Edit: Tagoon
Hai người căn đúng thời khắc cuối cùng mới xuất hiện ở cửa ra. Bạch Húc vừa tới, các đệ tử Thiên Hoa Tông hai mắt liền toả sáng, như nhìn thấy vị cứu tinh mà thi nhau chạy đến. Nhưng khi đối diện với gương mặt lạnh nhạt của Bạch Húc, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn xếp thành hàng ngay ngắn trước mặt hắn, không một ai dám lỗ mãng.
"Bái kiến Đại sư huynh!"
Đột nhiên, một tên đệ tử trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi mà lẩm bẩm, "Tu vi của Đại sư huynh...... "
Các đệ tử đều nhìn chằm chằm vào Bạch Húc, trợn mắt ngạc nhiên. Ngắn ngủi một tháng vậy mà Đại sư huynh lại thăng cấp nữa rồi!
Người khác liều sống liều chết tu luyện mấy chục năm vẫn còn chưa thấy đột phá. Thế mà đối với Đại sư huynh mà nói, việc thăng cấp lại đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy. Thiên tư nhường này, quả thực là yêu nghiệt!
Những người vốn trong lòng còn mang ghen ghét không phục với Bạch Húc, hiện giờ lại tràn đầy hoảng sợ và cung kính.
Khi một người tiến bộ thật nhanh, có lẽ sẽ khiến cho người ta ghen ghét. Nhưng nếu người đó đạt đến độ cao khiến người khác thúc ngựa đuổi không kịp, thay vào đó sẽ là kính sợ.
Bạch Húc nhàn nhạt gật đầu, bất động thanh sắc nhìn về phía Quách Tự. Hắn vẫn là bộ dáng phiên phiên công tử, ôn nhuận như ngọc, trong mắt toàn là tôn kính và sùng bái.
Bộ mặt này của hắn nếu đặt ở khoảng thời gian trước có lẽ sẽ đạt được một chút hảo cảm của Bạch Húc. Đáng tiếc, trải qua một màn vừa nãy, Bạch Húc gần như chỉ cần tưởng tượng đến gương mặt đó là lại nhớ đến thảm trạng thi cốt vô tồn của nữ nhân, cả người liền rét run.
Trên tay đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, Bạch Húc bừng tỉnh từ trong suy tư. Hắn bất động thanh sắc di dời tầm mắt, một bên phỉ nhổ chính mình. Hai đời cộng lại cũng thành lão nam nhân gần 30 tuổi vậy mà lại thiếu kiên nhẫn như thế, bên kia lại vì sự săn sóc của vai ác mà cảm động. Shota ngoan ngoãn nhuyễn manh gì đó, thật đúng là không có sức chống cự nhất!
Chờ đến lúc Thương Lan bí cảnh đóng lại, Bạch Húc tế ra Kim Minh Đỉnh, bảo vệ chúng đệ tử lao ra bên ngoài. Đợi khi tất cả đều tiếp đất, hắn thô lược nhìn lại một chút. Mức độ thương vong này vẫn có thể chấp nhận được.
Lúc đi 21 người, bây giờ còn có 17 người, trong đó có một nam một nữ bị trọng thương, còn lại phần lớn đều không có vấn đề gì.
Nhưng những tông môn khác lại không được may mắn như vậy. Lúc tới có gần một ngàn người, hiện tại ra được chưa đến 500, có tông môn nhỏ chỉ còn đúng hai người.
Nhìn trưởng lão dẫn đội của bọn họ mặt xanh như tàu lá chuối, Bạch Húc nhẹ nhàng thở dài. Hơn nữa nếu không phải bởi vì vai ác thăng cấp, hắn giết gần ba thành yêu thú thì e là thương vong sẽ còn nhiều hơn.
Tu chân giới, thật sự là nơi vô cùng tàn khốc, tuỳ thời tuỳ chỗ đều có khả năng bỏ mạng.
Cũng may cái danh đệ nhất đại tông của Thiên Hoa Tông cũng không phải nói chơi, thực lực mặt bằng chung của đệ tử không kém. Nếu không người đệ tử dẫn đội là hắn sợ là sẽ không dễ công đạo.
Một đường hồi tông vô cùng yên bình suôn sẻ, không có kẻ nào không có mắt tiến lên chịu chết. Chưa đến một ngày đã có thể nhìn thấy sơn môn nguy nga từ đằng xa.
Sau khi đưa Dạ Vô Thương trở về, Bạch Húc thậm chí còn chưa kịp bẩm báo lên Chưởng môn đã đi cầu kiến Huyền Thượng chân nhân trước tiên, đem sự tình của Quách Tự từ đầu đến cuối nói ra hết một lượt.
Chuyện này thật sự liên luỵ quá lớn, hắn chỉ tin tưởng được duy nhất sư tôn, cho nên muốn chờ đợi quyết định của Huyền Thượng chân nhân, sau lại nhờ Huyền Thượng chân nhân đích thân báo với Chưởng môn mới càng thoả đáng, nếu không chỉ cần sơ sảy một chút liền bị cắn ngược trở lại.
Huyền Thượng chân nhân nghe xong, vẻ mặt luôn tươi cười hiền hậu như phật Di Lặc cũng dần trở nên nghiêm trọng, ngay lập tức đi cầu kiến chưởng môn.
Chưởng môn cuối cùng vẫn triệu kiến Bạch Húc, sau khi hỏi kĩ một số chi tiết liền nhăn mày lại. Lời của Bạch Húc tất nhiên là hắn tin, hài tử này cũng coi như là hắn nhìn từ nhỏ đến lớn.
Nhưng chuyện lần này thật sự vô cùng trọng đại. Nếu Quách Tự lại một lần nữa biến trở lại thành Tiên tu, bọn họ sẽ không cách nào trực tiếp vạch trần hắn, tuỳ tiện chỉ ra lại càng là việc làm ngu xuẩn.
Cho nên hắn phân phó Bạch Húc giấu kín chuyện này trong lòng, tuyệt đối không thể để người khác nghi ngờ. Đồng thời giao cho Huyền Thượng chân nhân rảnh rỗi thì chăm tới Lôi Hoả Phong "đi lại" nhiều một chút, điều tra xem người bên kia có chỗ nào không thích hợp. Còn Quách Tự, hắn sẽ tự nghĩ cách trông coi.
Chưởng môn an bài thật sự đúng người đúng việc. Sau khi ra khỏi đại điện, Bạch Húc thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.
Lúc hắn bẩm báo sự việc không hề nhắc đến việc Dạ Vô Thương cũng có mặt ở đó, chỉ nói rằng chính mắt hắn đã nhìn thấy. Nếu không, sự tồn tại của vai ác đại nhân sẽ trở thành bất chính.
Có khả năng sư tôn sẽ hoài nghi Dạ Vô Thương dụng tâm, thậm chí Chưởng môn cũng hoài nghi hắn và Dạ Vô Thương liên hợp lại lừa gạt mình. Cho dù là tin đi chăng nữa, chính hắn còn tốt, tư chất Kim Đan Trung kỳ không dễ mà động vào.
Chẳng qua môn phái bị cái đinh Ma tu lọt vào trong, vậy mà không có một ai phát giác, Chưởng môn lại không chịu nổi cái ô danh này. Đến lúc đó, vai ác mới chỉ Trúc Cơ kỳ tất sẽ trở thành pháo hôi, với cả cũng sợ y tuổi nhỏ không quản tốt miệng của mình mà để lộ ra sơ hở.
Đối với loại người đặt lợi ích của tông môn lên hàng đầu như Chưởng môn, không thể không phòng một tay. Vì thế, trong lòng Bạch Húc vì sự cơ trí của mình mà yên lặng giơ ngón cái.
Giải quyết được một chuyện lớn, Bạch Húc trong lòng tựa như buông xuống một tảng đá lớn, tâm tình cực tốt đi về tiểu lâu của mình.
Hắn chỉ là một người thường, chỉ cần chiếu cố tốt cho vai ác, sau đó hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về nhà là được rồi. Còn mấy cái âm mưu quỷ kế gì đó thì để dành cho mấy lão cáo già đi đối phó đi!
Đi tới trước tiểu lâu, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang chờ mình ở cửa, bước chân của Bạch Húc bỗng khựng lại, khoé miệng không tự chủ mà cong lên đầy ấm áp.
Bạch Húc bước tới, định theo thói quen mà xoa mái tóc đẹp như tơ lụa kia, nhưng khi nghe thấy giọng nói của hài tử lại sửng sốt trong chớp mắt.
"Tiểu Dạ muốn ở cùng với ta?" Bạch Húc hơi hơi khó hiểu nhìn về phía căn phòng cách vách với tiểu lâu của mình.
Cách cục thanh nhã, không gian rộng lớn, lại ở ngay sát vách với mình...... Hình như không có gì là không tốt cả. Tiểu Dạ sao lại không muốn ở vậy nhỉ?
Chợt nghĩ tới căn phòng kia tổng thể vẫn nhỏ hơn tiểu lâu của mình một ít, Bạch Húc trong lòng vừa động, chẳng lẽ vai ác thích ở trong phòng lớn?
Ặc...... Cũng không phải là không thể, dù sao đối với loại chuyện này hắn cũng không kén chọn. Tự cho là đã tìm ra chân tướng, bạn học Bạch Húc mặt đầy vẻ lấy lòng nhìn về phía tiểu hài tử, "Tiểu Dạ nếu thích ở phòng lớn, có thể trực tiếp đổi với ta là được, không cần phải chen chúc hai người trong một gian phòng."
Dạ Vô Thương co quắp khoé miệng, rõ ràng y nói là muốn ở cùng với sư huynh, khi nào nói thích ở trong phòng lớn?
Hai người có sóng não không cùng kênh. Sư huynh tốt thì tốt thật, nhưng đôi khi hắn có những suy nghĩ thật sự kỳ quái, thật không thể hiểu nổi.
Dạ Vô Thương cảm thấy thất bại mà thở dài, lại ngẩng đầu mặt đầy hy vọng, "Không phải đâu, Tiểu Dạ chỉ muốn ở cùng với sư huynh, sư huynh không muốn sao? Chẳng lẽ sư huynh chán ghét Tiểu Dạ rồi phải không?"
Tiểu hài tử mở to đôi mắt đã ầng ậng nước, bộ dáng gắng ngăn không cho nước mắt chảy xuống thật quá sức chọc người thương tiếc. Đã vậy trong giọng nói còn mang theo uỷ khuất và cẩn thận, sợ bị từ chối nữa chứ.
Nhìn bộ dạng này của vai ác, Bạch Húc cảm giác tâm của mình đều tan ra. Hắn vội vàng bế tiểu hài tử dỗ dành các thứ, mãi mới làm cho đứa nhỏ lại nở nụ cười.
Không phải chỉ là ngủ cùng nhau thôi sao? Vai ác đại nhân đáng yêu như vậy, lại còn nguyện ý thân cận với mình, hắn cao hứng còn không kịp, sao có thể để đứa nhỏ tủi thân đến khóc lên chứ? Thật là muốn quay ngược lại thời gian bóp chết chính mình, tên óc đậu không hiểu tấm lòng hài tử!
Dạ Vô Thương mềm mại dựa vào lồng ngực Bạch Húc. Trên gương mặt mỹ nhân tương lai kia nào có nửa phần uỷ khuất cùng lệ ý, chỉ còn tràn đầy giảo hoạt và sự ấm áp.
Vai ác đại nhân đã trên trăm tuổi từ lâu, loại hành vi trang tiểu hài tử lăn lộn bán manh cầu vuốt ve lừa gạt sự đồng tình của người khác lại làm thuần thục đến như vậy, thật sự đã bắt được đặc tính mềm lòng của Bạch Húc. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, lăn lộn bán manh thì có hề gì?
Còn có tiết tháo, đó là cái gì? Bao nhiêu tiền? Có mài ra ăn được không?
Vì vậy bắt đầu từ ngày hôm nay, độc giả và vai ác đại nhân chính thức về chung một nhà.
Trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung này, chiếm hữu dục và sự cố chấp của Dạ Vô Thương đối với Bạch Húc ngày càng tăng, dần dần đã đạt tới mức độ khủng bố.
Nhiều năm về sau, nhớ lại lúc trước chính mình lại dễ dàng tin tưởng rằng hài tử này đơn thuần thiện lương như vậy, hắn đều đấm ngực dậm chân hối hận không thôi. Đương nhiên, đây đều là chuyện của sau này.
Buổi tối, Bạch Húc ôm Dạ Vô Thương nằm ở trên giường. Tuy rằng tu sĩ nếu luyện tới Kim Đan thì sẽ không cần ngủ, nhưng hắn chỉ là một nhân sĩ xuyên qua đã sinh hoạt bình thường hơn 20 năm, không ngủ không quen.
Còn vai ác thì lại là tu vi không đủ, vẫn còn chưa chân chính thoát li nhục thể phàm thai đâu.
Ở trước mặt tiểu hài tử nhuyễn manh, tình phụ tử tiềm tàng trong Bạch Húc dường như bị kích phát. Cũng như bao người cha khác ru con, hắn kể truyện trước khi ngủ cho Dạ Vô Thương.
Những câu truyện đó đều rất hay, chưa từng nghe qua cốt truyện như vậy ở đâu cả. Tuy Dạ Vô Thương đã trưởng thành được mấy trăm năm rồi nhưng cũng nghe đến mê mẩn.
Y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của Bạch Húc, ngũ quan tuấn mỹ vô song dưới ánh trăng chiếu rọi trở nên vô cùng nhu hoà. Trên mặt hắn treo ý cười thanh thiển, đôi mắt sáng ngời lấp lánh và rực rỡ tựa như những vì sao.
Gắt gao túm chặt lấy ống tay áo hắn, trong khoảng thời gian ngắn Dạ Vô Thương cảm giác cổ họng như nghẹn lại, không thể mở nổi miệng, ứ đến phát đau, trái tim cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ.