Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 39: Con đường chông gai 3



Để ta dạy cho ngươi biện pháp chính xác hố người

Đường Du nói nhàn rỗi nhàm chán, quả thật chính là nhàm chán.

Tuy cậu được Ân Triển cứu hai lần, nhưng vẫn luôn không biết rõ tình hình của Ân Triển, lại càng không biết nhà của Ân Triển ở Minh giới, ngày đó đột nhiên nghe người ta đề cập tới tên này, lại thấy người này muốn chiêu binh, nên muốn đến chơi thử, dù sao đại ca nhà mình rất động kinh, cứ tiếp tục ở chung với tên ngốc đó, cậu nhất định là không nhịn được băm hắn luôn.

Cậu vốn tưởng rằng lần này có thể ra chiến trường chém vài người, nhưng rõ ràng Ân Triển vẫn chưa có ý này.

Cậu lập tức cảm thấy không vui.

Khi Vương phó tướng trung thành và tận tâm lần đầu tiên cùng thiếu niên gặp mặt, đã cảm thấy thiếu niên này lệ khí rất nặng, giờ phút này thấy thiếu niên đứng ở bên cạnh án ánh mắt âm thầm liếc trên người tướng quân, đôi mắt nhấp nháy hàn quang, dường như rất muốn đâm cho mấy đao, mà tướng quân lại không hề phát giác, gã nhất thời lo lắng, thừa dịp thiếu niên đi ra ngoài thấp giọng hỏi:

“Tướng quân, ngươi cứ thế giữ cậu ấy ở lại thật không có việc gì chứ? Ta cảm thấy cậu ấy…”

“Không có việc gì. “

Ân Triển cũng không ngẩng đầu lên đánh gãy lời gã:.

“Ta biết chừng mực.”

Vương phó tướng muốn nói lại thôi, chung quy vẫn không yên lòng, âm thầm điều tra thân phận của thiếu niên, chẳng bao lâu quay về nói cho hắn biết gia cảnh đó là giả, người này vốn không có thật!

Ân Triển vẻ mặt không thay đổi:

“Uh.”

Vương phó tướng nói:

“… Ngươi không muốn nói gì nữa?”

“Không có,.”

Ân Triển liếc hắn một cái,

“Ta nói ta biết chừng mực.”

Vương phó tướng nhịn không được hỏi:

“Tại sao ngươi cứ nhất quyết giữ cậu ấy lại?”

Ân Triển vừa nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền tới, đoán được một khả năng, cùng gã ra khỏi lều, ra hiệu cho gã nhìn về phía trước. Vương phó tướng nghe vậy ngẩng đầu, thấy thiếu niên đang cùng binh sĩ luận bàn, đại khái là bọn họ nghe được hành động chưa từng xảy ra của cậu khi chiêu binh, rất có hứng thú với cậu, nên muốn thử một lần. Thiếu niên ai đến cũng không cự tuyệt, đánh gục hết tất cả, sau đó lại có thêm người của đội tinh nhuệ gia nhập, mà thiếu niên lại có thể cùng đối phương đánh không phân cao thấp.

Vương phó tướng có chút giật mình:

“Cậu ấy…”

“Cậu ấy sẽ thắng.”

Ân Triển vừa nói xong, bên kia đã định ra thắng thua, tinh nhuệ cười xua tay rời khỏi, nhận thua.

Vương phó tướng nói:

“Nhất định là không đánh đàng hoàng, hơn nữa đây cũng không phải là người lợi hại nhất, nếu như là người của đội nòng cốt…”

Gã chợt ý thức được tuổi của thiếu niên, ngậm miệng lại.

Ân Triển biết gã đã suy nghĩ cẩn thận, mới nói:

“Tuổi còn nhỏ, nhưng pháp lực rất cao, nhưng bây giờ vẫn chưa đoán được bối cảnh.”

Vương phó tướng hỏi:

“Ngươi muốn thu cậu ấy?”

“Đang có ý này.”

Ân Triển nheo mắt:

“Nhưng vẫn chưa biết có thể thuần phục một con dã thú nhỏ đang giương nanh múa vuốt hay không.”

Vương phó tướng muốn nói ngươi khẳng định có thể làm được, lúc này chỉ thấy thiếu niên quay lại nhìn bọn họ, khóe môi khẽ cong, ngoắc ngoắc ngón tay với Ân Triển, ý tứ vô cùng khiêu khích. Không khí nháy mắt nóng lên, mọi người vội vã theo sau la hét, muốn tướng quân đích thân ra trận.

Đường Du vung kiếm chỉ về phía trước, nâng nâng cằm:

“Dám đánh không?”

Ân Triển khẽ nhướng màyliếc nhìn cậu, không nhanh không chậm đi lên trước.

Đường Du hỏi:

“Đánh thắng ngươi, ta có thể ra chiến trường chứ?”

“Có thể. “

Ân Triển nói,

“Nhưng nếu đánh không thắng, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời của ta.”

“Được!”

Đường Du vừa dứt lời, nhanh chóng lao đến. Ân Triển thoải mái né tránh, nâng cánh tay khống chế cậu. Đường Du ngay lập tức phát hiện, ánh mắt chợt lóe, lại tiếp tục áp sát hắn.

Tốc độ của hai người họ cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã tung ra mấy chiêu. Ân Triển từ lúc trẻ tuổi đã thành danh, có thể ngồi vào vị trí hiện giờ, sớm đã trải qua vô số trận quyết đấu, còn Đường Du mặc dù là thuộc tộc ác long, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, Ân Triển không tốn bao nhiêu công sức đã chế ngự được cổ tay của cậu, dùng sức áp chế trên mặt đất.

Lúc trước ở núi Côn Lôn Đường Du đã cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của người này, nhưng giờ phút này càng nhận rõ hơn sự chênh lệch, cậu nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng, hoàn toàn không bởi vì thua mà tức giận.

Hai mắt của cậu sáng lấp lánh, vô cùng sắc bén, cứ như thế trong nháy mắt, Ân Triển thậm chí cảm thấy toàn thân thiếu niên này đều không ngừng tản ra sát ý, nhưng không là thật sự muốn giết mình, mà là bị khơi ý chí chiến đấu bị khơi gợi, hắn thầm than một tiếng thật đúng là con dã thú nhỏ, nói:

“Ngươi thua, sau nãy nhớ phải nghe lời.”

Đường Du nghiêm túc nói:

“Sẽ có một ngày ta đánh thắng ngươi.”

“Hy vọng thế. “

Ân Triển buông cậu ra:

“Đứng lên đi tắm rửa trước, sau đó ta có việc muốn hỏi ngươi.”

Đường Du ngoan ngoãn đi, rồi nhanh chóng trở lại chủ trướng, sau đó nghe Ân Triển hỏi cậu tại sao lại dùng thận phận giả, không khỏi im lặng.

Theo lý mà nói, cậu chỉ là một binh sĩ bình thường thôi, bây giờ lại là lúc chiến loạn, đại ca của cậu cảm thấy bọn họ sẽ không xác minh từng người, bởi vậy lúc làm tư liệu giả cũng qua loa đại khái cho xong, ai biết cậu lại bị Ân Triển mang theo bên cạnh, thế nên dĩ nhiên bọn họ phải điều tra kỹ càng.

Ân Triển hỏi:

“Ngươi cần suy nghĩ bao lâu?”

Đường Du vô thức định nói cho hắn biết mình là tiểu Bạch Trạch, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến đại ca nói phụ thân không muốn thân phận của bọn họ ở Minh giới bị bại lộ, bởi vì bọn sinh sống ở Minh giới, nếu như gặp phải chuyện phiền phức, người khác không dám tìm quân chủ mà sẽ trực tiếp tìm tới Bạch Trạch, lúc đó Bạch Trạch sẽ không được vui, rồi ảnh hưởng hạnh phúc gia đình.

Cậu nhớ tới gương mặt lạnh lùng của Bạch, nuốt lại lời muốn nói, hỏi:

“Nếu ta không nói, ngươi sẽ đuổi ta đi à?”

Ân Triển nói:

“Không có.”

Đường Du đã lên tinh thần bị đuổi đi, sau đó tự mình đến chiến trường chém người, nghe vậy sửng sốt:

“… Hả?”

Ân Triển nói:

“Khi nào ngươi muốn nói, hãy nhớ cho ta biết.”

Đường Du rất hài lòng:

“Được.”

Ân Triển sai bảo:

“Lại đây mài mực.”

Đường Du lần này không có khó chịu, biết vâng lời đi qua. Ân Triển thầm nghĩ quả nhiên thuần hóa phải kiên nhãn mới được, mở sách đọc. Đường Du nhìn hắn vài lần, cảm thấy có gì đó không đúng:

“Hình như ngươi đâu có muốn viết chữ, ta mài xong ngươi có dùng không?”

Ân Triển nói:

“Trong chốc lát dùng, ngươi cứ mài đi.”

Đường Du nói:

“Ồ.”

Ân Triển phì cười trong lòng, tiếp tục đọc sách.

Từ đó Đường Du yên tâm ở lại doanh trại.

Tân binh cần được huấn luyện, nhưng cậu thì không cần, cả ngày đều ở bên cạnh Ân Triển, cũng nhanh phát hiện Ân Triển không phải đối với bất kỳ ai cũng mang khuôn mặt vui vẻ, kỳ thật người này cũng không hay cười, giữa mày như mang theo mấy phần kiêu ngạo, khiến người khác không dám tùy tiện.

Cậu rất ngạc nhiên, cẩn thận quan sát hồi lâu, thấy Ân Triển chỉ cười với một số người, trong đó bao gồm cả mình, không nhịn được tìm cơ hội thăm dò hắn.

Ân Triển nói:

“Ta không biết, đại khái là nhìn thuận mắt.”

Đường Du nhớ lại hai lần trước gặp nhau Ân Triển đều mỉm cười với mình, nghĩ bụng người này chắc là rất yêu thích tiểu Bạch Trạch, bỗng nhiên hơi thất thần, có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi thức tỉnh, tuy cậu đều nhớ rõ việc xảy ra trên núi Côn Lôn, nhưng trên cảm giác lại rất mơ hồ, cũng không có tâm tình như lúc đó, nếu Ân Triển biết cậu chính là tiểu Bạch Trạch, sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?

Ân Triển nhìn hắn:

“Đang nghĩ gì thế?”

Đường Du lấy lại tinh thần:

“… Không có gì.”

Ân Triển cũng không hỏi nhiều, trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, hắn có thể nhìn ra cậu nhóc này cũng không để ý đến bất kỳ chuyện gì, như thể trời có sập cũng không quan trọng, thật không biết là trưởng thành ở đâu.

Ngày cứ thế trôi qua, nửa tháng sau, đại quân nhổ trại, bắt đầu hướng về tiền tuyến.

Lần này bọn họ cần đến thành Phong Ma ở phương bắc.

Nơi đó có dãy núi lớn nhất Minh giới, trong núi phong ấn bán ma nhân vô cùng hung ác, nghe nói đã bị nhốt hơn một ngàn năm, cơn chấn động lần đó dẫn đến kết giới vỡ vụn, có một phần đã trốn thoát, đã hủy hoại liên tiếp ba ngôi trấn nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ đếnthành Phong Ma. Lần này bọn họ đến tập hợp cùng với người thủ thành – Lạc tướng quân, áp tải bán ma nhân trở về ngọn núi, cũng hồi phục kết giới bị phá hủy.

Bởi vì đối phương số lượng rất lớn, địa hình lại phức tạp, chỉ sợ trận chiến tranh này sẽ kéo dài thời rất lâu.

Đường Du hỏi:

“Sao lại gọi là bán ma nhân?”

Ân Triển giải thích:

“Là cách gọi chung của những người từng làm rất nhiều việc ác, sắp hoàn toàn nhập ma.”

Đường Du không thể hiểu được, hỏi vì sao không giết hết cho gọn, phong ấn như thế thật phiền phức, kết quả nghe Ân Triển trả lời:

“Giết thì quá đơn giản cho bọn họ rồi, hoàn cảnh trong núi rất khốc liệt, để chúng thụ hình luôn.”

Đường Du hiểu ra, lại hỏi:

“Địa ngục đáng sợ nhất Minh giới ở đâu?”

“Ở dưới Minh phủ. “

Ân Triển nói,

“Ngoài ra mười cung điện của các điện chủ khác cũng có địa lao, việc này mà ngươi cũng  khôngbiết?”

Đường Du lắc đầu.

“Những việc này đều là thường thức. “

Ân Triển hỏi:

“Ngươi thật sự lớn lên ở Minh giới?”

Đường Du lười biếng nhắc nhở:

“Ngươi đã nói chờ ta nguyện ý nói sẽ nói cho ngươi biết.”

Ân Triển gật đầu, cũng không ép buộc cậu, chằng bao lâu đội ngũ đã đến thành Phong Ma. Lạc tướng quân lúc này cũng vừa đánh lui địch nhân, nhìn thấy bọn họ, không mặn mà nói mấy câu trên đường vất vả, lại thấy Ân Triển còn có một thiếu niên bên cạnh, ánh mắt lộ ra mấy phần khinh thường, tùy tiện nói vài câu, mang người rời đi.

Đường Du nhìn chằm chằm bóng lưng của gã:

“Có phải gã không thích ngươi?”

“Không có gì lạ.”

Ân Triển nói:

“Gã dựa vào thực lực bản thân từng bước đi lên vị trí này, đương nhiên sẽ không thích loại con ông cháu cha như ta.”

Đường Du không khỏi hỏi:

“Ngươi không phải dựa vào thực lực lên làm tướng quân?”

“Ta đương nhiên cũng vậy, nhưng dù thế nào cũng không tránh khỏi dựa vào mối quan hệ của gia tộc, điểm xuất phát của ta cao hơn gã… Nghe ta nói hết câu đã.”

Ân Triển thấy cậu  muốn chen lời, trước ngăn cậu lại, đơn giản nói cho cậu biết nguyên do.

Lạc Tướng quân tính cách cương trực, ghét nhất gối thêu hoa, mà hắn tuy rằng chiến tích huy hoàng, nhưng Lạc Tướng quân vẫn luôn trấn thủ tại phương bắc, đối với những tin đồn này đều là nửa tin nửa ngờ, cũng không xem trọng hắn. Khi phương bắc xảy ra chuyện, Lạc tướng quân vốn muốn để cho người được gọi là Thiết Huyết tướng quân đến đây, nhưng có nơi tình thế nguy hiểm hơn ở đây, Thiết Huyếttướng quân muốn tiến đến nơi đó, mặt trên mới phái hắn đến đây.

“Quan trọng hơn là, nửa năm trước ta mới được đề bạt làm tướng quân, gã cảm thấy ta quá non, hơn nữa thấy ngươi ở bên cạnh ta, cho rằng người là gia phó hầu hạ ta, đương nhiên càng khinh thường ta.”

Ân Triển phân tích:

“Sau này nếu gã làm theo nguyên tắc, chắc là sẽ không có việc gì, nếu bên có người gây xích mích, có lẽ gã sẽ nghĩ cách đẩy chúng ta đi, rồi đổi người khác đến.”

Đường Du nói:

“Vậy giết là được.”

Ân Triển nhướng mày:

“Chỉ cần gặp phải người mình không thích liền giết?”

Đường Du hỏi:

“Không thì sao?”

“Ngươi không nghĩ thử, nếu ta giết gã, thuộc hạ của gã chắc chắn sẽ không để ta yên, kết quả xấu nhất là hai bên đánh nhau. “

Ân Triển nói:

“Như vậy lấy ai thủ thành?”

Đường Du nói:

“Ngươi có thể lén lút giết gã.”

Ân Triển nói:

“Vậy cũng sẽ có biến loạn.”

Đường Du cảm thấy nhàm chán, lười đáp lời. Ân Triển nhìn cậu, thầm nghĩ nhóc con này quả nhiên khi có việc không vừa ý chỉ biết dùng vũ lực giải quyết, lệ khí rất nặng, cần phải dạy dỗ cho tốt mới được. Đường Du thấy hắn cũng im lặng, mới hỏi:

“Vậy ngươi muốn làm thế nào?”

Ân Triển bình chân như vại:

“Ta có biện pháp của ta, ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh xem là được, có một số việc không cần thiết phải xử lý bằng bạo lực.”

Đường Du không bày tỏ ý kiến, thoải mái nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại đi theo hắn đến phòng nghị sự. Lạc Tướng quân nhìn thấy thiếu niên, chân mày nhíu lại, trầm giọng nói:

“Người không liên quan đều ra ngoài hết đi.”

Ân Triển tự nhiên biết ý tứ của gã, nói rằng:

“Trong này không có người dư thừa.”

Lạc tướng quân lại quan sát thiếu niên, nghĩ thầm rằng nhìn cũng không đơn giản, chẳng lẽ không phải là người hầu hay hộ vệ? Gã hừ lạnh trong lòng, nhìn phó tướng của mình.

Phó tướng cười mở bản đồra:

“Ân tướng quân, tướng quân của chúng tôi có một kế hoạch vô cùng tốt, ngài xem nơi này…”

Gã chỉ vào thung lũng giữa hai ngọn núi:

“Chúng tôi và bọn chúng đánh qua mấy trận, bọn chúng đều đã hiểu rõ chúng tôi, nhưng mọi người vừa tới, bọn chúng không biết mọi người, cho nên ý của tướng quân là Ân tướng quân ngươi mang theo một đội nhân mã đi tấn công bọn họ, sau đó giả vờ chống cự không được dụ chúng đến nơi này, chúng ta sẽ mai phục sẵn ở đây, một lưới bắt hết bọn họ, đương nhiên đánh xong trận này, công đầu nhất định là của Ân tướng quân.”

Gã vừa nói xong, đám người phía sau Ân Triển đều nổi giận, thực lực của bán ma nhân không nhỏ, bọn họ rõ ràng muốn cho Ân Triển làm bia đỡ đạn! Còn công đầu? Mệt cho bọn họ có mặt mũi nói!

Đường Du lười nói nhảm, đưa tay muốn rút kiếm, nhưng trong nháy mắt bị Ân Triển giữ chặt, cậu liếc hắn một cái, đành phải tạm thời nhịn xuống. Ân Triển thì nhìn người trước mặt, mặt không đổi sắc:

“Được thôi.”

Mấy người phía sau đồng loạt mở miệng:

“Tướng quân!”

Ân Triển giơ tay ngăn lại bọn họ, nói với Lạc Tướng quân:

“Như vậy, bây giờ ta về cùng thuộc hạ thảo luận phương án, sau đó chúng ta lại bàn bạc tỉ mỉ hơn.”

Nói rồi hắn thấy Lạc Tướng quân gật đầu, liền mang người đi khỏi.Bọn Vương phó trong lòng tức giận, nói:

“Bọn họ rõ ràng muốn hãm hại chúng ta, nói không chừng còn ước gì chúng ta không nghe quân lệnh trực tiếp từ chối, hừ, nếu chúng ta chịu đi càng tốt, cho ngươi thấy khó mà lui, tự mình lâm trận bỏ trốn.”

Ân Triển vẫn bình tĩnh:

“Nếu đã biết, còn ồn ào cái gì?”

Vương phó tướng nhìn hắn hoài nghi:

“Ngươi thật sự muốn đi?”

Ân Triển không trả lời, cho đến khi về chỗ ở mới ghé vào tai gã nói nhỏ vài câu. Vương phó tướng khóe miệng run rẩy, cuối cùng nhịn không được bật cười, lên tiếng đồng ý, xoay người ra ngoài. Đường Du ở bên cạnh nhìn, hỏi:

“Ngươi có ý gì thế?”

“Ý kiến hay.”

Ân Triển nói rồi nhanh chóng viết xuống một bản kế hoạch. Đường Du sáp lại gần nhìn thử, phát hiện vẫn y chang hồi nãy, không có thay đổi gì, cậu hỏi:

“Vậy là ngươi muốn đi tìm chết à?”

Ân Triển nói:

“Lạc Tướng quân chỉ muốn đuổi ta đi, không phải muốn mạng của ta, gã khẳng định sẽ phái người âm thầm bảo hộ ta.”

Đường Du nói:

“Nói cho cùng ngươi vẫn muốn đi.”

Ân Triển cười ý vị sâu sa:

“Ta không đi, làm sao tìm được cớ mời gã ăn cơm?”

Đường Du không hiểu:

“Tại sao còn muốn mời gã ăn cơm?”

“Các ngươi không là chướng mắt gã à? Ta cũng có một chút. “

Ân Triển cười cười:

“Học hỏi nè, để ta dạy cho ngươi biện pháp chính xác hố người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.