Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 56: Bạch Húc nhẫn tâm với chính mình



Edit: Tagoon
Sắc mặt Bạch Húc từ đầu đến cuối đều không hề phát sinh biến hóa, nhưng trên thực tế trong nháy mắt khi Hỏa Phượng cúi đầu hắn liền khẩn trương đến ngừng thở.
Hỏa Tinh này tìm được ở trong sơn động lúc trước, thời điểm phát hiện đã gần như không còn sinh cơ. Bởi vì Hỏa Phượng Tinh Nguyên cần phải được linh khí thiên địa uẩn dưỡng mới có khả năng trọng sinh, nhưng cấm chế chung quanh làm nó không cách nào tự do hấp thu linh khí, cho nên mới dần dần trở nên suy nhược.
Bạch Húc vốn dĩ cũng không quá để tâm, nhưng hắn biết Tinh Nguyên có khả năng trọng sinh, nói cách khác vẫn là một sinh mệnh. Vì thế nên hắn không có biện pháp coi nó hoàn toàn như một vật chết, sau còn chuyên môn tìm một pháp bảo chứa đựng linh khí, lại bày một cái Tụ Linh Trận ở bên trong rồi mới an tâm đưa Hỏa Tinh vào.
Trải qua mấy năm uẩn dưỡng, Hỏa Phượng Tinh Nguyên mới hoàn toàn khôi phục sinh cơ. Mỗi lần Bạch Húc đều sẽ tự tay đổi mới linh thạch duy trì trận pháp, cho nên dù trí óc của Tinh Nguyên chỉ như một đứa bé nhưng đối với hắn lại có loại thân cận phát ra từ bản năng. Năng lượng của nó đã trữ đầy, lúc này chỉ cần tới một cơ hội để sống lại.
Thực hiển nhiên, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ thuộc tính hỏa, tuy rằng là Song Linh Căn nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng.
Hỏa Phượng niết bàn trọng sinh tiêu hao mọi dự trữ lúc trước cùng với tất cả lực lượng đoạt được từ chỗ Lan Khanh, cho nên nó liền chậm rãi thu nhỏ thân mình lại đến tận khi chỉ lớn bằng một bàn tay, rồi thẳng tắp đâm vào trong thân thể Bạch Húc, vô cùng tự nhiên tìm một nơi thoải mái trong đan điền ngủ đông, cuối cùng lưu lại một câu, "Ngô tên Phượng Diễm", sau lại không một tiếng động.
Bạch Húc đột nhiên ngây ngẩn cả người, Phượng Diễm? Linh sủng Hoả hệ của Vai chính kia cư nhiên không phải linh thú, mà là Hỏa Phượng niết bàn trọng sinh sao?
Bởi vì trong truyện ngoại trừ Lôi Viêm Tử Điêu ra thì lai lịch của mấy con thú sủng khác chỉ kể sơ lược, cho nên hắn không hề nghĩ tới, "Viêm Đế" mà ngày sau sẽ trợ giúp vai chính đại sát tứ phương, thậm chí dùng lực lượng của bản thân đồ diệt mười hai tòa thành trì của Ma tộc, nổi lửa trăm ngày không tắt, cho đến hoàn toàn đốt sạch nơi đó thành một mảnh tử địa, cư nhiên chỉ là một đoàn Tinh Nguyên nho nhỏ như vậy sao?
Ngẫm lại bên trong sách miêu tả vị này khi ấy, Bạch Húc không khỏi rùng mình một cái. Cũng may là rơi vào trong tay hắn, nếu không......
Hắn lắc lắc đầu, đuổi hết những hình ảnh tàn khốc đó từ trong đầu ra ngoài. Nhìn Lan Khanh lúc này đã trở thành phế nhân cũng không có chút đồng tình nào. Đối với kẻ muốn mệnh hắn, nhân từ nương tay là điều hết sức ngu xuẩn!
"Vì cái gì? Ngươi sao có thể!" Lan Khanh như là mới tỉnh táo lại từ trong đả kích, đáy mắt một mảnh đỏ đậm, ấp ủ nỗi hận đến thấu xương cùng sát ý ngập trời. Gã thế nào cũng không nghĩ tới, gã sao có thể sẽ thua? Sự tình sao lại trở thành cái dạng này?
Lúc này trong thân thể gã sinh cơ đoạn tuyệt, đan điền cũng là một mảnh hỗn độn, không cách nào ngưng tụ lại dù chỉ một chút linh lực, kinh mạch cũng thảm đến không nỡ nhìn. Có thể nói nếu gã không dùng linh đan ít nhất cấp tám trở lên để trọng tố thân thể, từ nay về sau gã chính là một phế nhân. Trăm năm vội vã, thực mau gã sẽ giống những phàm nhân hèn mọn vô năng kia chết bệnh chết già. Điều này khiến cho gã sao có thể tiếp thu nổi đây?!
Bạch Húc không có ý tứ đuổi tận giết tuyệt. Gã đã tới nông nỗi này, có giết cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì. Hơn nữa hắn biết nội tình Lưu Vân Tông, linh đan kia gã tuyệt đối không chiếm được, chú định chỉ có thể như vậy, cứ thế tồn tại giống như một phế nhân.
"Là do Phệ Linh trận, ta đặt mắt trận trên người Hỏa Phượng Tinh Nguyên. Vốn dĩ chỉ hấp thu linh lực của ngươi, nào biết ngươi cư nhiên sử dụng máu đầu tim muốn mạnh mẽ khế ước nó. Trong tình huống nó bức thiết muốn trọng sinh, tất nhiên sẽ cắn nuốt mất tất cả sinh cơ và linh lực ngươi có để đoạt lấy cơ hội kia. Chỉ trách ngươi bị lòng tham quấy phá thôi."
Thanh âm lãnh đạm của Bạch Húc tựa như một bàn tay lớn hung hăng tát lên mặt Lan Khanh làm sắc mặt gã nháy mắt trở nên vô cùng vặn vẹo, lòng tham?
Đúng, là gã có lòng tham. Nhưng cho dù gã tham lam thì có sao? Thế giới này vốn dĩ chính là cường giả vi tôn, thực lực là trời. Chỉ là gã thế nào cũng không thể tưởng tượng được, vì cái gì người thất bại lại là gã?
"Phệ Linh trận? Phệ Linh trận gì cơ? Ngươi lúc nào thì thiết trận pháp?" Lan Khanh không thể tin tưởng hô lên, lại hoàn toàn im bặt khi nhìn đến cánh tay đang không ngừng đổ máu của Bạch Húc.
Dòng máu đỏ tươi xuôi theo đầu ngón tay trắng ngọc của hắn chảy xuống phía dưới. Lúc trước bởi vì có khói đen chống đỡ gã nhìn không ra, nhưng khi Phượng Diễm vừa xuất hiện đã thiêu đốt tất cả vật âm uế hầu như không còn gì, tầm mắt cũng hoàn toàn thông thấu, sau đó gã thấy được một màn không thể tưởng tượng nổi.
Máu của Bạch Húc dần dần hội tụ tại lòng bàn chân, kín kẽ bao bọc lấy hắn trong một trận pháp hoàn mỹ, cư nhiên toàn bộ đều tạo thành từ máu tươi, dẫn tới lực lượng trận pháp tăng gấp bội khiến gã không hề có chút lực phòng bị nào.
"Rốt cuộc là từ khi nào......" Lan Khanh hai mắt dại ra, tràn đầy vẻ hoảng loạn cùng kháng cự không thể tin nổi. Gã từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Bạch Húc, hắn rốt cuộc là khi nào vẽ trận pháp?
Đột nhiên, đồng tử gã bất ngờ co rụt lại, bộ dáng Bạch Húc không có kết cấu công kích gã một lần nữa hiện lên trong đầu. Hiện tại cẩn thận nghĩ đến, Bạch Húc mỗi một bước đi tựa hồ như đều đã trải qua tính toán hoàn mỹ, thậm chí ngay cả vị trí bị thương cũng toàn bộ nằm trong sự khống chế của hắn. Sở dĩ Bạch Húc dùng phương thức tiến công gần như tự sát như vậy, một là vì làm giảm xuống tâm cảnh giác của gã, hai chính là để dùng máu chính mình bố trí một cái đại trận, mà gã từ đầu đến cuối đều hoàn toàn không hề nhận ra được ý đồ chân chính của hắn.
Thật là...... Đủ tàn nhẫn!
Người nam nhân này thật là đáng sợ......
Hắn sao lại có thể tàn nhẫn đối với chính mình như vậy? Vì đánh gục gã, ngay cả chính mình cũng có thể lợi dụng, hắn không thấy đau à?
Nhưng có thật là Bạch Húc không thấy đau sao?
Đáp án đương nhiên là không. Nhưng hắn lại hiểu rõ, dưới tình huống nguy cấp như lúc ấy, nếu hắn không nhanh chóng giải quyết, chờ bị kéo dài đến khi linh lực hao hết, sớm muộn gì trốn không được phải chết. Sát ý trong mắt Lan Khanh vừa rồi đã rõ ràng cho thấy kết cục của hắn, cho nên hắn chỉ có thể đánh cược một phen.
Cũng may, thắng.
Lan Khanh gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn biểu tình càng thêm lãnh đạm của Bạch Húc, cực kỳ không cam lòng hỏi, "Ngươi vậy mà lại dám đặt mắt trận ở trên người Tinh Nguyên. Nó nếu đã hấp thu tinh huyết của ngươi, vì sao lại không phản phệ ngươi?"
"Ai nói cho ngươi ta dùng tinh huyết để nhận chủ nó?" Bạch Húc có chút kỳ quái nhìn gã, "Nó chỉ là khai mở linh trí, nhận thức ta mà thôi."
Lan Khanh nói cũng không sai, sau khi không ngừng hấp thu lực lượng Phượng Diễm sớm đã mất đi lý trí. Nếu hắn ngay từ đầu dùng tinh huyết để khế ước, như vậy hắn nhất định sẽ bị hút khô hoàn toàn linh lực và sinh cơ theo mối liên hệ giữa hai người, giống hệt như Lan Khanh vừa nãy.
Nhưng hắn từ đầu đến cuối đều không hề nổi lên tâm tư muốn khế ước nó. Sở dĩ lúc trước Phượng Diễm nghe lời hắn như vậy chỉ là bởi vì ở giai đoạn linh trí hỗn độn chưa hoàn toàn mở ra nó đã coi hắn trở thành thân nhân mà thôi.
"Cái gì? Ngươi thế nhưng không có......" Lan Khanh tựa như nghe được điều gì đó cực kỳ đả kích, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, hắn vừa mới nói cái gì?
Không khế ước nó? Sao lại có thể có người từ bỏ khế ước với một linh thú cường đại như vậy? Đoàn hồng quang vừa rồi chỉ là Tinh Nguyên tự mình phản kháng?
Cho nên thật sự là do chính gã lòng tham không đáy, để cho Tinh Nguyên hút đi máu đầu tim nên mới có thể biến thành cục diện như bây giờ?
Ha ha ha ha, lòng tham không đáy, hay cho câu lòng tham không đáy a!!
Bạch Húc có chút kỳ quái liếc nhìn gã gần như trở nên điên cuồng, không tiếp tục quan tâm đến gã nữa, trực tiếp xoay người bước xuống lôi đài. Thắng bại đã phân, cấm chế bảo hộ cũng biến mất, thiếu máu lượng lớn khiến đầu óc của hắn bắt đầu mụ mị. Binh hành hiểm chiêu, nếu như lại kéo dài tới canh ba, thắng bại thật sự khó mà nói.
Hắn vừa mới bước khỏi lôi đài, trước mắt nhoáng lên đã thấy gương mặt tuấn mỹ đến mức yêu dị của vai ác đại nhân. Chỉ là giờ phút này trên đó lại tràn đầy kinh giận cùng nghĩ mà sợ tựa như một con dã thú bị thương, khí thế trên người cực độ bất ổn, mặt đất dưới chân hiện ra từng đạo vết nứt, tựa hồ tùy thời đều sẽ bùng nổ.
Bạch Húc chỉ duỗi tay túm chặt ống tay áo y, an ủi một câu, "Ta không có việc gì......" Rồi hoàn toàn ngất đi.
Quả nhiên, vẫn là quá miễn cưỡng.
Đồng tử Dạ Vô Thương đột nhiên co rụt lại, thật cẩn thận ôm lấy thân thể yếu ớt trong lòng. Bộ dạng Bạch Húc khắp người đầy máu làm y nhớ tới trận biến cố 5 năm trước. Chuyện sư huynh bị thương cơ hồ đã trở thành tâm ma của y.
Tại sao lại như vậy?
Sư huynh sao lại bị thương?
Y có phải là...... Quá mức vô dụng hay không? Nếu không sao lại để cho sư huynh ở trước mặt y bị thương thành như vậy?
Tất cả kẻ nào thương tổn đến người của y, đều đáng chết!
Dạ Vô Thương tâm niệm vừa động, một thanh trường kiếm gào thét xuất hiện, trong nháy mắt chém bay đầu Lan Khanh, thậm chí ngay cả trưởng lão chủ trì hội trường kỷ luật cũng không kịp phản ứng lại, chỉ trơ mắt nhìn bạo hành xảy ra.
Dạ Vô Thương hai mắt ửng đỏ, Đọa Thiên cũng không có bị y thu hồi trên dưới di động tại chỗ, bởi vì cảm nhận được sát ý trên người chủ nhân mà phát ra tiếng hưng phấn "Ong ong", chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của chủ nhân, xé nát toàn bộ mọi người ở nơi này. Chỉ ngẫm đến cảnh tượng huyết nhục bay tứ tung kia thôi đã khiến cho nó cực kỳ kích động rồi.
Ngay thời điểm lý trí y sắp sụp đổ, trong lòng ngực truyền đến tiếng lẩm bẩm của Bạch Húc trong vô thức, giống như một con mèo nhỏ đang rên rỉ, mềm yếu vô lực, "Tiểu Dạ...... Đau......" Khuôn mặt xưa nay đạm mạc của hắn cũng phải nhăn chặt, xem ra thật là đau đến lợi hại.
Dạ Vô Thương nháy mắt tỉnh táo lại từ trong trạng thái cuồng bạo, sau đó hung hăng cho chính mình một cái tát. Mấy thứ cặn bã kia nào có quan trọng bằng thân thể sư huynh, y đúng là hồ đồ rồi.

Vì thế ôm người trong lòng chặt hơn nữa, thậm chí dùng tới thuấn di, trực tiếp xuất hiện trong khách phòng nghỉ chân của hai bọn họ.
Ở vị trí hai người vừa đứng lưu lại mùi máu tươi nhạt đến độ cơ hồ vô pháp bắt giữ. Có một người không thể tin tưởng trừng lớn mắt, sau đó xuất hiện ở bên cạnh lôi đài. Cỗ hương vị máu tươi càng đậm, hương vị bất đồng đan xen vào nhau, nhưng hắn vẫn cực kỳ nhạy bén cảm nhận được bên trong bao hàm tin tức nào đó khiến hắn kích động đến môi cũng phải run rẩy, "Là hắn sao......"
Chuyện phát sinh bên này cũng không bị bất cứ kẻ nào nhận ra. Dạ Vô Thương cẩn thận đút cho Bạch Húc Sinh Cơ Hoạt Cốt Đan, đúng là loại linh dược cấp tám mà Lan Khanh thiết tha ước mơ, hoạt tử nhân nhục bạch cốt, trọng tố thân thể, hiệu quả nghịch thiên, có thể nói có thêm cái mạng thứ hai.
Hiện tại lại bị dùng để trị liệu vết thương do kiếm bình thường và mất máu quá nhiều, nếu để cho người bên ngoài biết được, e là chỉ hận không thể nuốt sống Bạch Húc.
Dạ Vô Thương mặc kệ mấy chuyện đó. Ở trong lòng y sư huynh hẳn là phải dùng thứ tốt nhất. Hơn nữa bộ dáng sư huynh suy yếu như vậy lại làm y liên tưởng đến trận tai nạn năm đó, cả trái tim tựa như bị dày vò, đau đến khó có thể hô hấp.
Y thật cẩn thận nửa ôm Bạch Húc vào trong ngực, khắp người tản ra vầng sáng nhu hoà màu tím nhạt, dịu dàng bao quanh cơ thể Bạch Húc, tinh tế thay hắn khai thông dược lý khôi phục sinh cơ.
Bởi vì tư thế của hai người lúc này, tóc của bọn họ tự nhiên quấn quýt ở bên nhau, trong đó có vài sợi thậm chí còn bện lại. Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Dạ Vô Thương nháy mắt biến đen tối không rõ, sau đó dần dần ôn hòa xuống. Y mềm nhẹ cắt đoạn tóc đen này xuống, ngắm nhìn hồi lâu rồi mới bỏ vào một cái túi gấm, thật cẩn thận thu vào trong lòng ngực.
Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của sư huynh, y si mê ở trên mặt hắn tinh tế mút hôn, rồi lại cố kỵ thương thế của hắn mà không dám làm ra động tác quá lớn.
Cứ như vậy trong ngươi có ta, trong ta có ngươi khiến y cực kỳ vừa lòng.
Đồng thời hắc ám bí ẩn trong lòng cũng không ngừng cuộn trào. Thật muốn trói sư huynh lại, giấu ở một nơi chỉ có mình y biết, như vậy hắn vĩnh viễn đều sẽ không bị thương, càng không có biện pháp rời khỏi y.
Nhưng y lại sợ phải nhìn thấy biểu tình chán ghét kinh sợ của Bạch Húc, dù chỉ là nghĩ tới thôi cũng đã khiến cho y đau lòng đến nỗi không thở nổi rồi. Cho nên trừ phi vạn bất đắc dĩ, y không muốn sử dụng tới thủ đoạn như vậy.
Nếu như sư huynh, cũng có thể yêu y...... Vậy thì thật tốt......
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Vô Thương: Các ngươi, đáng chết! Tất cả những ai làm sư huynh bị thương đều đáng chết!
Phượng Diễm: Nói đi, muốn chín mấy phần? Chín kỹ hay là cháy đen thui? Bảo đảm ngay cả cha mẹ bọn chúng cũng không nhận ra!
Đọa Thiên: Ngao ~ chủ nhân, ngươi nói đi, muốn chém mấy khúc? Ta cực kỳ am hiểu thiên đao vạn quả!
Đọa Thiên vừa lao ra đã bị một bàn tay trắng ngọc kịp thời bắt được: Cầu đừng báo xã!! o(﹏╥)o


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.