Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 23: Câu dẫn một đợt



Edit: Tagoon
Bạch Húc trong lòng cả kinh, vội vàng vận chuyển tâm pháp, lại mặc niệm Thanh Tâm Quyết mấy lần mới áp chế được cỗ xao động kỳ dị kia. Hơi lo lắng nhìn về phía Dạ Vô Thương, lại phát hiện tiểu hài tử vẻ mặt bình tĩnh, tựa như hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào. Tức khắc hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tiểu hài tử này sao có thể trâu bò như vậy?
Dạ Vô Thương cảm giác được Bạch Húc nhìn mình chăm chú, quay sang vừa lúc bắt kịp vành tai hơi phiếm hồng cùng ánh mắt né tránh của hắn. Chợt nhớ đến sư huynh của y vẫn còn rất ngây thơ, trong nháy mắt hiểu ra điều làm hắn xấu hổ, cực kì hảo tâm truyền âm đến,
"Nàng ta tu luyện chính là Xá Nữ Tâm Kinh, thuộc một loại mị công. Đây là chuyện thường thấy ở các đại gia tộc. Các nàng thường được bồi dưỡng từ nhỏ, bị coi làm người tiếp đãi hoặc là lô đỉnh. Nếu như có khách nhân nhìn trúng, các nàng sẽ phải hiến thân, dùng để gia tăng hảo cảm của các vị lão tổ đại năng khác, giúp cho gia tộc gia tăng lợi thế."
Bạch Húc hơi khiếp sợ quay đầu lại, nhìn chằm chằm nàng kia vài giây. Chỉ cảm thấy gương mặt phù dung mà hắn đang nhìn lại vô cùng đáng sợ, da gà nổi lên khắp người. Nghĩ đến vừa nãy thiếu chút nữa là mắc phải thuật pháp của nàng, hắn liền cảm thấy vô cùng tức giận.
"Mặt khác, nếu như bị vị khách nhân nào đó nhìn trúng, bị bắt phải làm thiếp, cũng là chuyện thường tình. Đây đối với các nàng mà nói có thể đã là lối thoát tốt nhất rồi. Ra sức hấp dẫn khách nhân, dùng nó để thoát ly khỏi gia tộc, có lẽ sư huynh đối những việc xấu xa này không quá hiểu biết, nhất thời không để ý mới chịu ảnh hưởng, cũng không trách được."
Chẳng qua, ta sao có thể để cho sư huynh bị người khác dụ dỗ cơ chứ.
Dạ Vô Thương ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu. May là sư huynh kịp thời hoàn hồn, nếu không y nhất định sẽ giết ả nữ nhân không biết trời cao đất dày này ngay tại đây.
Phi Yên nhìn hai nam nhân vô cùng xuất chúng trước mặt đều không chịu sự dụ dỗ của nàng liền có chút ngây người.
Xá Nữ Tâm Kinh này nàng đã tu luyện đến tầng thứ tám, gần như không một ai có thể thoát khỏi sự mị hoặc của nàng. Ngày trước cho dù là Nguyên Anh lão tổ cũng đều phải coi trọng nàng. Chẳng qua những kẻ đó phần lớn đều có bộ mặt già nua, tư chất cũng không xuất chúng, sắp đến đại nạn mới khó khăn thăng cấp được. Nàng không muốn ủy thân cho những tên phế vật đó.
Cho nên nàng vẫn luôn chờ đợi. Hôm nay khi nàng nhìn thấy hai người kia, gần như ngay lập tức nổi lên tâm tư. Một Kim Đan trung kỳ lại trẻ tuổi như thế, tướng mạo còn cực kì tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, nhất định là đệ tử của đại tông môn nào đó, thậm chí có thể còn là người thừa kế của một gia tộc.
Mà người đang đứng bên cạnh hắn, tuy rằng tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng một thân khí thế kinh người, tu vi cũng thật không tồi, nghĩ cũng biết nhất định là cực kì có thiên tư. Người như vậy mới là mục tiêu của nàng. Quan trọng nhất đó là hơi thở của hai người đều tinh thuần, chưa từng song tu. Nếu như nàng có thể trở thành nữ nhân đầu tiên của bọn họ thì địa vị của nàng ở trong lòng bọn họ tuyệt đối bất đồng.
Cho nên nàng liền thuận theo tâm ý của chính mình, đem công pháp vận chuyển tới mười thành, chờ đợi ánh mắt mê luyến của bọn họ, thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng được hai vị nam tử ưu tú như vậy đồng thời coi trọng, thậm chí vì nàng trở mặt thành thù.
Thế nhưng nàng đã nhận được cái gì đây? Hai người này cư nhiên hoàn toàn không tiếp nhận sự dụ hoặc của nàng!
Bọn họ nhìn nàng tựa như đang xem một tên hề đang nhảy nhót, trong mắt một mảnh thanh minh, không một chút dấu hiệu động tình nào. Đây là chuyện mà nàng cơ hồ chưa bao giờ gặp qua, mị lực của nàng sao có thể không chút tác dụng đối với bọn họ chứ?
Phi Yên cực kì không cam lòng cắn cắn môi, chỉ một động tác tùy ý đã toát ra mị hoặc vô hạn, "Không biết nhị vị sư huynh giá lâm, sư muội không tiếp đón từ xa, vạn phần cảm tạ sư huynh dù bận rộn nhưng vẫn rút chút thời gian tới tham gia tiệc mừng thọ của gia chủ, không biết nhị vị sư huynh là?"
Tiếng nói uyển chuyển như hoàng oanh xen lẫn một loại ám chỉ cực nóng, mị hoặc tựa như hải yêu than thở. Đáng tiếc mị nhãn vứt cho người mù xem, Dạ Vô Thương vốn thờ ơ, Bạch Húc đã có đề phòng từ trước, sẽ không dễ dàng bị dụ hoặc.
Xem ra nữ nhân này có vẻ như vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt Bạch Húc lạnh hẳn xuống. Bên cạnh vẫn còn tiểu hài tử, loại chuyện xấu xa này dạy hư đứa nhỏ mất thì sao!
Tâm tình của hắn khó chịu, liền không có tâm tư thương hương tiếc ngọc gì cả, uy áp Kim Đan kỳ che trời lấp đất nghiền áp về phía nàng. Thẳng đến khi thấy nàng sắc mặt trắng bệch, mới thả lỏng áp chế ra một chút.
"Thiên Hoa Tông Huyền Thượng chân nhân dưới tòa thủ tịch đại đệ tử Bạch Húc, cùng thân truyền sư đệ Dạ Vô Thương chúc mừng Viêm Khuynh Thượng Nhân 600 đại thọ. Không dám tự xưng là sư huynh của đạo hữu, còn thỉnh đạo hữu trực tiếp dẫn đường đi!"
Ngữ điệu lạnh băng tưởng như trực tiếp xối một chậu nước đá vào tâm tư nóng rực của Phi Yên. Tức giận đến nỗi khiến nàng hút vào một ngụm khí lạnh, cực kì không cam lòng muốn tiếp tục mở miệng. Ai ngờ vị thiếu niên tuấn mỹ tương đối thấp bé kia lại liếc nhìn về phía nàng. Chỉ một cái liếc mắt như vậy đã khiến nàng như đóng đinh tại chỗ.
Đó là loại ánh mắt gì, dường như là đang nhìn một con kiến không hề có chút sức lực đánh trả nào cả. Cao cao tại thượng như vậy, lại hờ hững như vậy, nàng không chút nào nghi ngờ, nếu như nàng còn tiếp tục dụ dỗ, thiếu niên kia sẽ trực tiếp vặn gãy cổ nàng!
Phi Yên trong lòng cả kinh, nháy mắt thay đổi một bộ tư thái cung kính, cuống quít xoay người dẫn đường, ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn, "Nhị vị tiền bối bên này thỉnh, gia chủ đã đợi lâu ngày."
Cho dù không quay đầu lại, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dính trên lưng nàng hiện giờ đang tràn ngập sát khí.
Phi Yên cả người run như cầy sấy, dùng tốc độ gần như trối chết chạy lên phía trước dẫn đường. Xa xa nhìn thấy bóng dáng Viêm phủ, như được đại xá vội vàng lưu lại một câu, "Thỉnh nhị vị tiền bối nhập phủ, sẽ có chuyên gia tới tiếp đãi."
Nói xong liền giống ma đuổi, vô cùng lo lắng biến mất trong tầm mắt của bọn họ, ngay cả có người gọi nàng cũng không nghe.
Bạch Húc nhìn hành động kỳ quái của Phi Yên, hơi kinh ngạc nhướng mày, nàng ta bị ma đuổi hay sao? Chạy nhanh như vậy làm gì!
Tự hỏi nửa ngày không có kết quả, hắn mới một lần nữa đem tầm mắt quan sát kiến trúc huy hoàng trước mặt.
Nhưng hắn cũng không dám tùy tiện dùng thần thức tra xét, đây là hành vi cực kỳ thất lễ. Chỉ nhìn một cách đơn thuần, môn đình này cũng đã cực rộng rãi, không hề thua kém chút nào so với tam đại thế gia.
Không chờ bọn họ quan sát thêm một lúc đã thấy một nữ hầu dung mạo xuất chúng nhanh nhẹn bước tới, chỉ là thần sắc rất lãnh đạm. Có thể là biết bọn họ không thích thể loại vừa rồi, cho nên mới thay đổi thành loại tư thái này.
Nàng kia một khuôn mặt nhỏ tiếu lệ tràn đầy vẻ túc mục, ngữ khí cũng rất là lãnh đạm, "Vạn phần cảm tạ nhị vị tiền bối tiến đến chúc thọ, gia chủ sớm đã chuẩn bị yến hội. Chỉ là nhị vị lặn lội đường xa, còn thỉnh trước tạm thời nghỉ ngơi, sau đó sẽ có chuyên gia tới mời."
Nói xong, cũng không đợi bọn họ nói chuyện, xoay người liền đi lên phía trước dẫn đường, thậm chí không thèm quan tâm bọn họ theo kịp hay không.
Bạch Húc có chút câm nín đi theo phía sau, được thôi, vừa nãy người kia quá mị, người này lại quá lạnh lùng, chẳng lẽ không có ai bình thường sao?
Nhưng không đợi hắn phun tào xong, đã bị linh khí tinh thuần dẫn dắt đi dòng suy nghĩ.
Bạch Húc tinh tế đánh giá một chút, lại hít vài hơi thật sâu, trong hô hấp tất cả đều là linh khí tinh thuần, nhè nhẹ từng đợt từng đợt phiêu đãng ở không trung, cơ hồ đã nồng đậm đến mức mắt thường có thể thấy được.
Hơn nữa đây mới chỉ là bên ngoài Viêm phủ.
Viêm phủ tổng cộng chia làm ba tầng, càng tiến lên tầng càng cao. Bên ngoài chủ yếu là một ít môn nhân và khách lạ, cùng với một ít đệ tử tư chất chênh lệch mà Viêm phủ thu nạp.
Còn trung tầng là nơi gia thần cùng đại bộ phận con cháu trú ngụ, còn có một vài khách nhân tu vi cao cũng sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi tu luyện.
Mà nội tầng, chính là trung tâm của toàn bộ Viêm phủ, bên trong cung phụng trưởng lão, gia tộc dòng chính, cùng một ít con cháu chi thứ tư chất cực kỳ xuất chúng tu luyện.
Bên ngoài linh khí đã nồng đến mức này, nội tầng như thế nào cũng đủ hiểu. Tại đó linh khí đã có thể hóa thành sương trắng, hơn nữa nghe nói còn có một hồ Linh Thuỷ, đó là linh khí sau khi đã nồng đậm đến trình độ nhất định sẽ áp súc trở thành trạng thái dịch. Nghe nói nếu tu luyện trong linh hồ này, tốc độ tiến triển sẽ cực nhanh.
Tuy rằng không biết nơi này có phải khoa trương hay không, nhưng hồ Linh Thuỷ đó tuyệt đối là một bảo bối nghịch thiên. Viêm phủ có thể sở hữu cũng như bảo vệ được một bảo vật như vậy, xem ra thực lực cũng không hề thua kém chút nào so với tam đại thế gia.
Bạch Húc vừa nghĩ vừa yên lặng vận chuyển công pháp, ngắn ngủi trong chốc lát bình cảnh của hắn vậy mà lại buông lỏng một chút, làm cho hắn không thể không áp chế xuống. Vừa mới thăng cấp không lâu, nếu như lại thăng cấp, sợ là tu vi sẽ không ổn.
Dạ Vô Thương thời thời khắc khắc đều chú ý tới Bạch Húc. Có thể nói trừ bỏ sư huynh, bất kể chuyện nào khác cũng không thể khiến y để bụng. Cho nên tình huống của Bạch Húc cũng bị y thu vào trong mắt. Y không khỏi đối với tu vi của chính mình cảm thấy bất mãn.
Sư huynh đã dẫn trước y nhiều như vậy, phải tới khi nào y mới có thể đuổi kịp và vượt qua sư huynh, mới có thể bảo hộ, thậm chí...... Chiếm hữu hắn đây?
Y có chút chờ không nổi.
Dạ Vô Thương nhẹ nhàng liếm cánh môi, chỉ một động tác như vậy nhưng khi hắn làm lại trở nên hết sức mị hoặc, cảm giác máu trên khắp người đều bắt đầu sôi trào, mỗi một tế bào đều như đang kêu gào muốn hắn.
Đáng tiếc, còn chưa đến thời điểm.
Thực mau, bọn họ đã được đưa tới sương phòng chuyên dành cho khách nhân. Tuy rằng nàng kia an bài hai gian, nhưng Dạ Vô Thương vẫn đĩnh đạc làm lơ, trực tiếp ở trong phòng Bạch Húc. Hai người nhiều năm rồi vẫn luôn như vậy, cho nên Bạch Húc cũng không có ý kiến gì.
Linh khí trong phòng càng thêm nồng đậm. Bạch Húc đi quanh phòng một vòng, không khỏi cười khẽ ra tiếng, "Viêm phủ này, thật đúng là danh tác."
Bên dưới sương phòng có một cái Tụ Linh Trận, hơn nữa là nhiều cái trọng điệp, linh thạch được sử dụng là thượng phẩm linh thạch, làm cho bên trong phòng linh khí nồng đậm tới mức không thể tưởng tượng.
Trên cửa sổ bày Ninh Thần hoa, giá trị so với ngàn vàng, có thể giúp tu sĩ ngưng thần tĩnh khí, tâm cảnh sáng lạn, lại phối hợp với linh khí nồng đậm như vậy, muốn không thăng cấp cũng khó.
Cách thời điểm tiệc tối bắt đầu còn mấy canh giờ, hai sư huynh đệ trực tiếp ngồi trên giường tu luyện. Bạch Húc mỗi khi nhập định sẽ hết sức chăm chú, đối với ngoại giới hoàn toàn không có chút cảm giác nào.
Đối diện với hắn, Dạ Vô Thương chậm rãi mở mắt, một đôi mắt to sáng ngời có thần gắt gao nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt đối, dùng ánh mắt tham lam một tấc một tấc vẽ lại ngũ quan của hắn.
Đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi rũ xuống hiện lên nét nhu hòa, đôi môi căng mọng hơi nhấp, cái cằm như được đẽo gọt tỉ mỉ, làn da trơn bóng như dương chi bạch ngọc.
Nơi này...... Cả nơi này nữa, đều là...... Của ta......
Bạch Húc nhập định bao lâu, Dạ Vô Thương liền ngắm nhìn bấy lâu. Y cảm thấy chỉ cần là sư huynh, dù có nhìn bao lâu cũng không đủ, quả muốn đem sư huynh phong thần tuấn tú của y giấu đi, chỉ có mình y mới được ngắm nhìn.
Tới chạng vạng, một thị nữ tiến đến gõ cửa, nói tiệc tối sắp bắt đầu, thỉnh bọn họ đến dự tiệc.
Bạch Húc chậm rãi thoát ra từ trạng thái hư không, nhìn đến thiếu niên đối diện vẫn còn nhắm chặt hai mắt, hơi thở sắc bén trong nháy mắt nhu hoà hẳn xuống, "Tiểu Dạ, chuẩn bị xuất phát."
Dạ Vô Thương đã sớm từ trước khi hắn mở mắt liền giả bộ nhập định, nghe thấy Bạch Húc gọi mới chuyển tỉnh. Hai người nhìn nhau cười, Bạch Húc sửa sang lại quần áo cho y, kiểm tra lại thọ lễ một chút, mới hướng yến thính bước vào.
Tác giả có lời muốn nói: Canh hai!! Đăng đăng đặng đặng ~ cảm động sao???°)???°)?
Tiểu kịch trường:
Dạ Vô Thương: Còn nhìn nữa ta sẽ đào mắt của ngươi ra!
Bạch Húc cảm thấy hắn còn có thể cứu giúp một chút, đầy cõi lòng mong đợi hỏi, "Vậy còn ngươi?"
Dạ Vô Thương đem người một phen kéo vào trong lòng ngực, khí phách nói, "Ta ngoại lệ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.