Đường Du vừa chạy ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Trường học quý tộc luôn phấn đấu để đạt đến hoàn mỹ nhất, tòa nhà nghệ thuật được thiết kế độc đáo dành riêng cho học sinh diễn tập, từ bên ngoài nhìn vào toàn bộ tòa nhà là một tác phẩm nghệ thuật, bên trong chia thành nhiều tầng, hành lang ngang dọc giao nhau, Đường Du dễ dàng biến mất trong tầm mắt mọi người.
Lúc này cũng không nhiều người đến tòa nhà nghệ thuật, cho dù có, cũng đã sớm vào phòng học chuyên tâm luyện tập, sẽ không chú ý tới tình huống ở hành lang, cho nên các nữ sinh cùng đám Long Yến Tây tìm nửa ngày trời cũng không thấy người đâu, trên đường bắt gặp được một vài học sinh, nhưng những người này đều mới đến đây, căn bản không gặp Đường Du, bọn họ chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
Long Yến Tây nhặt được cái đuôi ở cầu thang, tức giận nói: “Đều tại mấy cậu hết đó, mấy cậu dọa cậu ấy làm chi? Lúc nãy tui đọc được tin thời sự, trên đó viết có một bệnh nhân tâm thần trốn khỏi bệnh viện, nếu như Đường Đường gặp phải gã thì làm sao đây? Tui đã nghi mấy cậu tìm cậu ấy không có ý gì tốt rồi, là cố ý phải không hả?”
“Cậu đừng có mà đổ tội cho tụi này.” Một nữ sinh quét mắt lạnh lẽo nhìn sang: “Đừng cho là tui không thấy, lúc tụi này chặn Đường Đường cậu cũng nhào vô góp vui, rất muốn sờ mấy cái có đúng không?”
“Tui tui tui không, không có!” Hai má Long Yến Tây ửng đỏ, gân cổ phủ nhận.
Nữ sinh hừ hừ nói: “Nếu không có, vậy sao lúc đó cậu chảy máu mũi? Thế nào, Đường Đường nhà tụi này moe chứ?”
“Tui là nóng trong người…” Long Yến Tây nói xong mới nghĩ ra: “Cái gì gọi là Đường Đường nhà mấy người, ít tự mình đa tình đi, Đường Đường sẽ không thích mấy cậu đâu!”
Thiếu gia Mặc gia Mặc Lam ho khan một tiếng, tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng thanh âm vẫn dịu dàng như cũ: “Đừng cãi nhau nữa, mau chóng đi tìm đi.” Gã nhìn về phía Ân Triển: “Cậu nghĩ cậu ấy sẽ đi đâu?”
Ân Triển nói: “Cậu ta khẳng định sẽ tìm một chỗ chui vô trốn.”
Mặc Lam hỏi: “Trong hay ngoài tòa lầu?”
Ân Triển nói: “Bên trong có khả năng lớn hơn, bởi vì cậu ấy chưa lấy túi xách với di động, chạy không xa được.”
Mấy người thương lượng xong, quyết định tách ra tìm, nửa đường nhặt được tai mèo và găng tay vuốt mèo bị Đường Du ném, một cái găng tay trong đó nhặt được gần cổng trường. Bọn họ lập tức tập hợp, Long Yến Tây nói: “Ca, hình như cậu ấy chạy ra ngoài.”
Ân Triển hơi kinh ngạc, suy đoán có phải xảy ra chuyện rồi không, nhìn thấy mấy nữ sinh ban khác muốn đi ra ngoài, giữa đường ngó bọn họ như có ý gì, liền ra dấu bảo lớp phó đi qua hỏi một chút, người sau vội vàng tiến lên ngăn mấy cô lại, hỏi ra mới biết lúc nãy mấy cô nhìn thấy một bóng người, không biết là đang làm gì, lấy can đảm nhìn thoáng qua.
Bọn họ: “…”
Bọn Ân Triển trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một hình ảnh: Đường Du thật vất vả tìm được chỗ trốn, kết quả vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy mấy nàng đang dòm cậu, mà còn muốn lại gần nữa, tự nhiên không chút nghĩ ngợi liền bỏ chạy.
Mọi người nhìn phía Ân Triển, ngay cả các nữ sinh trong ban cũng kiềm không được kêu một tiếng ca, muốn để hắn quyết định.
“Yên tâm, cậu ấy sẽ không ra khỏi khuôn viên trường, nữ sinh đi diễn tập, chúng ta phụ trách tìm cậu ấy.” Ân Triển thấy các cô muốn mở miệng, bổ sung nói: “Không thương lượng.”
Lớp phó không còn cách nào, chỉ đành dẫn người trở về. Ân Triển cùng hai người bên cạnh chia ra chọn một hướng, bắt u trong khuôn viên trường tìm người. Hắn chậm rãi đi loanh quanh tòa nhà nghệ thuật nửa vòng, khi đi ngang qua đình nghỉ mát thì tạm dừng, thụt lùi vài bước, đi đến dưới tàng cây ở cạnh ngẩng đầu ngó lên, lập tức bật cười thành tiếng: “Ta nói ngươi sợ đến mức này sao?”
Đường Du ôm cây, xụ mặt ngó trái dòm phải: “Các bạn lớp phó đâu rồi?”
“Ta bảo bọn họ trở về phòng học trước.” Ân Triển vẫy tay: “Được rồi, xuống đây đi.”
Đường Du chần chờ một lát, cúi đầu áng chừng độ cao. Ân Triển nhìn ra tính toán của cậu, bước lại gần, chuẩn bị lúc cần thì đỡ cậu. Đường Du nhìn qua, bất ngờ đón lấy ánh mắt tươi cười của hắn, trong phút chốc bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Bầu trời u ám, gió nhẹ vi vu, khắp nơi vang lên tiếng ngâ n nga của bầy chim, một tiếng nối một tiếng, dường như không bao giờ dứt. Cánh đồng h oa bạt ngàn khắp núi đồi mọc bao lấy một gốc đại thụ, nam tử khoác áo choàng tím đứng dưới tàng cây, nhìn không rõ mặt, giang hai cánh tay ngửa đầu mỉm cười: “Xuống đây, ta đỡ ngươi.”
Minh giới C ửu xuyên, hòa hòa lạc hồn.
Trong giây phút đó cậu rất muốn khóc, cảm giác này đến thật khó hiểu, hình ảnh biến mất rất nhanh, cậu lao thẳng xuống, chờ đến khi hoàn hồn, đã an toàn tiếp đất.
Ân Triển trong lúc nguy cấp đỡ lấy cậu, xấu xa bẹo mặt cậu: “Nhảy xuống mà cũng thất thần, vừa rồi suy nghĩ gì thế?”
Đường Du vội vàng tránh ra, lui về sau vài bước mờ mịt trong thoáng chốc: “Em… em quên mất tiêu rồi.”
Ân Triển thật sự là thua cậu luôn: “Đi thôi, trở về.”
Đường Du nhắm mắt theo đuôi ở đằng sau, vài giây sau mới chợt nhớ ra: “Em không về phòng học đâu.”
Ân Triển nhìn cậu: “Vậy chuyện ngươi đáp ứng bọn họ cũng không làm?”
Mặt Đường Du không đổi sắc, trong lòng lại kháng cự.
Ân Triển nhướng mày: “Thực sự đáng sợ vậy sao?”
Đường Du vội vàng gật đầu.
Ân Triển nhớ lại dáng vẻ của mấy cô nữ sinh đó, thử đổi mình vào vị trí ấy tự ngẫm, lặng im một giây: “Vậy hôm nay dừng ở đây đi, ca dẫn ngươi đi ăn ngon.”
Đường Du vui vẻ: “Được.”
Ân Triển nhắn tin cho Long Yến Tây, bảo gã cùng Mặc Lam đi lấy túi xách cho bọn họ, sau đó hẹn gặp tại nhà hàng dùng bữa, lúc này mới mang theo Đường Du ra cửa.
Cả ngày hôm nay trời u ám, độ ẩm không khí dần tăng cao, rốt cục mưa bắt đầu rơi tí ta tí tách.
Hai người đều không có dù, dừng xe nhanh chóng bước về phía nhà hàng, lúc này bỗng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, giống như có gì đó ngã mạnh xuống mặt đất. Đường Du dừng lại, nhìn qua con hẻm nhỏ bên tay phải, dưới ánh sáng mờ ảo trông thấy hai bóng người, trong đó có một người đang cuộn mình ôm chặt bụng, có vẻ là một thiếu niên.
Mà một kẻ khác thì từ trên cao nhìn xuống cậu ta, dùng sức đá mạnh vào người cậu ta, lúc này phát hiện Đường Du đang nhìn họ, thì bỏ thiếu niên lại, không hề báo trước lao lại đây, vừa chạy vừa cười ha hả.
Đường Du hoảng sợ, ngay sau đó bị Ân Triển kéo ra đằng sau, trong chớp mắt ấy cậu gần như không thấy rõ Ân Triển ra tay thế nào, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, kẻ nọ đã chật vật ngã văng ra ngoài.
“Ha ha ha ha…” Kẻ nọ dường như không cảm thấy đau đớn, lại bò dậy.
Đường Du quả thực sợ choáng váng: “Ông ta sao mà…”
Trong đầu Ân Triển nhớ tới lời nói của Long Yến Tây, hết biết nói gì luôn, giải thích: “Đây chắc là tên tâm thần chạy trốn khỏi bệnh viện, vậy mà cũng gặp được, cũng may ghê đó.”
Đường Du thực khiếp sợ: “Hở?”
Ân Triển không trả lời, móc di động ném cho cậu, ý bảo cậu báo nguy, thuận tiện xem cái cậu bên kia ra sao. Đường Du ờ một tiếng, cầm di động bắt đầu chạy đến bên người thiếu niên trong hẻm.
Tên tâm thần bị hành động này chọc giận, quay ngoắt người muốn chạy về phía Đường Du. Ân Triển dùng sức bắt lấy ông ta, nhưng không ngờ sức lực kẻ này quá lớn, chất lượng quần áo lại quá kém, hắn vươn tay chỉ túm được một miếng vải, cuối cùng làm cho đối phương tránh thoát.
Con ngươi của hắn hơi co rút, quát: “Cẩn thận!”
Đường Du nghe vậy theo bản năng né sang cạnh, nhưng vẫn không hoàn toàn tránh được, vai trái bị đụng mạnh, hai chân vướng vào nhau, nhất thời lảo đảo té ngã xuống đất, cậu hoảng sợ xoay người, chỉ thấy tên tâm thần lao đến ngay bên cạnh, nắm áo xách cậu lên.
Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong vài giây.
Tên tâm thần hai mắt đỏ quạch, giơ nắm đấm lên chuẩn bị nện xuống. Ân Triển đuổi tới gần, muốn nắm cổ tay của ông ta. Đường Du sợ hãi mà mở to mắt, cùng lúc đó, tên tâm thần nhìn rõ mặt Đường Du, cũng trợn to mắt, như là bị dọa sợ.
Ngay sau đó, nắm đấm của tên tâm thần đang giơ cao chợt dừng lại, ném Đường Du quay đầu bỏ chạy: “Má ơi, có quỷ kìa a a a!”
Ân Triển: “…”
Đường Du: “…”
Thiếu niên: “…”
Đường Du dại ra mà nhìn ông ta, thấy ông ta chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bỏ chạy mất bóng, cảm giác vô cùng mờ mịt.
Ân Triển trước từng trải qua hai thế giới thảm thiết, vốn tưởng rằng lần này lại gặp phải một hồi tai nạn, ai biết nhẹ nhàng như vậy là xong rồi, lẳng lặng một giây mới bước đến kéo Đường Du đứng lên, nhìn cậu một cái, bỗng nhiên phì cười thành tiếng: “Ha ha ha ta hiểu rồi, kính sát tròng của ngươi kìa.”
Đường Du cảm nhận một chút, phát hiện bị đụng rớt một bên kính mắt, vậy nên tên tâm thần nhìn thấy con ngươi của cậu một bên đen một bên tím… Tâm trạng cậu có hơi phức tạp, nghĩ thầm rằng trong cái thế giới không bình thường này, lẽ nào tên tâm thần mới có thẩm mỹ bình thường ư?
Cậu thoáng nhìn qua thiếu niên đang cố gắng đứng lên, liền đi qua giúp đỡ: “Cậu không sao chứ?”
“Khụ khụ không sao…” Thiếu niên ho khan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên sửng sốt.
Ân Triển thoáng nhìn vết máu trên người cậu ta, quan sát tình trạng vết thương, cảm thấy không giống như bị tên tâm thần làm, không khỏi bước lên trước vài bước, vẫn chưa kịp nói gì, chỉ nghe tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, ngay sau đó một đám người vây quanh thiếu niên, đẩy Đường Du lùi về sau.
“Đừng làm bọn họ bị thương, là bọn họ đã cứu tôi.” Trên mặt thiếu niên bị máu và bùn trộn lẫn, chỉ có thể nhìn đại khái mặt mày, nhưng âm thanh rất bình tĩnh, còn mơ hồ khiến người ta tin cậy, cậu ta nhìn về phía Đường Du: “Cậu tên gì?”
Đường Du nói: “Tôi tên Đường… Cậu gọi tôi tiểu Đường là được.”
Thiếu niên gật đầu: “Có làm cậu bị thương không, hay cậu cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra thử xem?”
“Không cần, tôi không sao.” Đường Du phất tay, xoay người đi về phía Ân Triển.
Ân Triển thấy quần áo cậu bị bẩn, dứt khoát nhắn tin cho Long Yến Tây, định bụng mang cậu về nhà trước. Đường Du ừ một tiếng, ngoan ngoãn theo sát, khi đi vào bãi đỗ xe thì mơ hồ nhận ra gì đó, quay đầu nhìn lại, thấy đám người kia còn ở đó, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Ân Triển liếc mắt nhìn cậu: “Tò mò tại sao bọn họ còn chưa đi à? Ta phiên dịch cho ngươi nghe nhé.”
Đường Du không hiểu: “Phiên dịch cái gì?”
Ân Triển trêu đùa nói: “Ví dụ như ‘Thiếu niên, ngươi thành công hấp dẫn sự chú ý của ta’, ‘Thiếu niên, ta nhớ kỹ ngươi ‘ hoặc là ‘Thiếu niên, chúng ta còn gặp lại’, ngươi chọn một cái đi.”
Đường Du: “…”
Khi hai người trở về biệt thự thì mưa càng lớn hơn, quản gia nhìn Đường Du, đầy mặt khiếp sợ: “Thiếu gia, sao lại bị thế này?”
Đường Du nói: “Chỉ bị ngã thôi.”
Quản gia vội vàng bảo cậu nhanh chóng lên lầu tắm rửa thay quần áo, sau đó khách sáo rót chén trà cho Ân Triển, âm thầm lườm hắn, cảm thấy không vui, bởi vì thiếu gia nhà bọn họ từ khi quen biết cái cậu này, bắt đầu nhuộm tóc, uống rượu, đổi tên… hình như hôm nay còn đánh nhau, quả thật là bắt đầu trở thành thiếu niên hư hỏng, thật đáng ghét!
Ân Triển bưng chén trà, liếc nhìn ông.
Quản gia duy trì mỉm cười, xoay người rời đi.
Sau sự cố này, mọi người liền đổi địa điểm đến nhà Đường Du ăn cơm, Long Yến Tây nghe nói bọn họ xui xẻo gặp tên tâm thần, cố ý lên mạng tìm hiểu tin tức, phát hiện bệnh viện đã bắt được người, chỉ là ông ta bị thương nặng, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì.
Hình ảnh người thiếu niên kia thoáng hiện lên trong tiềm thức của Ân Triển, thong dong nói: “Ai mà biết được.”
Một đêm yên tĩnh trôi qua, ngày hôm sau Đường Du mang theo tâm trạng thấp thỏm lo âu, lết từng bước vào phòng học, thấy những nữ sinh đó đồng loạt nhìn theo cậu, cố gắng xị mặt, đi đến chỗ ngồi.
Các nữ sinh nhìn nhau, vài giây sau, phó trưởng ban dẫn đầu đứng dậy đi qua, giọng điệu dịu dàng: “Đường Đường.”
Trái tim bé bỏng của Đường Du nảy lên: “Ừm.”
“Chuyện hôm qua…” Lớp phó đang nói, đột nhiên chung quanh truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, mọi người cùng lúc quay đầu nhìn, phát hiện một cậu bạn đứng trước cửa lớp, trong tay ôm một bó hồng tươi thắm xinh đẹp, lễ phép nhìn họ: “Xin hỏi, cậu Đường có ở đây không?”