Edit: Tagoon
Trải qua ba ngày, Dạ Vô Thương rốt cuộc cũng xuất quan, cho dù thân thể đã suy yếu tới mức gió thổi liền bay, nhưng lúc y đến trước mặt Bạch Húc vẫn nện từng bước vững vàng như cũ, ngay cả hơi thở cũng không hề rối loạn.
"Sư huynh......" Y như hiến vật quý nhét Ánh Tuyết vào trong tay Bạch Húc, sau đó nửa quỳ xuống, lấy tư thái vô cùng thành kính, tự tay đeo khối ngọc bội kia lên eo Bạch Húc, ôn nhu dặn dò, "Ta chưa bao giờ tặng cho sư huynh cái gì, chỉ duy nhất vật này, đáp ứng ta, bất kể thế nào cũng không được tháo xuống, có được không?"
Bạch Húc ngơ ngác gật đầu, để mặc cho y muốn làm gì thì làm, vuốt ve thanh kiếm trong tay. Nhiệt độ lạnh lẽo xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền đến toàn thân, lại không cách nào áp xuống ấm áp từ đáy lòng lan tràn ra khắp cơ thể.
Nhìn đến Dạ Vô Thương dùng tư thái cực kỳ khiêm nhường nửa quỳ bên chân hắn, đôi con ngươi mỹ lệ kia trước giờ vẫn luôn cao ngạo tràn đầy hình bóng của mình, không biết vì sao, Bạch Húc cảm thấy trái tim khó có thể ức chế đập nhanh hơn bình thường, thậm chí tới mức hắn không thể tiếp tục làm lơ.
Thình thịch...... Thình thịch...... Thình thịch......
Như một hồi trống trận......
Mình đây là bị gì vậy? Chẳng lẽ là bệnh rồi?
Bạch Húc lắc lắc đầu, đuổi suy nghĩ quỷ dị đó đi. Hắn duỗi tay kéo Dạ Vô Thương lên, thấp giọng nói "Cảm ơn Tiểu Dạ đã tặng lễ vật, ta rất thích. Chẳng qua ngươi phải chú ý, thanh kiếm này tuy rằng đã nhận ngươi là chủ, nhưng ngươi tốt nhất lưu tâm nhiều hơn một chút, ngàn vạn đừng để bị nó ngáng chân, càng không thể bị nó ảnh hưởng, biết chưa?"
Dạ Vô Thương vô cùng nhu thuận gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn lại dịu dàng, nhưng trên thực tế y một chữ cũng không nghe vào tai, tầm mắt của y hoàn toàn dừng lại trên đôi môi không ngừng khép mở của Bạch Húc.
Nhìn qua thật mềm, nếu liếm lên thì sao nhỉ?
Nhất định là cực kỳ mỹ vị......
Mới nghĩ thế thôi, dưới thân y vậy mà đã nổi lên phản ứng, không thể không khép chặt hai chân lại mới có thể che dấu quẫn cảnh này. Nhưng y không những không hề thu liễm, ngược lại còn vươn đầu lưỡi, liếm liếm đôi môi khô ráo của mình, ánh mắt càng thêm u ám.
Bạch Húc nhìn hành động này của y, không hiểu sao lại cảm thấy mặt mình hơi nóng lên. Hắn không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ thật sự bị bệnh?
Nhưng tu sĩ hàn thử bất xâm, nói sinh bệnh quả thực là thiên phương dạ đàm mà!
Hắn bất động thanh sắc dịch sang bên cạnh một chút, sau đó quay đầu nhìn vào khoảng không, trong thời gian ngắn không có cách tiếp tục nói chuyện, bầu không khí giữa hai người tràn ngập một cỗ ái muội quỷ dị.
Qua một hồi lâu cũng không ai mở miệng, Bạch Húc há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng hắn đột nhiên nghiêm mặt lại, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không quá vài giây, một con hạc giấy màu trắng từ ngoài cửa sổ bay vào, dừng trên tay Bạch Húc. Đây là công cụ truyền tin thường thấy nhất.
Bạch Húc mở hạc giấy, hai tay làm một cái quyết, trên trang giấy màu trắng dần dần hiện ra chữ. Sau khi đọc lướt qua một lượt, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, đưa cho Dạ Vô Thương đang ngồi bên cạnh rồi yên lặng trầm tư.
Tin tức là do Huyền Thượng chân nhân gửi đến, bảo hắn mang theo Dạ Vô Thương đi tham gia đại hội Long Hổ, tranh thủ bước lên Long Hổ Bảng.
Đại hội Long Hổ này 50 năm mới mở một lần, mời tất cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến Ngọc Lâm Phong tham gia, sau khi trải qua so đấu sẽ tuyển định 50 người đứng đầu bước lên Long Hổ Bảng. Phàm những ai có tên trên bảng, nếu là tán tu sẽ được vô số đại tông môn mời chào, trở thành khách khanh trưởng lão ở nội môn, hưởng vinh quang vô thượng, từ đây không còn cần phải lo lắng thiếu thốn tài nguyên, thậm chí có thể tự mình khai tông lập phái, trở thành chủ của một tông.
Còn nếu là người đã có tông môn thì có thể tự tay tuyển chọn ba loại bảo vật bất kỳ ở Ngọc Lâm Các, bất kể là công pháp, vũ khí, linh thảo, thậm chí là linh thạch cực phẩm đều có thể.
Bên trong Ngọc Lâm Các cất chứa toàn là bảo vật tìm được từ di tích của các chiến trường lớn, cộng thêm trân phẩm mà các đại tông môn cung cấp, được các đại tông môn cùng nhau trông coi, sau đó thông qua đại hội Long Hổ để sàng chọn nhân tài và chiêu nạp khách khanh, tính ra thì vẫn là đôi bên cùng có lợi.
Bạch Húc sờ sờ cằm, hắn nhớ rõ Mặc Cô Thành chính là trong đại hội Long Hổ này tỏa sáng rực rỡ, lấy tu vi chỉ có Nguyên Anh trung kỳ đại viên mãn đoạt được danh hiệu đứng đầu, từ đó bước chân vào trung tâm quyền lợi của Thiên Hoa Tông.
Dưới sự ngầm đồng ý của chưởng môn Kim Đỉnh Phong, Thiên Hoa Tông gần như đã trở thành nhất ngôn đường* của gã, càng làm cho thiên hạ đều biết đến gã như một thanh niên tài tuấn, khiêm khiêm quân tử, không biết đã chiếm được trái tim đơn phương của bao nhiêu tiên tử, khiến hậu cung của gã tăng thêm không ít.
*Nhất ngôn đường: tác phong lãnh đạo khuyết thiếu dân chủ, chuyên quyền độc đoán. Cũng có thể có ý tứ làm việc sấm rền gió cuốn, nhất ngôn cửu đỉnh.
Hình tượng chính diện tuyệt đối đã giúp gã dễ như trở bàn tay biến Dạ Vô Thương thành ma đầu hung tàn tội ác tày trời, ai cũng có thể đuổi giết, tập kết hầu hết mọi thế lực Tu Chân giới dồn ép vai ác đại nhân hoàn toàn rơi xuống vực sâu. Một trận này đã khiến gã trở thành kẻ thắng của nhân sinh, trái ôm phải ấp thanh danh nổi bật, quả là cực kỳ khoái hoạt.
Có thể nói, vai chính chân chính quật khởi chính là bắt đầu từ nơi này.
Chẳng qua hiện tại Mặc Cô Thành chỉ có tu vi Kim Đan, hẳn là không có biện pháp tham gia đại hội Long Hổ. Cốt truyện đã bị hắn bẻ cong đến trình độ này, có phải chứng tỏ rằng cách thành công đã không còn xa nữa chăng?
Dạ Vô Thương vò mảnh giấy trong tay, nắm đấm dần siết chặt lại, tựa hồ cũng nhớ tới phong cảnh kiếp trước của Mặc Cô Thành. Nhưng thực mau, khóe miệng y liền gợi lên một độ cung đầy tàn nhẫn thị huyết.
Đã không còn Bạch Húc cùng mấy nữ nhân đó trợ giúp, y không tin kiếp này tên phế vật kia còn có thể đạt tới độ cao như vậy. Một ngày nào đó y chắc chắn sẽ bẻ gẫy từng khúc xương của kẻ này, cho gã nếm thử tư vị chỉ còn chút hơi tàn sống qua ngày!
Bạch Húc sau khi chải vuốt cốt truyện rõ ràng liền đứng dậy, duỗi tay phủi phẳng những nếp gấp không tồn tại trên y phục, "Nếu đã như thế, vậy đi thôi."
Ngọc Lâm Phong cách nơi này nói gần không gần, nói xa cũng chẳng xa, ở phía nam Thiên Hoa Tông, là một bảo địa non xanh nước biếc linh khí dư thừa, chỉ duy thời điểm này mới được mở ra. Nếu như ngự kiếm thì đại khái cần đến năm ngày, cho nên bọn họ vẫn nên nhanh chóng xuất phát là tốt nhất, dù sao nơi này đã không còn gì để dạo chơi.
Dạ Vô Thương gật đầu, đốt huỷ mảnh giấy trong tay sau đó đứng dậy, nhìn sang Bạch Húc bên cạnh rồi cười nhạt, "Ta trước đó vài ngày bị thương, nếu ngự kiếm chỉ sợ không đủ tâm lực, vô pháp tham gia đại bỉ. Nếu sư huynh không chê, chở ta đi cùng một đoạn đường được không?"
Bạch Húc sửng sốt, nhớ tới bộ dạng suy yếu của người này mấy ngày trước, mặt lập tức đen. Sau khi triệu hồi ra Ánh Tuyết kiếm, lại yên lặng tiến lên phía trước một chút, chừa lại phía sau một khoảng trống.
Dạ Vô Thương nhanh nhẹn nhảy lên, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, cúi đầu hít một hơi thật sâu mùi hương trên tóc hắn rồi gợi lên một nụ cười ngọt ngào. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, mặt mũi tính là cái quái gì?
Bởi vì cũng không phải quá gấp nên hai người ước chừng tốn bảy ngày mới vừa tới Ngọc Lâm Phong, đương nhiên ở trên đường không thiếu được bị Dạ Vô Thương ăn đậu hủ.
Nhưng mỗi khi Bạch Húc muốn phát khùng, Dạ Vô Thương đều sẽ làm một bộ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim vô cùng đáng thương nhìn hắn, khiến hắn làm cách nào cũng không nói nổi một câu trách cứ, chỉ có thể mặc kệ mấy động tác nhỏ trong tối ngoài sáng của y.
Ngọc Lâm Phong bốn phía núi vây quanh, ở giữa là một thung lũng sâu gọi là Ngọc Lâm Cốc, linh khí hội tụ vô cùng thuần tịnh, chỉ có một chỗ hẻm núi sâu thẳm là cửa vào duy nhất. Tục truyền nơi này là do một vị tên là Ngọc Lâm chân nhân dùng một kiếm bổ ra, cho nên được gọi Ngọc Lâm Phong.
Con đường này hai bên đều là vách đá bằng phẳng bóng loáng, ẩn ẩn có kiếm khí bám bên trên. Nếu như kiếm tu đứng ở trong khe này nhập định tuyệt đối lời cực kỳ. Bởi vậy cho dù không vì đại hội Long Hổ, mỗi 50 năm cũng có vô số tu sĩ tiến đến tham ngộ luận đạo.
Phía cuối hẻm núi là một cánh cửa màu đỏ thắm, một loạt đạo đồng đứng hai bên, bộ dáng ngoan ngoãn phá lệ gợi vẻ vui mừng. Trên người bọn họ mặc thống nhất áo bào bằng tơ vàng trơn bóng, bên hông đeo một thanh kiếm nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc lão luyện chào hỏi mọi người, "Bái kiến chư vị lão tổ, trong cốc đã an bài xong nơi ăn chốn ở, xin chư vị cứ tự nhiên."
Nói xong chắp tay về phía mọi người, làm ra một cái thủ thế mời, đưa mọi người vào cửa. Đã đến nơi này thì đều không có bất cứ phân biệt gì, chỉ cần triển lộ thực lực Nguyên Anh kỳ của mình là được. Đương nhiên, mỗi một vị Nguyên Anh lão tổ có thể mang theo hai người vào trong, vẫn là tương đối có nhân tính.
Hai người nhanh nhẹn bước đến, nhìn thấy trong cốc là một mảnh non xanh nước biếc, không có kiến trúc to lớn, hầu hết là một vài căn gác mái tinh xảo, tráng lệ huy hoàng, hơi có chút hương vị của vùng sông nước Giang Nam. Thác nước hai bên vách núi đổ xuống hiện lên hơi nước nhàn nhạt, khiến cảnh trí xung quanh trở nên hư ảo, cũng có thể coi là một nơi đào nguyên tiên cảnh.
Bởi vì chưa tới thời gian thi đấu nên hai người ở trong cốc ở hai ngày. Bất kể Dạ Vô Thương có la lối khóc lóc bán manh đến cỡ nào, Bạch Húc cũng không chịu đồng ý yêu cầu ngủ chung một phòng với y.
Hai ngày sau, đại hội Long Hổ chính thức bắt đầu. Sơn cốc yên tĩnh đã vài thập niên một lần nữa lại toả ra sinh cơ cùng sức sống bừng bừng, khắp nơi toàn là người rộn ràng nhốn nháo. Nguyên Anh lão tổ thường thường hiếm khi lộ mặt, giờ phút này lại như cải trắng không đáng giá tiền nơi nào cũng thấy, tuy rằng phía sau đều đi theo một vài hậu bối hoặc là đệ tử đến xem, nhưng nhân số vẫn nhiều đến mức khiến người líu lưỡi.
Bởi vì số lượng quá đông cho nên đại bỉ ngày đầu tiên sẽ không lập tức đấu võ, mà là đưa mọi người vào trong ảo cảnh. Đã là ảo cảnh thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, những ai bài trừ ảo cảnh thoát được ra ngoài thì tính là qua cửa, còn nếu trầm mê trong đó, chứng minh tâm trí không kiên, vậy sau đó cũng không cần phải thi đấu gì nữa.
Lối vào ảo cảnh ở một góc sơn cốc, nơi đó là một cái thạch động thuần thiên nhiên, bên trong khắc trận pháp phức tạp, từng cái một chồng lên nhau thành nhiều lớp giúp hiệu quả tăng trưởng gấp bội, thậm chí có thể nhằm vào tu vi bất đồng mà chế tạo ra ảo cảnh có độ mạnh yếu thích hợp nhất với bọn họ.
Dạ Vô Thương nắm tay Bạch Húc chậm rãi đi đến, thái độ tùy ý như đang dạo chơi trong khu rừng. Trong nháy mắt hai người bước qua cửa động, y chỉ cảm thấy tâm thần nhoáng lên, người vốn đang đứng bên cạnh y đã không thấy tăm hơi, trong tay còn lưu giữ một tia ấm áp, cảm giác trống vắng làm y không vui đến nhăn mi lại.