Edit: Tagoon
Có gì đó sai sai! Bạch Húc hơi giật mình. Vai chính cứu Mộ Thuỷ Nhu hẳn phải là chuyện của vài năm sau, khi hắn đã kết đan mới đúng chứ. Hiện tại hắn một cái Luyện Khí tầng ba nho nhỏ, cứu nhân gia Trúc Cơ hậu kỳ sao? Vô lý!
Xem ra cho dù hắn có thay đổi đến đâu, pháp tắc Thiên Đạo cũng sẽ đem cốt truyện kéo về quỹ đạo nguyên bản. Vai chính không được Lôi Hoả Phong tiến cử liền trực tiếp thông đồng với Mộ Thuỷ Nhu. Bất kể như thế nào, việc đi vào Thương Lan bí cảnh nhất định phải có hắn tham gia.
Hiện tại cốt truyện này quả thực giống như bệnh trĩ vậy, cmn một đi không trở lại.
Bạch Húc có chút cứng đờ nhìn Mặc Cô Thành đi đến trước mặt mình, thập phần cung kính mà hành lễ, "Bái kiến Đại sư huynh."
Hắn chỉ có thể khô khan đáp lại, "Đến rồi thì tốt. Nhanh trở về đội đi."
Sau đó lại cùng Mộ Thuỷ Nhu khách sáo vài câu. Đại khái chính là có rảnh thì hãy tới thường xuyên, cùng nhau luận bàn vân vân, thật vất vả mới tiễn được nữ chủ đi.
Bạch Húc nhịn không nổi muốn lau mồ hôi trên trán, trò chuyện với nữ chủ ngay trước mặt vai chính cmn quả thực quá là áp lực luôn đó!
Không chờ hắn kịp thả lỏng lại, thanh âm của vai chính đã kín đáo truyền đến từ phía sau lưng, "Đại sư huynh, khoảng thời gian trước ta không ở trong tông môn, cho nên chưa biết gì nhiều về Thương Lan bí cảnh. Chẳng hay lát nữa có thể theo sau Đại sư huynh cùng nhau hành động không?"
Bạch Húc quả thực muốn phát điên. Chẳng lẽ ngươi muốn ta, ở ngay trước mặt ngươi, đào góc tường của ngươi hay sao? Tuyệt đối không thể nhá! Hơn nữa ngươi là vai chính thì ghê gớm lắm chắc, ngươi muốn cái gì là phải được cái đó hả? Các đệ tử khác cũng không có ai dám yêu cầu loại chuyện này đâu. Một tên mới đạt Luyện Khí tầng ba, là ai cho ngươi tự tin lão tử sẽ đồng ý chiếu cố ngươi?
Không đợi hắn mở miệng từ chối đã bị Dạ Vô Thương nắm lấy tay áo. Cúi đầu nhìn xuống tiểu hài tử chỉ đứng đến eo hắn, một đôi mắt to long lanh ngập nước đang nhìn chính mình, "Sư huynh, bí cảnh khi nào mới mở? Ta mệt mỏi."
Bạch Húc như được đại xá, khom lưng bế y lên, nhẹ giọng dỗ dành vai ác. Hắn trực tiếp làm lơ vai chính, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho.
Cẩn thận bế Dạ Vô Thương, chỉnh lại quần áo bị gió thổi loạn, lại nhìn đến vai chính sắc mặt dần lạnh băng vì bị bỏ lơ, hắn ghé vào bên tai Dạ Vô Thương thì thầm tán thưởng, "Làm tốt lắm!"
Sau đó vui rạo rực mà hôn lên trán vai ác một cái để cổ vũ.
Dạ Vô Thương cảm nhận được một cỗ nhiệt khí thổi vào vành tai mẫn cảm của y, ngay sau đó một vật thể mềm mại đột nhiên in lại trên trán y, liền trực tiếp ngẩn người.
Vốn dĩ y đã rất không vui khi nhìn thấy Mộ Thuỷ Nhu, nữ nhân trong ngoài bất nhất khiến cho người ta buồn nôn kia. Đã thế ả còn trực tiếp mang Mặc Cô Thành tới, làm y không khỏi có chút lo lắng. Bạch Húc phải chăng sẽ giống như đời trước? Sẽ đối xử khác biệt với với Mặc Cô Thành, sẽ giúp hắn đối phó với mình sao?
Kết quả, phản ứng của Bạch Húc lại khiến y thoáng yên tâm. Sư huynh cư nhiên theo bản năng mà đưa mình giấu phía sau lưng, ý tứ che chở trong đó không cần nói cũng hiểu. Nhưng đã làm ra hành động như thế, nhất định sư huynh cũng rõ ràng ân oán giữa y và Mặc Cô Thành. Chẳng lẽ, sư huynh thật sự cũng trọng sinh?
Cơ mà nếu Bạch Húc cũng trọng sinh, không phải là nên trực tiếp giết chết y sao? Rốt cuộc thì đời trước Bạch Húc chính là do một tay y giết chết.
Suy nghĩ trong đầu y bỗng chốc trở nên rối bời. Còn chưa kịp tìm ra đầu mối đã nghe thấy Mặc Cô Thành tự cho là đúng mà nói như vậy, y liền nổi giận ngay tức thì. Dù là sống lại một đời, ngươi vẫn muốn cướp Bạch Húc khỏi ta sao?
Sau đó y liền lợi dụng thân phận trẻ con để làm nũng với Bạch Húc. Vốn chỉ định khiến Bạch Húc dời đi sự chú ý, ai ngờ Bạch Húc lại trực tiếp biểu lộ ra hắn cũng không thích Mặc Cô Thành. Điều này có phải đồng nghĩa với việc, một đời này của Bạch Húc đều đứng về phía mình đúng không?
Cái hôn kia đã thoáng sưởi ấm trái tim băng giá nhiều năm của Dạ Vô Thương. Cho dù đối với Bạch Húc, đó chỉ là hành động dỗ dành trẻ nhỏ. Nhưng đối với y lại cực kỳ đặc biệt và quý giá.
Chưa từng có người nào làm ra hành động thân mật như vậy đối với y. Khiến cho y không chỉ cảm thấy không chán ghét, ngược lại trong lòng còn quanh quẩn chút ngọt ngào.
Gắt gao ôm chặt cổ Bạch Húc, chỉ một lát nữa thôi là phải đi vào bí cảnh. Đến khi đó...... Ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng nhé, sư huynh......
Không chờ vai chính tiếp tục đáp lời, một cỗ uy áp cuồn cuộn ập đến. Toàn bộ trưởng lão dẫn đội đều khởi động pháp bảo bảo hộ cho môn hạ đệ tử.
Bạch Húc cũng lấy Kim Minh Đỉnh ra, đưa các đệ tử đi vào. Đây chính là điểm khác biệt giữa tán tu và đại môn phái. Những kẻ này không có sự hậu thuẫn của tông môn, chỉ có thể tự cầu phúc cho chính mình. Người vận khí không tốt trực tiếp bị chấn đứt tâm mạch cũng không ít.
Đây mới chỉ là điềm báo Thương Lan bí cảnh sắp mở ra, phía sau còn có thêm ba đợt uy áp nữa, cũng may đều hữu kinh vô hiểm vượt qua. Kim Minh Đỉnh này là đồ bảo mệnh mà Huyền Thượng chân nhân ban cho Bạch Húc, đương nhiên không phải phàm vật.
"Đi!" Chờ đến khi bí cảnh mở ra, Bạch Húc ôm chặt Dạ Vô Thương, dẫn đầu ngự kiếm vọt vào. Một trận bạch quang hiện lên, bọn họ đã dừng trên một phiến cao địa. Bốn phía là cây cối rậm rạp, ngoại trừ hắn và Dạ Vô Thương ra không còn bất kì ai.
Sau khi chắc chắn chỉ có hai người bọn họ, Bạch Húc mới nhẹ nhàng thở ra. Bí cảnh truyền tống ngẫu nhiên, nhưng nếu hai người có tứ chi tiếp xúc là có thể truyền tống tới cùng một chỗ. Ban nãy nhìn thấy vai chính duỗi tay muốn giữ chặt vạt áo của hắn, hắn liền theo bản năng hất đi. May là thật sự tách ra.
Đánh giá xung quanh một chút, tạm thời không có gì nguy hiểm. Bạch Húc liền nhét vào túi trữ vật của Dạ Vô Thương vô số Bạo Liệt phù, Phòng Ngự phù có thể ngăn cản một kích toàn lực của Kim Đan tu sĩ, sau đó cẩn thận dặn dò, "Một lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì đều phải theo sát ta biết chưa? Nhưng nếu tình huống thật sự nguy cấp, sư huynh không thể lo cho đệ, đệ cứ chạy đi trước, ta sẽ tự đến tìm đệ. Còn nữa, tuyệt đối không được dễ dàng tin tưởng người khác. Đã ở trong bí cảnh, con người so với yêu thú còn nguy hiểm hơn, ngàn vạn lần phải cẩn thận biết chưa?"
Nghe Bạch Húc lải nhải giống như mẹ già, Dạ Vô Thương tâm tình cực tốt mà cong cong khoé miệng. Sống tận hai đời, y tự nhiên thấy được Bạch Húc là thật tình lo lắng cho y. So với những tên "hảo bằng hữu" chỉ quan tâm bằng miệng, Bạch Húc hiện tại tốt hơn nhiều.
Bạch Húc một bên dặn dò, một bên câu thông với hệ thống, "Hệ thống, Lôi Viêm Tử Điêu đang ở đâu?"
【 Đi thẳng hướng Tây 】
Bạch Húc nhịn không được co rút khoé miệng, "Tây sao...... Đậu má, cho ta cái phương hướng đi! Ta không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc gì hết á!" Kỳ thực không trách hắn lại như vậy, phần lớn người hiện đại cũng không biết cách phân biệt phương vị, ở cổ đại chính là khuyết tật trí mạng.
【 ...... 】
Bạch Húc thề, hắn có thể cảm nhận được từ sáu dấu chấm này sự khinh bỉ của hệ thống. Mẹ nó, ngươi chỉ là một cái trình tự mã hoá, có cần thiết phải thông minh như vậy không? Ngay cả khinh bỉ cũng biết sao?
Nhưng mà oán niệm của hắn nhanh chóng biến mất, bởi vì trong mắt hắn xuất hiện một điểm màu đỏ, phía trên có mũi tên chỉ, còn chú thích rõ mấy chữ "Lôi Viêm Tử Điêu". Thật là...... quá thông minh.
Theo phương hướng của mũi tên một đường đi về phía Tây, dọc đường còn gặp không ít linh thảo phẩm tướng không tồi, đều cho vào túi trữ vật của Dạ Vô Thương, có thể đến Công Đức Các đổi lấy điểm cống hiến.
Thương Lan bí cảnh mở ra còn chưa đến một ngày, vậy mà dọc đường đi bọn họ đã gặp không dưới năm vụ giết người đoạt bảo. Cũng may không có ai tới tìm hắn phiền toái.
Thương Lan bí cảnh có hạn chế về tu vi, dưới Nguyên Anh mới có thể đi vào, hơn nữa còn hạn chế về tuổi, phải dưới 50 mới được.
Đừng tưởng 50 đã là dễ dàng. Trên thực tế, đối với những tu giả mỗi một lần bế quan liền phải tới trăm năm, 50 năm cũng chỉ là một cái chớp mắt. Mà không phải ai cũng có vận khí tốt như Bạch Húc, có đại tông môn toàn lực tài bồi, cũng không có tư chất tốt như vậy, mười bảy tuổi là có thể kết đan.
Cho nên Kim Đan tu sĩ phù hợp với điều kiện chỉ có hai người duy nhất. Một người nữa gọi là Phương Thiên Vận, là thân truyền đệ tử của tông chủ Khanh Lan Tông, một đại tông tu chân khác trên Huyền Thiên đại lục. Tu vi của hắn là Kim Đan trung kỳ. Trên cơ bản chỉ cần không gặp hắn là Bạch Húc có thể mặc sức quét ngang Thương Lan bí cảnh này.
Sau một ngày đi đường, Bạch Húc cùng Dạ Vô Thương dừng lại ở phía sau một tảng đá lớn. Thăm dò ra phía bên ngoài, phát hiện vừa đúng thời điểm cốt truyện phát sinh.
Một con Lôi Viêm Tử Điêu thành niên đang cùng một con Kim Giác Thiết Tê vật lộn, hai con đều là Kim Đan hậu kỳ.
Kim Giác Thiết Tê nhăm nhe Tử Điêu ấu tể, muốn nhân lúc mẫu thân của nó đi vắng để làm thịt, dùng năng lượng cắn nuốt được một đường đột phá Nguyên Anh. Không may lại bị Lôi Viêm Tử Điêu bắt gặp, hai con yêu thú liền xông vào choảng nhau.
Thỏ Lưu Manh vì để cho vai chính thuận lợi thu được con thú sủng này, đã an bài một cái kết cẩu huyết đồng quy vu tận. Cho nên hiện tại bọn họ chỉ cần chờ là xong.
Đột nhiên, Bạch Húc trong lòng vừa động. Hình như hắn đã quên điều gì thì phải?
【 Đinh —— vai chính đang tới gần, xin ký chủ chú ý 】
Bạch Húc lập tức hoàn hồn, đúng rồi, hắn đã quên quy tắc Thiên Đạo, cốt truyện trong tiểu thuyết chính là quy tắc. Như vậy Thiên Đạo đương nhiên sẽ đem cốt truyện một lần nữa kéo về đúng quỹ đạo. Dù cho lúc này Mặc Cô Thành căn bản không có khả năng xuất hiện ở đây, Thiên Đạo cũng sẽ tìm cách đưa hắn tới.
Hít sâu một hơi, Bạch Húc dán Liễm Tức phù cho Dạ Vô Thương, dặn hắn trốn cho kỹ, sau đó lao nhanh ra phía bên ngoài. Quả nhiên cách đó khoảng 10km, vai chính và chính cung của hắn đang đi về hướng này.
Mộ Thủy Nhu vẫn phiêu dật xuất trần, thanh lệ thoát tục như trước, xem ra không gặp phải nguy hiểm gì lớn, thực lực của Trúc Cơ hậu kỳ cũng không phải tầm thường. Chỉ là vai chính thật giống như mới cùng người khác đại chiến 300 hiệp, trên người vô cùng chật vật, nhìn qua thật thê thảm.
Có vẻ như không có vai ác giúp hắn làm tấm khiên, tay đấm, một đường của vai chính cũng không dễ đi như vậy. Ngón tay của Bạch Húc nhẹ nhàng bắn ra một viên Thượng phẩm Linh thạch, theo quy luật cắm xuống mặt đất bên cạnh vai chính bọn họ, đưa vào mắt trận. Trong nháy mắt, trước mặt hai người lập tức phủ kín sương mù, dày đặc đến nỗi mặt của người đối diện cũng không thể nhìn rõ.
Đây đã là ảo cảnh cấp bậc cao nhất mà Bạch Húc có thể sử dụng. Tuy rằng tốn mất một viên Thượng phẩm Linh thạch nhưng hiệu quả cũng thật không tồi, có thể vây khốn Kim Đan hậu kỳ một canh giờ. Lấy thực lực Trúc Cơ hậu kỳ của Mộ Thủy Nhu, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, ba bốn ngày cũng không thành vấn đề.
Bố trí xong tất cả, Bạch Húc nhanh chóng trở về. Nhìn thấy Dạ Vô Thương an an tĩnh tĩnh ở nguyên vị trí đợi hắn, trong lòng cũng thả lỏng, sờ sờ đầu y, lại nhìn ra bên ngoài.
Lúc này cuộc chiến giữa hai con yêu thú đã đi tới hồi kết, trên người phủ kín vết thương sâu đến nỗi nhìn thấy được cả xương. Bởi vì linh lực tiêu hao quá lớn, bọn chúng nhìn qua vô cùng suy yếu, thực lực cũng ngã xuống Trúc Cơ hậu kỳ.
Bạch Húc đặt Dạ Vô Thương lên một cái cây cách đó thật xa, dặn y bảo hộ tốt chính mình, sau đó rút ra Ánh Tuyết, cánh tay khẽ động, hô, "Băng Phong Vạn Lí!" Trong nháy mắt liền đóng băng hai con yêu thú, sau đó vung nhát kiếm đầu tiên hướng Lôi Viêm Tử Điêu.
Vốn dĩ hắn cũng định chờ cơ hội ngư ông đắc lợi, nhưng Mặc Cô Thành vẫn xuất hiện ở nơi này y như cốt truyện khiến hắn không thể không phòng bị. Nói không chừng Thiên Đạo sẽ trực tiếp phá tan ảo cảnh của hắn. Ở cái thế giới mà hết thảy đều xoay quanh vai chính, hắn không thể không làm nhiều tính toán.
Kim Giác Thiết Tê da dày thịt béo, Bạch Húc không chắc có thể giải quyết bằng một kiếm. Rốt cuộc hắn đang đối phó với hai yêu thú Kim Đan hậu kỳ, đóng băng thuật không thể chống đỡ lâu được. Cho nên hắn quyết định giết Lôi Viêm Tử Điêu trước tiên, miễn cho rơi vào hoàn cảnh bị vây công.
Ngay khi hắn rút kiếm ra từ thân thể của Lôi Viêm Tử Điêu, phía sau liền truyền đến âm thanh của lớp băng tan vỡ. Bạch Húc đầu cũng không ngoái lại, động tác nhanh nhẹn né sang phía bên cạnh, tránh đi kim kiếm mà Kim Giác Thiết Tê bắn ra, trở tay dùng sức chém một nhát, nhưng chỉ lưu lại trên người nó một dấu vết nhợt nhạt.
Kim Giác Thiết Tê một thân đồng bì thiết cốt có thể so với pháp bảo. Cho dù hiện tại linh lực không đủ, tu vi giảm mạnh nhưng phòng ngự cường hãn như vậy không phải dễ phá.
Nó vốn dĩ cùng Lôi Viêm Tử Điêu đấu với nhau một thời gian dài như vậy đã nghẹn một bụng hỏa khí. Hiện tại nhìn đến nhân loại nhỏ bé chỉ như con kiến trong mắt nó lại làm nó bị thương, lửa trong lòng càng bùng phát, không quan tâm mà hét lớn một tiếng, điều động linh lực toàn thân phát động tuyệt chiêu cuối cùng.
Trong nháy mắt vô số kim kiếm bắn ra từ người nó, dày đặc như lông trâu, 360 độ không góc chết công kích toàn phương vị, làm cho người ta muốn tránh cũng không thể tránh.
Nó không dễ dàng bày ra chiêu này thật sự bởi vì tiêu hao quá lớn.
Muốn hóa ra mưa kiếm đầy trời sẽ hao phí toàn bộ linh lực của nó, dùng xong liền tê liệt hoàn toàn, không còn chút sức lực nào mà bảo vệ chính mình. Cho nên mới kéo dài tới tận bây giờ.
Bất quá chỉ cần giết được nhân loại ti bỉ này, chờ nó cắn nuốt yêu đan của Lôi Viêm Tử Điêu kia liền có thể tiến vào Nguyên Anh trong nháy mắt. Lần này mạo hiểm cũng là đáng giá.
Bạch Húc rùng mình, một tay nắm chặt duỗi ra phía trước. Một bức tường băng được ngưng kết trong nháy mắt, chặn lại tất cả kim kiếm bắn về phía hắn. Thanh âm leng keng phát ra tựa như tấu nhạc, nhưng giấu trong đó là vô hạn sát khí.
Đột nhiên, Bạch Húc trong lòng căng thẳng, thân mình cấp tốc lùi về phía sau, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Dạ Vô Thương, chặt chẽ đem y hộ trong lồng ngực. Không kịp dựng lên phòng hộ một lần nữa, Bạch Húc nhanh chóng thả ra Kim Minh Đỉnh, đem hai người bao ở trong đó, chờ mưa kiếm đi qua.
Thu Kim Minh Đỉnh, hắn cắn răng một cái, đem bảy thành linh lực rót vào Ánh Tuyết, nháy mắt liền xuất hiện phía trên Kim Giác Thiết Tê. Ánh Tuyết thừa nhận một lượng lớn linh khí, hưng phấn phát ra tiếng kêu ong ong, thế như chẻ tre đâm thủng mắt nó, trực tiếp xuyên qua đầu yêu thú.
Dùng sức rút trường kiếm ra, Bạch Húc có chút chật vật mà hơi lảo đảo, hoa mắt làm hắn thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Quả nhiên vẫn là có chút miễn cưỡng...... Đây dù sao cũng là lần thực chiến đầu tiên của hắn kể từ khi bước vào thế giới này.
Trước kia uổng có một thân tu vi lại không dám động thủ, lần này không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt để rèn luyện, có điều hơi hung hiểm một chút.
Móc ra một viên Bồi Nguyên Đan không thèm để ý mà ném thẳng vào miệng, nhanh chóng đào ra yêu đan của hai con yêu thú, sau đó vứt thi thể của chúng vào túi trữ vật, lại tìm ra được Lôi Viêm Tử Điêu ấu tể trong một cái hang động bí ẩn.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một mạt hàn quang, nhìn về một hướng. Hắn lập tức không chần chờ ôm Dạ Vô Thương lên, tức tốc chạy theo hướng ngược lại.
Bạch Húc cảm ứng được ảo trận đã bị phá. Quả nhiên vai chính là con cưng của Thiên Đạo. Giờ phút này hắn cực kỳ may mắn với sự quyết đoán vừa rồi, bằng không hoa rơi nhà ai cũng thật khó mà nói.