sau cũng chả phải chuyện của hắn bởi đau khổ chỉ đến với kẻ yếu kẻ không biết tự thay đổi mà ngồi đấy cam chịu.

"Đây là nhiệm vụ." Vương Minh nói.

Hạ Như đưa đi kiểm tra sau đó mạng lại túi nhỏ tiền.

"Đây là phần thưởng của ngài... " Hạ Như chưa vứt lời.

"Chỗ ngươi có mua thêm tai goblin không? Ta còn dư đôi chút." Vương Minh nói.

Hắn dung nhẹ tay cái gần 50 cái tai goblin rơi trên đất.

"Eh? " Mặt Hạ Như ngốc trệ ra.

Như một tin trấn động bọn mạo hiểm giả nhố lên.

"WTF?"

"Chân Long gián thế!!"


"Tên này lấy đâu ra... Nhiều tai??"

"Ta vừa nghe được tin có mạo hiểm giả tìm được 1 hang goblin... Còn cứu được người, không lẽ là hắn?"

"Đùa gì hang goblin cũng phải cấp C đó..."

.....

Bỏ qua lời bàn tán Hạ Như ngay lập tức kêu người đến kiểm tra kẻ này sau khi xem đến xem lùi liền nói.

"Tất cả đều mới được lấy, có tai high goblin anh bạn xem ra kiếm không ít tiền đâu?"

Câu nói này khiến bầu không khí đang ồn ào bỗng im lặng sau đó lại ồn ào hơn lúc đầu.

"Vương Minh không phải ngài đến núi phía Đông chứ? Nơi đó được báo cáo lại là có dấu vết goblin một số mạo hiểm giả được báo là mất tích khi đi vào đó, đã có nhiệm vụ trinh sát vùng đó rồi..." Hạ Như hơi nhướng nhìn Vương Minh.

"Đúng vậy, ta tìm được hang goblin gần 50 con... Đây còn ít giáp vào vũ khí công hội có mua lại không?" Vương Minh lại nói.

"Hể?? Thật sau... Ôi trời ngài liều mạng quá!" Hạ Như che miệng kinh ngạc.

Chuyến này thì cả công hội im bặc hẳn ánh mắt bắt đầu đánh giá lại Vương Minh 1 thân dọn hang goblin phải là mạo hiểm giả Rank B trở lên mà tên này chỉ mới đi đăng kí ngài đầu.

Hạ Như đưa Vương Minh vào một căn phòng có một người hơi lun đang kiểm kê vũ khí.

"Đây là người thua mua lại vũ khí... " Hạ Như chưa kịp giới thiệu.

Hắn ta đã đưa tay một đống vũ khí rơi trên đất, Hạ Như một lần nửa im lặng gì cô biết hang goblin mà có trang bị đầy đủ thế này phải một nhóm cấp B chưa chắc đã hoàn thành nổi mà người trước mặt cô chỉ là một thiếu niên, ngươi kia cũng xem tới xem lui các thứ mất một khoản thời gian để xem xong.

"Một số còn mới, số còn lại bị hư hao một ít đã rỉ sét..." Người này nói chưa xong bị Vương Minh cắt lời.

"Không quan trọng, lấy những thứ ông có thể phần còn lại dùng thì dùng không dùng thì cứ vứt đi." Vương Minh nói.

Lại một khoản im lạ thường dù chỉ ba người, người kiểm tra cười phá lên.

"Ha ha ha, mạo hiểm giả tiếc tiền như mạng cậu là lần đầu ta gặp ha ha được ta mua tất." Người này trông rất vui vẻ.

"..." Hạ Như Nhìn~ Nhìn~ Vương Minh.

"..." Trống hành trang mỗi món chiếm một chỗ, ta không có chỗ dùng.

Vương Minh thầm nghĩ.


Một lúc sau cả hai người trở lại quầy, Hạ Như đưa một túi lớn tiến Vương Minh thu vào cái quay đi hắn cần tìm nơi chú trời cũng sắp tối.

"Ngài, không kiểm tra lại sau?" Hạ Như hỏi.

"Không cần, 205 000 bạc đủ rồi. " Vương Minh bó đi.

Hạ Như hơi nuối tiếc thầm nghĩ.

"Định bắt truyện với cậu ấy lâu một chút... Thật tình, làm gì mà cứ như cục băng ấy... Mà, mình không đủ đẹp sau?"

Quay lại với Vương Minh hắn lại quay trở lại con đường phố đông lúc đèn cũng được khắp bầu trời cũng bắt đầu có sao thứ mà hiếm thấy ở nơi hắn ở bởi gì hắn cũng ở nơi phố phường. Tiếp tục được đi không bao lâu hắn tìm được một quán trọ bản đề bước vào phía trong bàn bàn thức ăn rượu bia xem ra không thiếu.

Vương Minh tiến đến quầy một người phụ nữ trung niên đang tính toán gì đó thấy cậu người này hơi ngẫn cái sau đó hỏi.

"Cậu đến dùng cơm hay thuê trọ?"

[Thu Diệp lv 80]

Vương Minh cũng ngay lập túc trả lời.

"Cả hai"

Người phụ nữ này lại tiếp tục nói.

"Phòng đơn 1000 một ngày phong đôi 2000 một ngày cơm sẽ tính riêng có thể ăn bất cứ lúc nào."

Vương Minh lấy ra túi tiền.

"Phong đơn, đầy là tiền 1 tháng... Cho một bàn cơm bình dân tôi sẽ xuống khi thay đồ."

Diệp Thu đưa Vương Minh khoá phòng đồng thời cũng đưa giấy để anh ghi thông tin xong người này liền gọi.

"Diệp Mai, dẫn khách nhận phòng con!"

"Vâng~" Một giọng trong trẻo đáp lại, một cô nàng tuổi trừng 15 nhưng thân thì chả giống mười lăm ngực nở, mông to, đôi mắt to tròn màu lam, tóc xám dài buộc đôi hai bên.

[Diệp Mai lv 30]

"Mời anh lối này~" Diệp Mai nói.


"..." Cái trọ này cũng chả thường xíu nào.

Vương Minh thầm nghĩ.

Hắn lên phòng thay đồ gì quần áo cũng rác nát cả rồi, thay một cái áo thung đen, chiếc quần xám đen dài chiếc mặt nạ dẫn trên mặt không mất bao lâu thì hắn mở cửa Diệp Mai đã đứng ở cửa đợi hắn.

"Cơm ăn làm xong rồi~" Diệp Mai nói.

"Ừ, lần sau cứ rõ cửa không cần đợi." Vương Minh nói.

Vương Minh nhận ra Diệp Mai ở trước cửa cô cùng dùng khí kiểm tra hắn đang làm gì, nên hắn mới bảo vậy.

"Anh Vương Minh, anh là Mạo hiểm giả hả?" Diệp Mai năng động nói.

"Ừ, mới đăng kí." Vương Minh trả lời.

"Nhưng trong anh mạnh vậy mà... Tại sao mới đăng kí? Mẹ cũng bảo anh rất mạnh a." Diệp Mai nhìn Vương Minh cười nói.

"Gì mới xuống núi." Rất hồn nhiên a, hiếm có.

Vương Minh tất nhiên nói dối, hắn chỉ đang đánh gia tiểu cô nương.

"Nè Nè, Anh Vương Minh sau anh đeo mặt nạ vậy?" Diệp Mai có vẻ tò mò hỏi.

"Sở thích." Vương Minh nói.

"Anh lạ thật à, ai cũng muốn cho người khác thấy mặt anh lại che đi." Diệp Mai nói xong liền chạy đi phụ nhân viên khác trong quán.

"Đeo hay không đeo chả khác nhau mấy, con người vốn đeo mặt nạ để sống... " Vương Minh nhỏ giọng.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.