Bộ dáng cục bông trông rất đáng yêu, toàn thân trắng muốt, ngay cả móng vuốt nho nhỏ cũng trắng nốt, chỉ có bàn chân là màu vàng nhạt, nghiên cứu nửa ngày Đường Du cũng không biết đây là giống loài gì. Ba cục bông lúc nãy bị bọn họ dọa sợ, giờ đang chen chúc vào góc kêu chiêm chiếp, run rẩy không ngừng.
Cậu vội vàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, chúng ta không có đánh nhau.”
Mấy cục bông đương nhiên nghe không hiểu, run run rẩy rẩy tụm cùng một chỗ, một con trong đó dứt khoát xoay người, đưa mông về phía họ.
“…” Đường Du bèn bỏ qua giao tiếp, nhìn mấy cọng lông bị mổ rụng trên đất, đau lòng gạt vuốt hai cái, thấy quả cầu kia không biết đang nhìn trời ngẫm nghĩ cái gì, chậm rãi đến gần.
Ân Triển liếc mắt nhìn cậu.
Đường Du lui về phía sau hai bước: “Nè… Có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?”
“Không có hiểu lầm.” Ân Triển phát huy kỹ năng nói xạo: “Ban nãy ta bỗng dưng có cảm ứng, sẽ xuất hiện một con chim non biết nói chuyện, vốn dĩ quanh đây chỉ có ta biết, bây giờ không phải nữa, cho nên ta khó chịu.”
Đường Du nháy mắt hiện lên hai chữ “Trung nhị”[3], qua một giây bỗng nhiên nhớ đến: “Có cảm ứng là thế nào?”
Ân Triển bịa chuyện: “Đây là một loại năng lực, điều kiện cần thiết của Vương giả trong tộc, ngươi không biết sao?”
Đường Du chớp chớp mắt, đột nhiên nhanh trí: “Thật ra vừa rồi tôi bị đụng đầu, mất trí nhớ.”
Ân Triển vui vẻ, thầm nghĩ có tiến bộ đó.
Đường Du trông thấy hắn không còn tức giận nữa, nên thử sáp tới gần: “Tôi quên thiệt nhiều chuyện, anh có thể nói cho tôi biết không? Tôi sẽ không cùng anh tranh Vương vị, anh cứ yên tâm đi.”
“Nhìn ngươi cũng không giống người có thể ngồi lên Vương vị.” Ân Triển vỗ vỗ vị trí bên người: “Bây giờ ta đang vui, mấy ngày qua không ai trò chuyện với ta, ngươi tán gẫu với ta đi.”
Đường Du nhất thời mềm lòng, cảm thấy không thể so đo với một con chim trung nhị được, bèn tựa như anh trai tri kỷ tung tăng đi qua: “Được, anh muốn nói gì?”
Ân Triển nói: “Nói về ngươi đi, ngươi quên bao nhiêu thứ rồi hả?”
Đường Du nói: “Quên sạch, ngay cả mình là loài gì tôi cũng chả biết, còn nữa, đây là đâu?”
Ân Triển nhìn cậu: “Quên thật?”
Đường Du thành thật gật đầu, đồng tử đen bóng như nước sơn, thuần khiết chân thành.
Ân Triển nhìn cậu vài giây, nghiêm trang chững chạc nói: “Chúng ta là chim, nơi này là một cây đại thụ.”
Đường Du nói: “… Tôi biết, cụ thể hơn được không?”
Vì thế Ân Triển nói bừa một cái tên lừa gạt cậu, nhớ tới khi đứa nhỏ này xuyên thành cây cũng là dáng vẻ mù mờ, không khỏi kinh ngạc, theo lý mà nói khi kính Bồ Đề biến thành máy xuyên việt thì trên máy phải có giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ chứ, sao Đường Du không biết tí gì thế nhỉ?
Hắn đè xuống cảm giác quái dị, nghe người nào đó hỏi ở đây có con chim lớn nào không, Vương ở nơi nào, mới lười biếng trả lời: “Khỏi nghĩ, Vương là dân chúng bình thường có thể gặp sao?”
“… Cũng phải.” Đường Du nói, lần thứ hai thăm dò chim lớn ở đâu, có phải đang đi kiếm mồi không. Ân Triển nghe cậu nhắc đến vấn đề này cũng nghĩ thầm, hắn đương nhiên biết Đường Du là sợ ăn sâu, nhưng trước kia hắn chinh chiến ở Minh giới cái gì cũng thấy qua rồi, tỏ vẻ thực bình tĩnh.
“Cho ngươi ăn cái gì thì ngươi cứ ăn đi, còn muốn kén chọn?”
Đường Du thử nghĩ đến cảnh tượng cậu ăn sâu, không dám tiếp thu, yên lặng co lại.
Ân Triển thấy cậu sắp co lại thành quả cầu, liền dẫn cậu tản bộ về phía bãi đất trống đằng trước.
Đàn chim không biết tên này sống ở trên cây đại thụ, trong không khí quyện mùi thơm mát của cỏ cây cùng sương sớm, hít sâu một hơi, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.
Lòng dạ của Đường Du luôn rộng rãi, từng bước chân ngắn cũn dạo trong khung cảnh tràn một màu xanh, nhanh chóng quên mất điều xoắn xuýt ban nãy, nhìn tầng tầng lớp lớp lá khổng lồ đằng trước, bỗng nhiên muốn đi đến nơi tận cùng nhìn thử, xem dáng vẻ bên ngoài là thế nào.
Đúng lúc này, vài tiếng chim lảnh lót phá trời xanh, rồi nhẹ nhàng xuyên qua màng nhĩ, chạy thẳng xuống đáy lòng. Hai người đồng thời ngẩng đầu, một con chim to lớn lướt qua lá cây từ từ đáp xuống, tia sáng chiếu lên thân nó, lông vũ vốn đã tuyệt đẹp nhất thời nhiễm lên một tầng màu sắc thánh khiết.
Âm thanh càng ngày càng vang, con này nối tiếp con kia hạ cánh xuống đường băng thiên nhiên, cánh không ngừng quét ra cuồng phong, thổi bọn họ không sao mở mắt được. Mấy cục bông nghe tiếng sôi nổi chạy đến cửa động, chiêm chiếp mà kêu, hưng phấn không thôi. Thiên nhiên hoang sơ hùng vĩ hiện ra trước mắt, đẹp đến mức rung động lòng người.
Đường Du há hốc miệng, cảm thấy tất cả kiến thức về ngôn từ cũng chẳng thể nào miêu tả được nó.
Lũ chim lớn đi về phía cục bông, một con trong đó phát hiện Đường Du, cúi đầu thân mật mà cọ cọ cậu.
Từ khoảng cách gần thế này, Đường Du có thể cảm nhận rõ ràng một luồng hơi thở ấm áp, đáy lòng cậu run lên, nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện khóe miệng nó ngậm mấy chùm quả nhỏ màu đỏ như pha lê, đoán ra đây chắc là thức ăn của bọn họ.
Con chim lớn lại cọ cậu vài cái, rồi lướt qua đi vào ổ rơm của nó ở đằng sau.
Đường Du ngẩn ra.
Từ khi hiểu chuyện, cậu đã ở cô nhi viện, cũng không biết cảm giác có cha có mẹ là như thế nào, nhưng ngay vừa rồi, cậu hiểu ra đây chính là tình yêu của cha mẹ. Cậu sững sờ đứng đó, cảm thấy nơi bị cọ vẫn còn ấm áp, vô cùng trân quý.
Ân Triển liếc cậu một cái, đoán xem có phải cậu đã bị dọa cho choáng váng rồi không, đá cậu một cước: “Ê.”
Đường Du bỗng tỉnh táo lại, vỗ cánh nhỏ quay đầu chạy về phía chim lớn: “Tôi đi ăn cơm, tạm biệt!”
Ân Triển: “…”
Khóe mắt Ân Triển giật giật, không thèm đếm xỉa đồ ngốc này nữa, xoay người tính quay trở về, chợt dừng lại giây lát, nhìn một loạt cửa động xếp thành hàng, phát hiện một vấn đề — hắn quên mất hắn chui ra từ cái ổ nào rồi.
Sau khi tỉnh lại, trong đầu hắn luôn nghĩ đập người nào đó một trận, vốn dĩ không đếm xem có bao nhiêu cái ổ, hiện giờ càng không biết nên về ổ nào. Hắn suy tính hai giây, dựa theo ấn tượng mơ hồ kiên nhẫn tìm kiếm.
Trong ổ rơm là một bầu không khí náo nhiệt, có chim lớn vẫn còn ở bên ngoài, có con chỉ lộ ra nửa thân, tầm mắt của hắn bị cản trở, quan sát một hồi mới chọn một ổ chui vào xem thử.
Chim lớn bên trong lập tức phát hiện ra hắn, nhẹ nhàng duỗi chân, đá hắn lăn ra ngoài.
Ân Triển: “…”
Ôi phắc, năm đó ông đây dù lưu lạc đến nỗi thành tù nhân cũng chả ai dám làm càn như vậy, thái độ gì đấy?
Ân Triển bổ nhào xuống đất thành hình chữ đại, còn chưa kịp đứng dậy, một con chim lớn đã lao tới bên cạnh, cọ cọ hắn, ngậm về ổ. Hắn bị treo lơ lửng trên không, nhìn mặt đất di động, phản ứng đầu tiên chính là vừa nãy đánh người nào đó nhẹ tay quá rồi, lẽ ra phải đập cho một trận tơi bời mới được, nhóc con chết tiệt!
Đường Du hoàn toàn không biết mình lại bị hiểu lầm, cậu trảo một quả hồng lên mổ thử, cảm thấy hương vị thật ngon, hạnh phúc mà chiếp một tiếng.
Không gian trong ổ rất lớn, chim lớn nằm co bên cạnh, cái cổ cong cong duyên dáng, an tĩnh mà nhìn lũ chim non. Ba cục bông đã quên việc lúc nãy, lại tiếp tục cùng Đường Du chen chung một chỗ, ấm áp mềm mại. Đường Du nhìn chim lớn, rồi nhìn “anh chị em”, đột nhiên cảm thấy cuộc sống quá viên mãn.
“Chip chip.” Cục bông bên cạnh có vẻ rất thích trái cây của cậu, duỗi cổ mổ một cái, nghiêng đầu nhìn cậu, như nắm cơm trắng: “Chip!”
Đường Du nháy mắt bị moe, vội vàng đút quả cho nó, nhìn cục bông nhanh chóng ăn hết, liền duỗi móng ra sờ soạng nó.
Sắc trời dần tối, trong rừng nổi gió, tiếng lá to bị thổi xào xạt, một con chim lớn khác cũng bay về từ lâu, cuộn tròn tựa vào gần cửa động, như đang bảo hộ bọn họ. Khi ánh sáng lờ mờ tắt hẳn, lũ chim ngửa đầu kêu to, thanh âm trong trẻo quanh quẩn trên cây thật lâu, giống như tiếng trời.
Thiên nhiên thật kỳ diệu, Đường Du không biết đây là lần thứ mấy bị chấn động đến nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác lắng nghe.
Ân Triển nhìn bên ngoài động, đột nhiên trong đầu toát ra hình ảnh của chim Hòa Hòa. Minh giới không có ánh mặt trời, nhưng vẫn phân chia ngày và đêm, mỗi khi vào đêm, khắp mọi nơi đều tràn ngập tiếng ngân nga của chim Hòa Hòa, rất nhiều người ở Minh giới đều thích nghe âm thanh này.
Hắn không khỏi nhớ tới một ít chuyện cũ, đôi mắt chợt tối sầm.
Màn đêm buông xuống, bốn phía trở nên an tĩnh.
Đường Du dựa gần chim lớn, chen chung với đám cục bông, yên ổn nhắm mắt ngủ. Trong mộng là một mảnh xanh tươi rực rỡ, khắp chốn đều tràn ngập hương vị mùa xuân, cậu co ro trong ổ, nghe từ phía chân trời truyền đến tiếng hót không biết của loài chim gì, từng tiếng từng tiếng vang lên, giống như một khúc an hồn du dương.
Ân Triển vẫn không tài nào ngủ được, nương theo ánh trăng mờ nhạt lách mình khỏi chim lớn bước ra ngoài, định xem nơi đây là đâu.
Chim lớn đằng sau đột nhiên mở mắt ra, ngậm hắn trở về.
Ân Triển: “…”
Ân Triển lại thử lần nữa, kết quả vẫn như cũ, đành phải chịu thua, trong bóng đêm tĩnh lặng bắt đầu tự hỏi ngày mai có nên đánh người nào đó một trận nữa không, nhưng dù sao hắn lớn tuổi hơn Đường Du rất nhiều, chẳng qua nghĩ thế thôi, rất nhanh đã bỏ qua chuyện này.
Khi trời tờ mờ sáng lũ chim lớn liền bay đi, Đường Du thức dậy đã thấy chúng nó vừa mới ngậm trái cây trở về, cậu ăn một quả, duỗi móng vuốt đút cục bông, tâm tình vô cùng sung sướng.
Khi Ân Triển tìm đến chỉ thấy người nào đó ngây ngô chen chúc cùng ba cục bông, tựa hồ rất yêu thích chúng, cục bông kêu chip chip, cậu bèn sờ soạng lông mềm của người ta một hồi, cục bông lại kêu chíp chip, cậu lại cọ một lúc.
Ân Triển mặt không đổi sắc liếc mắt một cái, bỏ chạy lấy người.
Đường Du nhanh chóng phát hiện ra hắn, quạt cánh nhỏ phành phạch đuổi theo: “Anh tới tìm tôi à?”
Ân Triển nói: “Không, ta chỉ đi ngang qua thôi.”
Ngày hôm qua Đường Du đã gắn mác cho hắn hai chữ “Trung nhị”, tự nhiên là không tin, bèn nhắm mắt theo đuôi cùng hắn đi dạo.
Hai người đều muốn biết rõ hoàn cảnh chung quanh, không hẹn mà cùng đi về phía trước. Lũ chim lớn đều đứng ở gần đấy, thấy bọn họ cách ổ càng ngày càng xa, liền đuổi theo ngậm lấy thả về trước ổ.
Đường Du: “…”
Ân Triển: “…”
Đường Du đứng lên, cố chống thân thể tròn vo: “Anh đã đi ra bên ngoài chưa? Nơi đó thế nào?”
“Không nói cho ngươi biết.” Ân Triển kiên nhẫn có hạn, dù sao trạng thái trước mắt của hắn là được ngày nào hay ngày ấy, không giãy giụa nữa, thân thiết vỗ vỗ Đường Du: “Chờ ngươi lớn hơn sẽ biết, đi, ca mang ngươi đi chơi.”
Đường Du a một tiếng, đi theo hắn: “Vừa nãy cách nói chuyện của anh rất giống một người bạn của tôi.”
“Bạn nào?” Ân Triển cảm thấy đứa nhỏ này rất ngây ngô, nhịn không được nói bóng nói gió, biết rõ còn cố hỏi: “Xung quanh đây ngoại trừ ta và ngươi ra còn có ai biết nói?”
Đường Du phát giác nói lỡ miệng, sợ tới mức thiếu chút nữa cuộn thành quả cầu.
Ân Triển nhìn gần hắn: “Hở?”
Đường Du nói lắp: “… Tôi, tôi nói đùa.”
Lúc này Ân Triển mới buông tha cậu, lững thững đến trước mặt ba cục bông kia, nháy mắt cười: “Ta biết chơi cái gì rồi.”
Đường Du nói: “Cái gì?”
Ân Triển nói: “Chúng ta đánh cược, đoán xem ba cục bông này con nào kêu trước, người thắng có thể nhổ một cọng lông của người thua.”
“…” Đường Du nói: “Bây giờ chúng còn đang kêu mà, đánh cuộc cái khác đi?”
“Chuyện này dễ thôi, xem ta này.” Ân Triển nói xong nhìn về phía cục bông, cánh khẽ mở, vô cùng khí phách rống lên một tiếng. Đường Du cùng cục bông bất ngờ không kịp đề phòng, cơ hồ đồng thời hoảng sợ, nhất thời trong ổ rơm yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ân Triển thực vừa lòng, nhìn về phía Đường Du.
Đường Du do dự lưỡng lự, chỉ cục bông bên phải, sau khi cậu chỉ cục bông xong thì nó vừa lúc hoàn hồn, yếu ớt mà kêu một tiếng.
Đường Du: “…”
Ân Triển: “…”
Đường Du nhìn về phía Ân Triển, thật cẩn thận duỗi móng vuốt, bứt một cọng lông của hắn.
Ân Triển: “…”
Đường Du quan sát hắn một chút, thăm dò hỏi: “Chơi nữa không?”
Ân Triển nói: “Chơi!”
_Hết chương 4_
…………………
[3] Trung nhị: Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 Việt Nam), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”.