Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 62: Ta nguyền rủa ngươi!



Edit: Tagoon
Cả một quá trình này đối với gã thì vô cùng dài lâu, nhưng trên thực tế chỉ là chuyện xảy ra trong giây lát. Ong mặt quỷ một lần nữa đuổi theo phía sau, đáy mắt Tống Nghiêm Thanh đã không còn che giấu nổi nỗi sợ hãi nữa, gào rống đến gần như khàn cả giọng, "Dạ Vô Thương! Mau thả chúng ta ra ngoài! Chưởng môn nói muốn Đại sư huynh chiếu cố chúng ta thật tốt, nếu ta và tiểu sư muội chết ở bí cảnh, ngươi cho rằng các ngươi có thể bình yên vô sự trở lại tông môn sao?"
Ánh mắt Dạ Vô Thương từ đầu đến cuối đều không phát sinh chút dao động nào, chỉ khi nghe được từ Đại sư huynh mới hiện lên một tia trào phúng, "Tống sư huynh và tiểu sư muội vừa vào bí cảnh đã thất lạc với chúng ta, bởi vì thực lực vô dụng bất hạnh ngã xuống, đây quả thật là một tin tức bi thương, không phải sao?"
Y hơi hơi rũ mắt xuống, vẻ mặt tràn đầy thương xót, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt kia chỉ toàn là lạnh lẽo vô tận.
Y biết với sự quan tâm của Kim Đỉnh Phong dành cho Kim Linh Nhi, nhất định đã hạ chú thuật ở trên người nàng. Phàm kẻ nào giết chết nàng ngay lập tức sẽ bị chú thuật dính vào người, rất dễ để có thể tìm ra. Cho nên lúc ấy sư huynh ngăn cản y giết người là hành vi tuyệt đối chính xác.
Trước thời điểm bọn họ hoàn toàn thoát ly khỏi Thiên Hoa Tông, những người này không thể chết trên tay bọn họ được, hoặc là nói, không thể do chính bọn họ đích thân động thủ.
Nhưng vậy thì tính là gì, muốn một người chết, có rất nhiều biện pháp. Y lúc trước chẳng qua là bị lửa giận đánh mất lý trí mà thôi.
Dạ Vô Thương nhẹ nhàng cong môi, nhìn Tống Nghiêm Thanh lôi kéo Kim Linh Nhi không ngừng tránh né bầy ong mặt quỷ che trời lấp đất, tâm tình cực kỳ tốt ngồi xuống, tựa như nhìn một đám hề chơi xiếc ảo thuật, không chút để tâm lại ngạo mạn mười phần.
Tên tiểu sư đệ cuối cùng cũng đã bị Tống Nghiêm Thanh cho hy sinh. Gã nắm tay Kim Linh Nhi không ngừng run rẩy, đáy mắt là một mảnh phức tạp không rõ, phảng phất như đang đấu tranh cực kỳ kịch liệt trong lòng.
Cuối cùng, trong mắt gã hiện lên một mạt lãnh quang, trở tay rạch cổ Kim Linh Nhi rồi hung hăng ném nàng ra ngoài!
Thấy một màn như vậy, trào phúng trong đáy mắt Dạ Vô Thương càng đậm. Dù có yêu thích tiểu sư muội, cũng so ra kém với tính mạng của chính mình sao?
A, thứ khuynh mộ chó má gì đây, bây giờ xem ra, cũng chỉ được có như thế, so ra còn kém y đối sư huynh một phần mười.
Không...... Lấy bọn họ làm đối lập chính là vũ nhục tình nghĩa của y dành cho sư huynh!
Tống Nghiêm Thanh đoán không ra suy nghĩ trong lòng y, nếu không khẳng định nhất thời sẽ phun ra một búng máu!
Nhưng trạng thái của gã giờ phút này cũng chẳng khá hơn là bao. Ong mặt quỷ kia quá đông, căn bản là không thể giết hết. Sau khi liên tục cắn nuốt ba cỗ thi thể, không những không làm chúng nó thỏa mãn mà ngược lại còn kích thích sự háu ăn của chúng nó lên nhiều hơn, khiến công kích của chúng cũng trở nên ngày càng hung mãnh.
Tống Nghiêm Thanh bị một con ong mặt quỷ đột phá phòng tuyến, sau đó đốt một cái lên cổ. Nửa người trên của gã lập tức tê rần, tay rốt cuộc cầm không nổi kiếm được nữa, "Đang ——" một tiếng trường kiếm rơi xuống đất.
Đã không còn bất cứ phòng hộ nào, bầy ong mặt quỷ che trời lấp đất vọt tới, trong con ngươi vì hoảng sợ mà trừng lớn của gã là một mảnh rậm rạp đen đặc.
Tống Nghiêm Thanh dùng dư quang liếc nhìn Dạ Vô Thương một cái, trong mắt bộc phát ra hận ý thấu xương, linh lực toàn thân đều cổ động lên, phá thể mà ra, thậm chí hình thành dòng khí thật lớn, bóp nát toàn bộ số ong mặt quỷ tiến đến gần gã. Gã vậy mà lại muốn tự bạo!
Gã âm ngoan trừng mắt nhìn Dạ Vô Thương, dùng hết sức lực toàn thân bổ nhào lên kết giới, mặt mày dữ tợn không còn phong độ phiên phiên công tử như trước nữa, vặn vẹo thống hận đến mức tận cùng, gào rống nói, "Dạ Vô Thương! Ngươi hại ta đến tận đây, dù có chết ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Ta nguyền rủa ngươi, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn phải chịu nỗi đau mất người yêu! Vĩnh viễn cầu mà không được! Ta muốn ngươi thống khổ cả đời! Ha ha ha...... Ặc......"
Nguyền rủa bừa bãi mà ác độc của gã rốt cuộc cũng khiến Dạ Vô Thương thay đổi sắc mặt. Y chậm rãi đứng lên, tùy tay triệt cấm chế, một tay nắm lấy cổ Tống Nghiêm Thanh, linh lực màu tím mang theo ý hủy diệt nháy mắt chui vào trong thân thể gã.
Đau nhức nôn nóng đầy bạo liệt làm gã nhịn không được thảm thiết gào thành tiếng, trong kinh mạnh linh lực ngắt quãng đang không ngừng chạy nhảy tìm cửa đột phá, ngẫu nhiên gặp gỡ linh lực của Dạ Vô Thương còn sẽ cắn nuốt lẫn nhau một phen, đau đớn gần như trọng tố gân cốt, có thể nói đây chính là một hồi khổ hình.
Đã không còn kết giới ngăn cản, ong mặt quỷ nháy mắt tràn về phía hai người. Chúng nó mới mặc kệ hai tên nhân loại này đang làm gì, chỉ biết đó là mỹ vị hiếm thấy mà thôi.
Dạ Vô Thương đầu cũng chẳng thèm nâng, hơi vung tay một chút, một loạt tia chớp chói mắt lập tức bạo liệt, đánh rơi toàn bộ đám ong mặt quỷ chung quanh.
Khí tức trên người y không chút nào che dấu, uy áp Hóa Thần kỳ cao giai đổ ra như thác. Tống Nghiêm Thanh trực tiếp đối mặt với cỗ uy áp, một tia phản kháng cũng không lấy ra được.
Đồng tử hoàn toàn tan rã, trong đầu chỉ toàn trống rỗng, y cư nhiên đã cường đến trình độ này sao?
Số ong mặt quỷ còn lại cũng cảm nhận được chênh lệch thực lực cực lớn giữa y và chúng, trong nháy mắt liền tan. Trừ bỏ thi thể cháy đen đầy đất, ánh trăng sáng vằng vặc vẫn chiếu xuống mặt đất, vẫn cứ yên tĩnh tốt đẹp như vậy, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Dạ Vô Thương nâng con chó chết Tống Nghiêm Thanh lên tới gần sát mắt, duỗi tay nắm hàm dưới gã, cưỡng bách gã mở miệng ra, thấp giọng nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Hả? Ta không nghe rõ......"
Nói xong, một cái tay khác của y dùng sức, bất ngờ nắm đầu lưỡi của gã rút ra!
Máu lập tức phun trào, đau nhức làm Tống Nghiêm Thanh cơ hồ chết ngất, nhưng cố tình tu sĩ lại có tinh thần lực cường đại, làm gã muốn ngất cũng không nổi, chỉ có thể sống sờ sờ mà chịu trận. Đều tại gã nhất thời miệng lưỡi nhanh nhảu!
Một lượng lớn máu theo miệng gã chảy xuống tay Dạ Vô Thương. Dạ Vô Thương khẽ nhíu mày, làm như thực ghét bỏ, ném tên chỉ có thể "Ô ô...... Ân ân......" lên mặt đất, ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt oán độc của gã, nhẹ giọng hỏi, "Ta không thích đôi mắt của ngươi, móc ra được không?"
Ngữ khí y mềm nhẹ như vậy, tựa như là đang trưng cầu ý kiến, lại như là thủ thỉ với người trong lòng, nhưng động tác trên tay có thể nói vô cùng tàn bạo.
Y vươn hai ngón tay, dịu dàng ở trên mí mắt Tống Nghiêm Thanh vuốt ve hai cái, tựa hồ đang an ủi gã không cần sợ hãi, sau đó nháy mắt tiếp theo liền hung hăng thọc vào!
Y rút ngón tay, "Phụt" một tiếng, máu bắn ra rất ít, chỉ còn lại hai lỗ trống đen ngòm, máu chảy nhỏ giọt ra phía ngoài, nhìn qua vô cùng rợn người.
Dạ Vô Thương tinh tế đánh giá gã một chút, vô cùng tùy ý duỗi tay bẻ gãy toàn bộ tay chân gã, làm gã hiện ra một loại vặn vẹo mất tự nhiên, sau đó cầm lấy vạt áo gã, bắt đầu tinh tế chà lau đôi tay dính đầy máu của chính mình.
Động tác của y vô cùng nghiêm túc, cẩn thận, ngay cả khe hở ngón tay cũng không buông tha, thẳng đến khi hoàn toàn nhìn không ra bất cứ vết máu nào nữa mới thôi.
Y lại dùng thanh khiết thuật, xác định trên người mình không có hương vị khác lạ nào mới đứng lên, hơi hơi cúi đầu nhìn về phía Tông Nghiêm Thanh đã không ra hình người trên mặt đất, ôn nhu nói, "Bí cảnh nhiều hiểm trở, Tống sư huynh vẫn nên chớ có chạy loạn mới đúng. Một đêm này, còn dài......"
Nếu không xem những việc y vừa làm lúc nãy, thái độ hiện tại của y thật sự giống như là một sư đệ tốt đang phân phó sư huynh không cần chạy loạn miễn cho nguy hiểm. Tương phản như vậy mới khiến cho người phải sởn tóc gáy.
Nói xong lời này, Dạ Vô Thương xoay người bước vào lều, phía sau bốc cháy lên một mảnh lục quang, tựa như từng cái đèn lồng nhỏ, sâu kín sáng bừng lên, vô cùng rợn người.
Thanh âm lác đác lưa thưa chậm rãi tới gần, tất cả ma thú gần đây đều bị mùi máu tươi kịch liệt hấp dẫn đến. Y buông rèm cửa, ngăn cách với tiếng gào thảm thiết kia, còn con nào có thể tranh giành được đầu tiên thì không nằm trong phạm vi quan tâm của y.
Bên trong lều lại như một mảnh đất trời khác, bất kể là nhờ địa long nên nhiệt độ tăng cao, hay là giường ngọc tinh xảo, hoặc là do tầng tầng lớp lớp da lông của yêu thú cao giai trên giường, đều để lộ ra một loại ấm áp, xua tan hàn ý hơi lạnh của gió đêm.
Bạch Húc cứ như vậy ngửa mặt nằm trên thảm lông, an tĩnh, trầm ổn, thật giống như đang chuyên môn chờ y tới.
Dạ Vô Thương cố ý đứng ngoài cửa một lúc, thẳng đến khi khí lạnh trên người y đều bị lò sưởi trong lều xua tan, mới nhẹ nhàng đi đến trước giường ngọc, xoay người nằm lên.
Y duỗi tay, cách một tấc hư không miêu tả gương mặt Bạch Húc, ánh mắt chuyên chú cực nóng. Rõ ràng vẫn biết sư huynh bị y động tay chân, tạm thời sẽ không tỉnh, lại vẫn cứ thật cẩn thận như thế, sợ chạm vào làm nát hắn.
Dạ Vô Thương bỗng nhiên nhớ tới nguyền rủa ác độc vừa rồi của Tống Nghiêm Thanh, nỗi lòng thật vất vả mới bình tĩnh trở lại lần thứ hai sôi trào, khí thế trên người bỗng nhiên bùng nổ, toàn bộ lều trại đều bắt đầu lay động, giống như là một chiếc thuyền con lao đao trong mưa gió, không có chút an toàn nào.
Đôi mắt y dần dần biến sắc, một cổ tử sắc nồng đậm từ đồng tử bắt đầu lan tràn ra phía ngoài, cho đến khi bao trùm toàn bộ đôi mắt.
Nhan sắc vốn nên yêu dã mười phần lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác điềm xấu cực độ, tựa như anh túc, một thứ nguy hiểm tuyệt đối, lại mang theo dụ hoặc trí mạng, làm người sợ hãi đồng thời lại nhịn không được muốn tới gần.
Đáng tiếc Bạch Húc có thể thấy một màn như vậy, giờ phút này lại bởi vì nguyên nhân không thể nói nào đó chìm vào giấc ngủ sâu, không có cơ hội tra xét chân tướng mà hắn vẫn luôn muốn biết.
Dạ Vô Thương hoàn toàn chuyển hóa thành Ma tộc lại càng thêm trung thực với khát vọng trong nội tâm của chính mình. Sư huynh nhu thuận nằm ở trong lòng ngực y, không chút nào chống cự, thật giống như là ngầm đồng ý, y sao có thể không thu chút lợi tức?
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Nghiêm Thanh: Ta nguyền rủa ngươi, đời đời kiếp kiếp phải chịu nỗi đau mất người yêu!
Dạ Vô Thương: Thật là không biết ăn nói, đầu lưỡi này, có hay không cũng thế!
Duỗi tay rút.
Dạ Vô Thương: Đôi mắt này cũng mù rồi, giữ lại vô dụng.
Duỗi tay móc.
Dạ Vô Thương: Nơi này nguy hiểm, vẫn nên chớ có nơi nơi chạy loạn!
Bẻ gãy tay chân.
Bạch Húc nhìn từ đầu tới cuối cảm thấy cả người rét run, Dạ Vô Thương lại không hề phát giác ôm chặt hắn: Sư huynh, đừng rời khỏi ta. Ngươi bỏ đi, ta cái gì cũng có thể làm được! Ngươi xem, tất cả kẻ nào gây bất lợi đối với ngươi, ta đều sẽ thay ngươi hủy diệt, ngươi cảm động không?
Ngón tay nguy hiểm vuốt ve lên người hắn, Bạch Húc nước mắt lưng tròng: Không dám động! Thật sự không dám động nữa!!
PS: Chương sau, khụ khụ, mọi người hiểu mà, nếu như bị khóa, chú ý weibo của Mặc Mặc: Nhất Mặc Đan Tâm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.