Edit: Tagoon
Bạch Húc hôn hôn trầm trầm tỉnh lại, nhìn thấy Dạ Vô Thương hai mắt đỏ đậm giăng kín tơ máu, cả người vô cùng yếu ớt là hắn liên tưởng ngay đến con thú nhỏ yếu vừa mất mẹ, vô cùng chọc người trìu mến.
Lời trách cứ chung quy vẫn không nỡ thốt ra, thậm chí ngay cả hành tung của y hắn cũng không hỏi, chỉ tiếp tục yên lặng mặc cho y xử lý miệng vết thương.
Lúc trước hắn hồ đồ rồi, cho dù là hài tử một tay nuôi lớn thì giờ cũng đã trưởng thành, sẽ có suy nghĩ, quyết định của chính mình, không nhất thiết chuyện gì cũng phải trưng cầu ý kiến hắn, càng không cần đi đâu cũng báo cáo lại với hắn. Tù túng như vậy tuyệt đối là không bình thường, cho nên về sau hắn có lẽ nên thay đổi phương thức ở chung một chút. Như vậy chờ sau khi hắn rời khỏi đây, đứa nhỏ này sẽ không quá mức khó chịu.
Chờ hai người vất vả thu thập xong, Dạ Vô Thương cũng được trấn an, một lần nữa trở lại hẻm núi đó. Vậy mà vẫn thấy hai người nọ giữ nguyên tư thế từ lúc bọn họ rời đi, thanh niên kia ngồi dưới đất đả tọa, mà Bạch Uyên thì ôm kiếm đứng cách đó không xa.
Tuy rằng tầm mắt Bạch Uyên hoàn toàn không lệch đi tí nào, giống như là đang ngẩn người, nhưng Bạch Húc vẫn có thể nhìn ra diệu dụng trong tư thế này của hắn.
Khoảng cách không xa không gần, gãi đúng chỗ ngứa mà chắn người hoàn toàn ở phía sau. Hắn nhìn như tùy ý, kỳ thật thần kinh căng chặt, tùy thời đều có thể khởi xướng công kích hoặc là xoay người cứu viện.
Bạch Húc sờ sờ cằm mình, loại không khí quỷ dị này, dùng một từ tương đối hiện đại để hình dung thì, gọi là giận dỗi? Hay là ngạo kiều?
Bạch Uyên vừa nhìn thấy hắn liền quét mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt, vẻ băng hàn trong mắt hơi tan rã, không tình nguyện hướng về phía Dạ Vô Thương bày tỏ cảm tạ. Tuy rằng người nam nhân này rất nguy hiểm, nhưng xem ra hắn đối với đệ đệ là thiệt tình, vậy cũng tốt rồi.
"Đại ca, ngươi không giới thiệu một chút sao? Vị này chính là?" Bạch Húc chậm rãi bước đến bên người hắn, nhìn thanh niên toàn thân tản ra khí tức "Cự tuyệt cùng trò chuyện", chỉ có thể một lần nữa ném vấn đề này cho Bạch Uyên, dù sao thì người này cũng là đi tới cùng với hắn.
Bạch Uyên nghe vậy cứng đờ cả người, động tác tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn bị Bạch Húc bắt giữ được. Hắn tựa hồ đang rối rắm nên mở miệng như thế nào, ngập ngừng nửa ngày mới lên tiếng, "Ngươi không cần phải quan tâm đến y, cách y xa ra một chút, y rất nguy hiểm."
Nam nhân tích tự như kim này chỉ phun ra mấy từ như thế, nếu không phải lo lắng trong mắt hắn rõ ràng đến mức không thể nào giả được, chỉ e thật sự sẽ cho rằng giữa hai người bọn họ có thâm thù đại oán gì cơ.
Không biết nên trả lời như thế nào, hai người lại rơi vào một trận trầm mặc. Hành trình tiếp theo đương nhiên cũng là cùng nhau hành động, chỉ là bầu không khí giữa bốn người lại phá lệ quỷ dị.
Bạch Húc và Dạ Vô Thương đi tuốt đàng trước, hoàn toàn theo ý muốn tìm kiếm vật mà mình cảm thấy hứng thú. Bạch Uyên trước sau như một vẫn duy trì khoảng cách 10 mét không xa không gần đi theo phía sau. Cuối cùng chính là người thanh niên kia, bất kể là bị mấy người bỏ qua thế nào, bất kể Bạch Uyên lạnh mặt trách cứ xua đuổi ra sao, y đều không hề dao động. Bạch Húc nhìn vào cũng cảm thấy có chút đáng thương.
Cũng may khoảng thời gian như vậy không duy trì quá lâu, ngày cuối cùng thực mau đã đến. Bạch Long Phủ chỉ có duy nhất Bạch Uyên tới, nghĩ đến hẳn là vì hắn. Mà Thiên Hoa Tông có 36 người, cư nhiên chỉ còn lại có mười lăm, một nửa cũng không bằng!
Tới tới lui lui không nhìn thấy Tống Nghiêm Thanh và Kim Linh Nhi, chẳng lẽ bọn họ thật sự toi đời hay sao?
Bạch Húc có chút kinh hãi một lần lại một lần phát phù đưa tin, đáng tiếc không có bất cứ ai đáp lại. Không thể không thừa nhận, lần này có khả năng là thật sự gặp họa lớn rồi!
Hắn cự tuyệt lời mời của Bạch Uyên, nói rằng hắn sẽ về nhà sớm nhất khi có thể, sau đó liền mang theo các đệ tử còn lại trở về tông môn. Nhưng khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, cả đại đệ tử và nữ nhi đều mất tích tại Tiên Thiên phúc địa, vậy mà Kim Đỉnh Phong cư nhiên không có chút khác thường nào, thậm chí còn cổ vũ bọn họ vài câu rồi cho lui xuống.
Trong nháy mắt bước ra khỏi cửa, Bạch Húc có loại cảm giác không hề chân thật, cứ như vậy là xong chuyện? Bảo hộ bất lực, vậy mà lại không phải chịu bất cứ trừng phạt nào à?
Nhưng ngay khi mấy người đã đi xa, khuôn mặt bình tĩnh của Kim Đỉnh Phong nháy mắt trở nên dữ tợn. Lão hung hăng hất hết tất cả đồ vật trước mặt xuống đất, linh lực khó có thể ức chế tùy ý phá hư mọi thứ trong phòng. Cũng may bên ngoài bày một cái cấm chế mạnh mẽ, nếu không chỉ sợ toàn bộ Thiên Hoa Tông cũng sẽ bị oanh sụp một nửa!
"Con ta là tu sĩ Trúc Cơ, lại còn có vô số pháp bảo bảo vệ, vậy mà lại chết ở trong tay mấy con ong mặt quỷ. Bạch Húc...... Dạ Vô Thương! Các ngươi dám!! Ta nhất định phải khiến cho các ngươi chết không có chỗ chôn!!"
Kim Đỉnh Phong giận quá đến bật cười, trên khuôn mặt già nua giàn giụa nước mắt nước mũi, miệng lại không ngừng kéo cong ngày càng rộng, nhìn qua tưởng chừng sắp phát điên!
Lão bên này dị thường trước không đề cập tới, Bạch Húc tâm tâm niệm niệm lá Vạn Quỷ Phiên kia, cho nên đơn giản báo cáo vài câu với Huyền Thượng chân nhân xong liền ngựa không dừng vó đuổi về phía Quang Hoa Tự. Cũng may không tính quá xa, ngự kiếm hai ngày là đến nơi.
Đứng ở trên thân kiếm, bỗng nhiên nhớ tới viên thuỷ tinh ký ức kia, hắn bèn duỗi tay lấy nó ra. Vật này trong suốt thuần khiết không kết cấu, lại khiến hắn ẩn ẩn cảm thấy bất an, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đưa thần thức chìm vào đó. Nhưng cảnh tượng khủng bố bên trong lại khiến hắn ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Hắn tựa như đang xem một bộ phim nhìn Quách Tự trưởng thành đến năm năm tuổi, sau đó được phân phát cho một viên đan dược màu đỏ, tựa hồ là thần dược nào đó. Đứa trẻ nho nhỏ ăn xong trong nháy mắt liền bắt đầu run rẩy, trực tiếp rơi vào hôn mê.
Loáng thoáng nghe được cái gì mà "Thành công...... Ma tộc...... Chủ nhân...... Nguyện trung thành......", Nhưng có thể là bởi vì lúc ấy Quách Tự còn quá nhỏ, hoặc là sau khi ăn xong đan dược kia thì thần trí không rõ, cho nên ký ức vô cùng hỗn loạn, đồ vật ghi lại trong trí nhớ cũng quá mập mờ, tạp nham.
Nhưng mà thẳng đến một tháng sau lúc Quách Tự tỉnh lại, đôi mắt nguyên bản đen nhánh cư nhiên biến thành đồng tử ma màu tím nhạt! Gã tựa như vật thí nghiệm bị nhốt ở sau núi Quách gia, mỗi ngày chịu đựng ma khí cùng linh lực còn sót lại trong cơ thể cắn nuốt lẫn nhau, đau đớn đến chết đi sống lại.
Chính là cảnh tượng đó gần như duy trì được hai năm, không biết có phải dược hiệu đã hết hay không, Quách Tự cư nhiên một lần nữa biến trở về nhân loại.
Gã bị đưa tới trước mặt Quách gia chủ, đồng thời trong phòng còn có một nam tử khác thân khoác áo choàng màu đen. Đợi gã xoay người lại, không ngờ đó chính là đại BOSS Minh Việt!
Quách gia cư nhiên có dan díu với Ma tộc!
Bộ dạng Minh Việt không có chút thay đổi nào, chỉ là có thêm vài phần ngây ngô. Gã vươn một ngón tay nâng cằm Quách Tự lên, nhìn trái nhìn phải, vừa như trào phúng vừa như bất đắc dĩ, "Thất bại? Xem ra đứa nhỏ này cùng bản tôn vô duyên."
Quách gia chủ nghe vậy, nháy mắt thay đổi sắc mặt đầy vẻ a dua lấy lòng làm người không cách nào nhìn thẳng, "Chủ nhân...... Chủ nhân, cầu xin ngài thử lại một lần đi? Nhất định là nguyên vật liệu có vấn đề, chúng ta nơi này còn có rất nhiều, cầu xin ngài, thử lại một lần đi! Chúng ta là nô bộc trung thành nhất của ngài, nguyện ý vì ngài trả giá hết thảy, thỉnh ngài ngàn vạn không thể từ bỏ chúng ta......"
Lão không màng tôn nghiêm mà quỳ gối trước mặt Minh Việt, thậm chí không ngừng dập đầu với gã. Minh Việt cứ như vậy nhàm chán nhìn lão "bày tỏ lòng trung thành", khóe môi treo lên nụ cười trào phúng ngả ngớn. Mà Quách Tự mới có bảy tuổi không có biện pháp lý giải mọi việc diễn ra trước mắt, chỉ biết đứng ngây như khúc gỗ.
Thẳng đến khi Quách gia chủ đã sắp dập đến vỡ đầu, Minh Việt mới duỗi tay kéo lão đứng lên, vỗ vỗ tay lão an ủi nói, "Được, lòng ngươi trung thành bản tôn thấy được. Đưa ta đi nhìn xem thần dược của chúng ta, ta sẽ cải tiến nó một chút. Lần này chính là cơ hội cuối cùng, các ngươi cần phải nắm chắc nó cho thật tốt."
Quách gia chủ mừng như điên cỡ nào tạm thời không đề cập tới, ngay khi lão dẫn Minh Việt đi vào một gian phòng tối, nhìn đến thứ gọi là "Thần dược" kia, Bạch Húc cảm thấy cả người hắn đều sắp điên rồi.
Chỉ thấy một nữ nhân bị trói trên một cây cột, tứ chi đều không còn, trên vết cắt bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu đen, không có chút máu nào chảy ra, thỉnh thoảng còn mấp máy một chút, giống như là tự có ý thức của riêng mình.
Mặt nàng bị mái tóc dài rối tung bẩn thỉu che kín, Quách gia chủ tiến lên vài bước vén tóc nàng về phía sau để lộ ra ngũ quan. Khuôn mặt tuyệt mỹ giờ phút này lại không hề có chút sinh khí, trắng bệch đến không có nổi một tia huyết sắc, trọng điểm là, nàng và Dạ Vô Thương có năm phần tương tự!
"Chủ nhân, ngài xem, nữ nhân này ta vẫn luôn nuôi dưỡng cẩn thận. Lần trước chỉ mới dùng đến máu, thần dược mới có thể mất đi hiệu lực, có cần phải thêm chút gì khác hay không? Tỷ như nội tạng linh tinh? Đáng tiếc tiện nhân này tư chất quá kém, chỉ là phế vật Luyện Khí tầng năm, bằng không chúng ta cũng không cần phí nhiều sức như vậy."
Minh Việt thong thả ung dung tiến lên, vươn ngón tay dịu dàng xoa lên gương mặt nàng. Nàng kia dường như cảm thấy sợ hãi, rụt rụt về phía sau, lại bị Minh Việt đột nhiên quăng cho một bàn tay!
Đầu nàng bị tát lệch sang một bên, há miệng thở dốc, lại chỉ phát ra từng tiếng "A a" vô nghĩa, trong miệng một mảnh trống hoác, đầu lưỡi sớm đã bị nhổ đi!
Minh Việt vuốt ve qua lại trên người nàng, tựa hồ đang suy xét xem xuống tay từ chỗ nào là tốt nhất. Tay gã dừng lại ở vị trí trái tim của nữ nhân, cảm nhận được rung động dưới lòng bàn tay, gã có chút hưng phấn liếm liếm môi, lẩm bẩm nói, "Dạ Khinh Ca, không thể tưởng được lực lượng huyết mạch trên người của ngươi lại nồng đậm đến thế. Xem ở phân thượng ngươi vì bá nghiệp của bản tôn ra một phần lực, ta nhất định giúp ngươi sống một cuộc đời tốt đẹp, trường trường cửu cửu!"
Nói xong ngón tay không chút do dự thọc vào, đào trái tim đang không ngừng nảy lên ra ngoài, mặt khác một đoàn sương đen nhanh chóng lấp kín lỗ trống lớn nơi ngực nàng, ngay cả máu cũng chưa kịp chảy ra mảy may.
Nhìn trái tim đỏ tươi trong tay vô cùng mê người nảy lên từng cái, Minh Việt trực tiếp ngồi trên mặt đất, lấy ra một cái đỉnh, bắt đầu luyện chế. Không biết qua bao lâu, mấy chục viên đan dược đỏ tươi bay ra, màu đỏ máu so với lúc trước còn đậm đặc hơn, đồng thời là sinh mệnh trôi đi.
Gã lấy ra một viên đưa tới trước mặt Quách Tự, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, "Ăn đi, ăn xong là sẽ có tư cách đi theo ta, trở thành nô bộc của bản tôn......"
Quách Tự không chút do dự nuốt xuống, đau nhức quen thuộc lần thứ hai truyền đến. Đan dược như vậy gã tổng cộng đã ăn ba lần, lại thêm tu luyện công pháp mà Minh Việt cố ý lưu lại mới hoàn toàn hoàn thành ma hóa, có thể thành công chuyển hoá giữa Nhân tộc và Ma tộc.
Thủy tinh ký ức đến chỗ này đột nhiên im bặt, Bạch Húc cảm thấy trái tim mình tựa như bị một ngàn cây kim hung hăng đâm vào, đau đến gần như thắt lại, linh lực khắp người đều đình trệ, hai mắt dại ra, đột nhiên từ trên phi kiếm ngã xuống.
Hoá ra là như thế này......
Chân tướng hoá ra là như thế này......
Thật ghê tởm......
Thân thể không ngừng roi xuống của hắn bị Dạ Vô Thương đột nhiên ôm vào trong lòng. Người nọ lải nhải ở bên tai hắn cái gì, hắn lại một câu cũng không nghe vào tai, tự ngược mà ở trong đầu một lần lại một lần hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy.
Quách gia...... Giỏi cho một cái Quách gia!
Vì lực lượng càng cường đại, vì thọ mệnh càng dài, bán chính mình cho ác ma, thậm chí không tiếc ăn thịt người?!
Nữ tử kia, nói vậy chính là mẹ của Dạ Vô Thương. Minh Việt phát hiện trên người nàng có huyết mạch chi lực, cư nhiên...... Cư nhiên nghĩ ra biện pháp như vậy, vừa có thể đả kích địch nhân, vừa có thể tăng cường thực lực bản thân, mở rộng thế lực.
Thật đáng sợ......
Hắn ở trong trí nhớ Quách Tự nhìn thấy gần một nửa đệ tử Quách gia đều đã từng ăn qua cái gọi là "Thần dược" kia. Ha ha, tam đại gia tộc đứng đầu Tu chân giới, vậy mà đã hoàn toàn trở nên phụ thuộc vào Ma tộc, thậm chí ngay cả thân phận nhân loại cũng vứt bỏ. Thứ như vậy còn có thể nhận được thế nhân kính ngưỡng, thống lĩnh vô số tu sĩ, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Bạch Húc chỉ cảm thấy cả người rét run. Thân phận Dạ Vô Thương hoá ra từ sớm đã bị nhìn thấu. Hắn không cách nào tưởng tượng vai ác đại nhân khi còn nhỏ đã trải qua những ngày tháng như thế nào.
Vì sao y không bị bắt đi luyện dược?
Không, không phải không bị, chỉ là tuổi quá nhỏ, lực lượng huyết mạch còn chưa đủ cường đại nhỉ.
Cho nên Quách gia nuôi y tựa như nuôi dưỡng súc vật, chỉ chờ y lớn lên là sẽ kính hiến y cho Minh Việt, đổi lấy địa vị cao hơn hoặc là lực lượng mạnh hơn?
Cho nên nguyên văn Minh Việt vừa ra sân đã bắt vai ác đại nhân đi mất. Bắt đi luyện dược...... Hoá ra là luyện bằng cách đó sao......
Hắn căn bản vô pháp tưởng tượng lúc ấy Dạ Vô Thương đã làm cách nào để tiếp tục kiên trì......
Bạch Húc chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của Dạ Vô Thương, đột nhiên cảm thấy hốc mắt mình ướt át, chua xót đến lợi hại. Lần đầu tiên, hắn chủ động ôm lấy hài tử đã trưởng thành vô cùng cao lớn cường tráng kia, lẩm bẩm từng tiếng, "Tiểu Dạ...... Tiểu Dạ......"
Tác giả có lời muốn nói: Từ sớm đã nghĩ xong đoạn này, mà lúc viết ra vẫn muốn khóc. Cmn, một giây diệt Quách gia, một mảnh giáp cũng không lưu!