Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 25: Lễ vật trân quý



Edit: Tagoon
Sau khi mấy Nguyên Anh lão tổ hiến lễ xong, thực nhanh đã đến phiên của các đệ tử tông môn, trong đó Thiên Hoa Tông làm đệ nhất đại tông môn, đương nhiên là đứng mũi chịu sào.
Thấy đến phiên mình, Bạch Húc từ từ đứng lên, không nhanh không chậm bước tới trước bậc thang, khom người hành lễ với Viêm Lẫm, "Thiên Hoa Tông Huyền Thượng chân nhân dưới tòa thủ tịch đại đệ tử cùng tiểu sư đệ đại sư tôn dâng tặng lễ vật."
Dạ Vô Thương ngồi tại chỗ ngồi, ánh mắt gắt gao đuổi theo mạt trắng muốt kia, phảng phất như trừ bỏ người nọ, không có bất cứ người nào hoặc sự việc gì có thể lọt vào trong mắt y.
Bạch Húc khẽ giơ tay, trong nháy mắt lửa bốc đến tận trời. Ngọn lửa cực nóng tàn sát bừa bãi trong điện, cơ hồ có thể thiêu đốt gần như toàn bộ những người trong đây. Độ nóng ngày càng cao, dần dần hình thành hỏa trụ, ngay cả Bạch Húc cũng không thể không lui về phía sau một bước, vận khởi linh lực toàn thân ra ngăn cản loại nhiệt độ khủng bố này.
Chậm rãi, ánh lửa kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoá thành hư không, để lộ ra một vật từ bên trong hỏa trụ. Đó là một con hồ ly có bộ lông đỏ rực như lửa, ước chừng lớn bằng hai bàn tay, thoạt nhìn thật là đáng yêu, nhưng lại không ai dám can đảm khinh thường, bởi vì uy áp trên người nó, rõ ràng cho thấy đây là Nguyên Anh kỳ!
Tiếng nói đạm mạc của Bạch Húc vang lên trong điện, gọi trở về dòng suy nghĩ của mọi người, "Sư tôn hạ thượng nhân đại thọ, hiến một con Hỏa Ly. Chúc thượng nhân tu luyện trôi chảy, tiên đồ vĩnh hưởng."
Lời của hắn vừa nói ra, đám người phía dưới liền bạo phát một trận. Kia chính là Hoả Ly đó! Yêu thú chuẩn cao giai trong truyền thuyết, tuy rằng hiện tại mới chỉ có Nguyên Anh tứ giai, nhưng Nguyên Anh thôi thực lực cũng đã cực kỳ khủng bố được không?
Hơn nữa chỉ cần nó không ngã xuống, đồng nghĩa với việc sau này sẽ có thêm một trợ thủ Hóa Thần kỳ thậm chí Luyện Hư kỳ. Còn có cái gì mê người hơn so với cái này sao?
Huống chi, Hoả Ly chính là yêu thú giữ vị trí tối cao của hỏa thuộc tính trung cấp, quả thực rất phù hợp với Viêm Khuynh Thượng Nhân. Huyền Thượng chân nhân này đúng là danh tác, không hổ là đệ nhất đại tông.
Viêm Lẫm cũng lộ ra thần sắc vừa lòng, chút không kiên nhẫn trong ánh mắt sinh ra bởi nhàm chán đều được xua tan gần như không còn. Chỉ thấy hắn sửa sửa quần áo, ngồi ngay ngắn, tràn đầy hứng thú mở miệng, "Quả nhiên, chỉ có lão gia hỏa kia là hiểu rõ tâm tư của ta nhất, Thanh Lam còn khoẻ chứ?"
Thanh Lam là tên của Huyền Thượng chân nhân, còn họ thì đã bị bỏ xó nhiều năm rồi.
Nghe được Viêm Lẫm dò hỏi, Bạch Húc tất cung tất kính trả lời, "Hồi bẩm thượng nhân, sư tôn hết thảy đều tốt. Sư tôn bảo ta cố ý đến bái phỏng, nói là học tập tiền bối nhiều một chút."
Viêm Lẫm sau khi nghe xong, cư nhiên bật cười, "Lão già này, quả là quá keo kiệt. Chúng ta đã tách ra từ khi hắn còn chưa thu ngươi đâu, hẳn là nương cái cớ này nhắc nhở ta tặng lễ gặp mặt đây mà. Cái lão đông tây không biết xấu hổ."
Bạch Húc nghe trong giọng nói của hắn có vẻ tựa như hờn dỗi lại tựa như tức giận, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể trừu trừu khóe miệng, xấu hổ đứng ở nơi đó, không dám tùy ý nói tiếp.
Viêm Lẫm cười đủ rồi, khẽ chỉ tay một cái, một đạo linh lực từ đầu ngón tay hắn bắn ra, trực tiếp toàn bộ đi vào bên trong trán của con Hoả Ly kia. Hỏa Ly đứng lên, run run thân mình nhảy lên bậc thang, cúi đầu cọ cọ vào mu bàn chân của Viêm Lẫm, sau đó nằm xuống dưới chân hắn.
Viêm Lẫm duỗi tay vuốt lông cho nó, Hoả Ly lười nhác né tránh, sau đó trực tiếp để lộ ra cái bụng mềm mại của mình, một bộ ngốc nghếch mặc người sờ mặc người chà đạp.
Viêm Lẫm cười khẽ ra tiếng, một lần nữa nhìn về phía Bạch Húc, thanh âm nhu hòa không ít, "Nghe nói Thanh Lam lại thu một đồ đệ khác, kêu hắn cũng cùng đi lên đi."
Bạch Húc dừng một chút, xoay người nhìn về phía Dạ Vô Thương, vươn tay về phía y.
Mặc kệ là thế nào, nếu Huyền Thượng chân nhân muốn cho bọn họ tiếp xúc nhiều với người này, vậy cũng có nghĩa Huyền Thượng chân nhân cực kì tín nhiệm Viêm Lẫm. Bởi vì lấy tính cách che chở của ngài, tuyệt đối sẽ không giao đồ đệ cho một người không tin tưởng. Cho nên hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Dạ Vô Thương dưới tầm mắt của mọi người đi tới bên cạnh Bạch Húc, cầm tay hắn, sau đó hành lễ với Viêm Lẫm hành, "Đệ tử Dạ Vô Thương, bái kiến thượng nhân."
Thanh âm trong trẻo, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nháy mắt đạt được hảo cảm của Viêm Lẫm. Hắn sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói, "Đơn hệ băng linh căn, đơn hệ lôi linh căn, tất cả đều là biến dị Đơn linh căn. Lão nhân kia thật đúng là vận khí tốt, tại sao ta đến giờ vẫn chưa có đồ đệ có tư chất tốt như vậy chứ?"
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Bạch Húc trượt xuống. Vị thượng nhân này, mới gặp tựa như một đoá hoa cao lãnh, nghiêm nghị không thể xâm phạm. Nhưng giờ xem ra thật là...... Thoát tuyến* a, chỉ có thể nói, không hổ là bằng hữu của sư tôn, cái gọi là người phân theo nhóm ấy.
*Thoát tuyến: từ ngữ giới trẻ hiện nay thường dùng, chỉ người làm việc không có trật tự, khiến người khác không ngờ tới. Hoặc cũng có thể chỉ những người thường lý giải xa rời ý tứ mà người khác muốn biểu lộ, không trúng trọng tâm.
"À thì, các ngươi có muốn đổi lại bái ta làm thầy hay không? Tu vi của ta có thể mạnh hơn nhiều so với lão già kia. hơn nữa ta không có gánh nặng với toàn bộ tông môn, bất kì thiên tài địa bảo nào mặc sức cho các ngươi chọn lựa nha ~" Thanh âm của Viêm Lẫm đột nhiên thành một ngữ điệu khác, âm cuối còn cất cao, làm người cảm thấy một trận tê dại.
Bạch Húc đổ mồ hôi như tắm. Tuy rằng ngươi nhìn qua chỉ có hơn hai mươi tuổi, phong tư lớn lao, nhưng mà...... Những cái đó cũng không che dấu được ngươi kỳ thật đã là một lão yêu quái mấy trăm tuổi rồi a. Lại còn bán manh trang nộn như vậy đối với hai tiểu thí hài chúng ta, thật sự cũng được nữa hả?
Yên lặng nuốt xuống một hơi, Bạch Húc chậm rãi nói, "Đa tạ thượng nhân coi trọng. Chỉ là sư tôn đối với ta luôn dốc lòng dốc sức, một ngày làm thầy cả đời làm cha, xin thứ cho ta khó có thể tòng mệnh."
Từng câu từng chữ giống như phát ra từ bên trong yết hầu, hơi có chút ý vị nghiến răng nghiến lợi.
Đừng nói Bạch Húc bọn họ, cằm của đám người phía dưới kia sớm đã rớt đầy trên mặt đất, nhặt cũng không lên nổi.
Đây là Viêm Khuynh Thượng Nhân? Yêu nghiệt này thật sự là Viêm Khuynh Thượng Nhân trong truyền thuyết làm người lạnh nhạt, thất tình bất động, giết người không chớp mắt? Thật sự không phải bị yêu quái kỳ lạ nào đó đoạt xá sao?
Viêm Lẫm bị cự tuyệt, cũng không lộ ra chút bất mãn nào, chỉ nhỏ giọng nói thầm vài câu, "Ai, một cái hai cái, đều như thế này, thật không đáng yêu. Lão nhân kia nào có soái được như ta? Bỏ đi, đại nhân ta không thèm nhớ thương tiểu nhân đắc ý."
Nói đoạn, vỗ tay đánh ra hai luồng sáng hướng về phía bọn họ. Bạch Húc cố nén dục vọng đánh trả, để mặc cho luồng sáng kia chui vào trong thức hải của mình. Chờ đến khi thấy rõ, tức khắc hô hấp cứng lại, ngay sau đó không thể ức chế nổi mà mừng như điên một trận.
Đây cư nhiên là công pháp Băng hệ Thiên giai trung phẩm? Huyền Ngưng Quyết?!
Ở Huyền Thiên đại lục, công pháp cao cấp nhất mới chỉ là Địa giai Thượng phẩm, cũng coi như là đỉnh cấp rồi. Thiên giai này, quả thực tương đương với thần giai, tốc độ tu luyện không khác gì tên lửa, nói là tiến triển cực nhanh cũng không quá.
So với bản Địa giai trung phẩm hắn đang sử dụng cao hơn hẳn một cấp bậc. Nói ra cho có tương quan thì, ban đầu hắn có thể cần tới 50 năm mới đạt tới Hóa Thần, Nhưng giờ...... Mười năm là đủ rồi.
Hít sâu một hơi, tận lực đè nén không cho cảm xúc của mình bộc lộ quá rõ ràng. Luồng sáng này vốn trực tiếp tiến vào thức hải của hắn nên người ngoài sẽ nhìn không ra trong đó có thứ gì. Nếu như hắn tự tìm đường chết, bị biểu tình của chính mình bán đứng vậy thì hỏng bét.
Một quyển công pháp Thiên giai trung phẩm...... Ha hả, nếu để người khác biết, cũng đủ làm hắn bị đuổi tận giết tuyệt. Tông môn cũng không cứu nổi, nói không chừng còn chém thêm một đao sau lưng hắn nữa kìa.
Rốt cuộc là một độc giả, toàn bộ quyển sách này hắn cũng không mò ra được chỗ nào xuất hiện công pháp Thiên giai, đủ hiểu nó trân quý đến mức nào. Năng lực bổ toàn của thế giới này thật sự cường đại.
Bạch Húc xem sắc mặt chính mình, chân thành cung kính nói cảm ơn, "Vãn bối đa tạ thượng nhân."
Viêm Lẫm vẫy vẫy tay, vẻ mặt không có gì, "Vốn dĩ chính là chuẩn bị cho ngươi, chỉ là mười mấy năm trước không tìm được thứ tốt nào xứng với ngươi cả. Đây cũng là mấy năm trước ta ngẫu nhiên đạt được, thích hợp là tốt rồi. Không uổng công ta cùng với Thanh Lam tương giao một hồi."
Bạch Húc trong lòng cảm thấy ấm áp, những điều vị thượng nhân này nói chỉ e đều là thật sự. Một Hỏa linh căn như hắn, bình thường đối với công pháp băng hệ tất nhiên sẽ không quá để tâm. Cũng chỉ có để tặng người mới cố ý đi thu thập, chỉ là không nghĩ tới, lễ vật này lại quý trọng như vậy.
Nhưng trưởng giả ban tặng, không thể chối từ, hắn cũng không làm màu, chỉ có thể yên lặng ghi nhớ phần ân tình này, dự định ngày sau sẽ báo đáp.
Bạch Húc áp ý tưởng trong lòng xuống, một lần nữa khôi phục lại gương mặt vô cảm như trước, quay đầu nhìn về phía Dạ Vô Thương, chỉ thấy y đang ngẩn người nâng một khúc gỗ trên tay.
Bạch Húc duỗi tay lấy khúc gỗ kia tới, tinh tế dò xét một chút.
Khúc gỗ dài khoảng một cánh tay, mặt trên có nhiều nếp vân gỗ chằng chịt, nhưng nếu nhìn kỹ và sẽ thấy đó dường như là phù chú được khắc vào, chuyển động rực rỡ lung linh, phát ra ánh kim lấp lánh.
"Thanh Tâm mộc?" Bạch Húc hơi nghi ngờ mở miệng.
Thanh Tâm mộc, nghe nói chính là một nhánh của Thượng cổ Thần mộc.
Tuy rằng vô pháp khảo chứng, cơ mà cũng coi như là một bảo vật hiếm thấy, được dùng để rèn luyện binh khí giúp gia tăng độ cứng cỏi, còn có thể ngăn cản lôi kiếp. Quan trọng nhất chính là, nó có thể giúp người thanh tâm tĩnh khí, đối kháng tâm ma.
Tâm ma? Bạch Húc chớp chớp mắt, một hài tử như Tiểu Dạ không thể nào có tâm ma được, chẳng lẽ là để giúp y chống đỡ lôi kiếp sao?
So với với Bạch Húc ngây thơ, trong lòng Dạ Vô Thương lại nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Y đời trước chết thảm đến như vậy, oán niệm gần như đã sắp ngưng tụ thành thực chất. Nếu không phải gặp được Bạch Húc, đời này y nhất định sẽ lập tức đọa vào ma đạo hoặc là trực tiếp kích phát huyết mạch Ma tộc trên người. Dù có ra sao thì y cũng không thể là một người bình thường được, thậm chí nay cả bộ dáng bình thường cũng không thể duy trì.
Nhưng mà người nam nhân này...... Hắn ngẩng đầu đối mặt với Viêm Lẫm, rõ ràng vẫn ôn hoà mang theo nụ cười giả ngây như vậy, nhưng ý cười lại chưa từng đọng lại trong đáy mắt, chỉ là một mảnh lạnh nhạt.
Hắn đã phát hiện cái gì? Bằng không vì sao lại đưa Thanh Tâm mộc?
Dạ Vô Thương không thể hỏi thẳng ra được, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Cũng may Viêm Lẫm cũng không có ý định vạch trần, chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn y, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Húc, một lần nữa treo nụ cười mỉm trên mặt.
"Được rồi, ta cũng không có gì thứ tốt có thể tặng các ngươi. Con đường tu hành vẫn phải dựa vào chính bản thân. Đạo pháp từ tâm, chỉ cần không đi đường vòng, tiền đồ vẫn sẽ rất quang minh, các ngươi nên cố gắng nỗ lực, đừng để Thanh Lam phải xấu mặt."
Bạch Húc lôi kéo Dạ Vô Thương hành lễ, "Vãn bối ghi nhớ, đa tạ thượng nhân dạy bảo."
Nói xong liền bỏ qua ảnh mắt của mọi người trở về chỗ ngồi.
Những người bên dưới tiếp tục xướng lễ. Chẳng qua khi đối mặt với những người đó, Viêm Lẫm một lần nữa lại khôi phục bộ dáng không ai bì nổi kia. Phân biệt đối xử rõ ràng như vậy, dù khiến những kẻ khác bất mãn nhưng cũng không ai dám nói cái gì.
Bạch Húc lẳng lặng nhìn, thỉnh thoảng nhét cho Dạ Vô Thương một hai loại điểm tâm, nhưng lại không hề phát hiện ra y có gì không đúng.
Dần dần, thọ lễ cũng được đưa ra hết. Bởi vì có vô số môn phái lớn nhỏ nên chỉ dâng lễ vật thôi đã tốn mất khoảng hơn hai canh giờ rồi. Còn có một ít môn phái nhỏ thân phận và lễ vật đều không đủ trình để góp mặt trên này, chỉ có thể giao lễ vật cho vài nữ đệ tử tiên trang thu đi.
Bấy giờ, tiệc mừng thọ rốt cuộc mới chính thức bắt đầu, Viêm Lẫm vỗ vỗ tay, "Cảm tạ chư vị đạo hữu hạ lễ, kế tiếp thỉnh tận tình hưởng thụ thịnh yến."
Dứt lời, tiếng nhạc du dương vang lên, một đám tỳ nữ xinh đẹp từ ngoài cửa nối đuôi nhau bước vào, tu vi đều từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ, nhưng thắng ở tư dung diễm lệ, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra dụ hoặc vô hạn.
Tác giả có lời muốn nói: A, đây là chương quá độ, các bạn iu đừng nên cảm thấy nhàm chán ha, chương sau có mỹ nhân nhó ~~ chương sau nữa có thịt vụn nhó ~ chắc vậy ó......(*^^*)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.