Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 44: Đại lục dị năng 5



Ân Triển hỏi: “Có nhớ ta không?”

Sinh hoạt của Đường Du ở Cố gia rất bình đạm.

Cha Cố luôn bận rộn, sau khi con trai trở về lại đề cập vài ý tưởng khá tốt, ông cần trao đổi thêm với các giám đốc, cộng thêm thỉnh thoảng cần bay vài nơi, bởi vậy phần lớn thời gian trong nhà chỉ có đôi tiểu phu phu.

Sinh hoạt giống như trở về đời trước khi Ân Triển từ bỏ địa vị gia chủ, bình thản mà ấm áp. Đương nhiên, Đường Du cảm thấy nếu ca cậu không thỉnh thoảng lại đùa giỡn lưu manh, vậy còn hoàn mỹ hơn.

Ân Triển gần đây cũng thường quan sát Đường Du, đối với trạng thái hiện nay của người này vô cùng hài lòng.

Trước kia khi tiểu Hoằng còn là thư đồng luôn có thói quen đi theo hắn, hiện giờ thói quen này lại tăng thêm tính ỷ lại, dù biết rằng có thể sẽ bị đùa giỡn, cũng vẫn ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh hắn, khiến cho hắn không nhịn được nhớ tới hình ảnh tiểu Bạch Trạch làm ổ trên chân mình liếm móng vuốt lúc trước, nghĩ bụng có một mặt tàn bạo để so sánh, bộ dạng như bây giờ thật là khiến người yêu thích không thôi.

Lập tức ý xấu của hắn nảy lên, nhịn không được trêu đùa cậu, nhìn cậu bị mình ăn đậu hũ mà uất ức không nói nên lời, thiếu chút nữa đã muốn đem người nuốt trọn.

Đường Du cảm giác cả người đều không tốt, bỏ chạy đếnphòng khách ngủ, nhưng thói quen rất đáng sợ, khi cậu làm ổ trên giường cố gắng ngủ lại phát hiện ca cậu đến đây, hầu như đều không chứng cự được chui ngay vào trong ngực đối phương.

Tiếng cười của Ân Triển vang lên trong đêm tối, nghe vào có chút ái muội: “Trở về phòng hay là ngủ ở đây?”

Đường Du kéo cái tay chui vào trong áo ngủ của mình ra, nghẹn một lúc rồi hỏi: “… Ca bớt phóng túng một chút được không?”

Ân Triển thầm nghĩ ông đây không biết đã ngủ qua bao nhiêu lần rồi, có thể nhịn xuống không nuốt ngươi ngay đã tốt lắm, nhắc cho cậu nhớ bọn họ đã kết hôn. Đường Du hoàn toàn không bị thuyết phục, nói cho hắn biết lần này kết hôn không khác với đời trước. Ân Triển nhướng mày:

“Ý của ngươi là nếu tương lai ta gặp người hợp ý, thì cùng ngươi ly hôn?”

Đường Du thử tưởng tượng đến hình ảnh đó, lập tức không vui.

Ân Triển liếc nhìn cậu, ôm ôm xoa xoa, thấy cậu không phản kháng, cười cười, cuối cùng không trêu chọc cậu nữa.

Hắn hiểu rõ tính cách của Đường Du ở thời kỳ này, cũng biết rõ nếu cậu không đồng ý mà cưỡng ép ngủ, nhóc con này nhất định sẽ trở mặt, nên chỉ chiếm tiện nghi trong phạm vi cho phép. Hắn đã hẹn nửa tháng sau đến quân đội báo danh, bây giờ đã đến ngày, sau khi thu thập đồ đạc xong, nhìn Đường Du:

“Thật sự không đi với ta?”

Quân đội và học viện quân sự trung ương đều ở thủ đô, Ân Triển phải đến nơi đó ở, không thể trở về, còn Đường Du tuy rằng nửa năm sau mới khai giảng, nhưng bây giờ vẫn có thể đến trước.

Thật ra Đường Du cũng không muốn rời khỏi ca cậu, nhưng lại nghĩ đến mấy chuyện gần đây, nên vẫn dự định ở một mình. Ân Triển không ép cậu, cẩn thận dặn dò vệ sĩ và người làm, trước khi đi nhìn Đường Du, cười vươn tay. Đường Du mặt không đổi sắc nhìn hắn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bước lên ôm hắn một cái.

Ân Triển đi rồi, ngôi nhà trở nên yên tĩnh.

Đường Du không có sở thích gì, nên nghe theo ý kiến của ca cậu bắt đầu đọc sách, đỡ phải khi khai giảng theo không kịp lớp văn hóa, thời gian còn lại thì ngồi bên trong vườn hoa nhỏ ngẩn người, cũng thường thường để ý xem ca cậu có gửi tin nhắn máy liên lạc không.

Nữ hầu cắn khăn tay im lặng quan sát, thầm nghĩ thiếu phu nhân nhà bọn họ ngoài việc không thích phản ứng người khác ra, tính tình rất tốt nha, chẳng hung dữ như trong video một chút nào cả!

Cha Cố cũng cảm thấy con dâu thực ngoan, lại nghĩ đến lần trước ra tay đánh người quả nhiên đều là do người nhà cực phẩm mà ra, ông hơi lo con dâu bức bối quá sẽ sinh bệnh, nên cổ vũ cậu ra ngoài đi dạo, hoặc là đến quân đội thăm con trai.

Đường Du không hề do dự quyết định đi tìm ca cậu, kết quả còn chưa kịp đi, Ân Triển đã liên lạc với cậu trước. Cậu thấy ca mặc quân phục chiến đấu, hơi ngạc nhiên:

“Ca đi đâu vậy?”

“Ra tiền tuyến, có nhiệm vụ. “

Ân Triển nói: “Nói trước cho ngươi biết, gần đây có thể không rảnh liên lạc với ngươi.”

Đường Du rất không hiểu: “Không phải cần rèn luyện một hai năm à? Mới được có một tháng.”

Ân Triển nói: “Hết cách rồi, biểu hiện quá tốt.”

Trên thực tế ngay cả một tháng người quân đội còn chê nhiều, sau khi Ân Triển tới quân đội nhanh chóng thăng lên hàng ngũ vương cấp dị năng giả, ngoài ra kỹ thuật chiến đấu của hắn, hiểu biết về chiến sự cùng khả năng phân tích đều vô cùng thông thạo, giống như trời sinh chính là để đánh giặc, mấy vị đại tướng đều khen hắn không hết lời, thế nên lần này liền phái hắn ra trận.

Đường Du nhất thời bất mãn: “Em cũng muốn đi theo.”

Ân Triển cười hỏi: “Quan tâm ta?”

Đường Du thực thành thực mà gật gật đầu.

Ân Triển lại hỏi: “Mấy ngày nay có nhớ ta không?”

Đường Du: “…”

Bọn họ hẳn là đang nói chuyện ngiêm túc đi?

Ân Triển nhìn hắn: “Hửm?”

Đường Du im lặng một chút, ngoan ngoãn nói cho hăn biết có nhớ. Ân Triển thực vừa lòng, dặn cậu ở nhà, ngoan ngoãn đến trường học, trò chuyện vài câu rồi cúp máy. Đường Du nhìn màn hình tối đi, lo lắng lên mạng tìm kiếm video chiến đấu với trùng nhân, cảm thấy ca cậu có thể đối phó được, thế này mới yên tâm.

Cậu biết thực lực của bản thân vẫn chưa đủ mạnh, vì có thể sớm ngày cùng ca kề vai chiến đấu, từ đây về sau ngoài việc học tập, cậu đem tất cả năng lượng dư thừa trút hết vàotrong phòng huấn luyện, tiến bộ nhanh đến nỗi bọn vệ sĩ đứng ngoài vây xem nghẹn lời.

Nữ hầu lại cắn khăn tay yên lặng nhìn, cảm thấy vô cùng đau lòng.

“…”

Vệ sĩ thẫn thờ nhìn các cô, chỉ vào trùng người bị chém thành vụn trong phòng mô phỏng huấn luyện, hỏi:

“Các cô nhìn chỗ nào mà ra được thiếu phu nhân khiến cho người ta đau lòng?”

Nữ hầu lau nước mắt:

“Mấy người thì biết gì chứ, đây là do thiếu phu nhân nhớ thương thiếu gia, ép buộc mình phải trở nên mạnh mẽ!”

Vệ sĩ nói: “… Không, chúng tôi cảm thấy cậu ấy vốn đã đủ mạnh rồi, không cần phải “buộc” có được hay không?”

Nữ hầu không để ý tới bọn họ, thút thít nhìn xem, sau đó đi làm rất nhiều món ăn đưa đến cho phu nhân.

Sau khi Ân Triển tới tiền tuyến, thì đúng là rất ít liên lạc với Đường Du.

Mỗi ngày Đường Du đều kiểm tra máy liên lạc, ban đầu cách ba bốn ngày đều nhận được tin nhắn, nhưng sau đó hoàn toàn không có. Tuy cậu biết rằng ca rất lợi hại, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, sau đó mỗi ngày càng khó chịu hơn, lệ khí trên người cũng có xu hướng tăng lên, làm cho bọn vệ sĩ cũng e ngại trò chuyện với cậu.

Nữ hầu lại tiếp tục khóc rấm rứt, không ngừng làm đồ ăn ngon cho cậu, thấy cậu vẫn không có hứng thú, chỉ lo để ý giao diện tin nhắncùng huấn luyện, lại tiếp tục khóc thút thít.

Thấm thoát thời gian lại trôi qua hơn nửa tháng.

Hôm nay Đường Du chạy bộ sáng sớm xong đi tắm rửa, vào phòng ăn dùng cơm, nghe thấy TV phát sóng tin tức mới nhất, nói là tối ngày hôm qua, quân đội tiền tuyến đột nhiên bị tập kích mạnh mẽ, thương vong nặng nệ, rơi vào đường cùng đành phải bỏ lại cứ điểmkhó khăn lắm mới công chiếm được, rút trở về đại bản doanh. Cậu giật mình nhìn sang, hình ảnh lúc này đã chuyển đến doanh trại, nhìn thấy khắp nơi đều là người bị thương.

“Được biết, khi cuộc tập kích xảy ra, có một tiểu đội đang ở bên ngoài thăm dò hướng đi, hiện nay toàn bộ tiểu đội gồm hai mươi ba người đều bị mất liên lạc, chủ tướng Hình thượng tướng đã tổ chức đội ngũ tìm kiếm, tạm thời vẫn chưa có tin tức, đài của chúng tôi sẽ không ngừng cập nhật tin tức…”

Đường Du nhướng mày, thấy tin tức chuyển sang tiết mục khác, tự mở ra máy liên lạc lên mạng tìm kiếm.

Đúng như dự đoán, những tin tức này từ giữa đêm qua đã trở nên nóng sốt, trên danh sách người thất lạc đã đưa ra năm người, tên của ca cậu bỗng chốc hiện ra. Đôi mắt cậu trầm xuống, tắt trang web đứng dậy đi ra ngoài.

“Con muốn đi đâu, trở về!”

Cha Cốbước vội lên giữ chặt con dâu, vừa nãy ông cũng có xem tin tức trên web, biết con trai đã mất liên lạc,nhịn xuông lo lắng khuyên nhủ:

“Con đi cũng không giúp được gì, ngoan ngoãn chờ.”

Đường Du quay đầu nhìn ông, lạnh nhạt nói: “Buông tay.”

Cha Cốtim khẽ run, nghĩ thầm tuy rằng con dâu vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khí thế này thật sự là khủng khiếp, cho dù ông là dị năng giả, nhưng cũng phải lùi tránh về phía vệ sĩ. Ông cố gắng ngăn chặn tim đập nhanh, nói:

“Dù cho con qua đó cũng sẽ bị ngăn lại, tiểu Ngạn là người có thể từ trong Cổ Duy Độ ra đến, sẽ không có gì xảy ra.”

Đường Du muốn tránh thoát, lại cảm nhận được ông giữ thật chặt, nghĩ đến dù sao đây cũng là bậc cha chú, nên không có nổi giận. Đương nhiên cậu biết ca rất mạnh, nhưng biết là một chuyện, có lo lắng hay không lại là một chuyện khác.

“… Ba ngày. “

Cậu đè nén cảm giác hung hăng nảy lên trong lồng ngực, từ từ nói:

“Ba ngày sau mà còn chưa có tin tức, con sẽ đi tìm ca.” Nói xong cũng không màng ăn cơm, vào thẳng phòng huấn luyện.

Cha Cố không biết nên lo cho con trai hay con dâu nhiều hơn bây giờ, đứng yên nửa ngày, giật mình hoàn hồn nhìn vệ sĩ bảo:

“Đi mua một ít thuốc ngủ, thuốc an thần gì gì đó, nhanh đi!”

Vệ sĩ nói: “… Dạ.”

Chiến tranh giữa con người và trùng tộc luôn là đề tài nóng, chủ đề bị tập kích chỉ trong nháy mắt đã chiếm đầu danh sách tìm kiếm, dân mạng vừa căm tức trùng nhân, vừa cầu nguyện cho tiểu đội bị mất tích, không ngừng quan tâm diễn biến.

Mỗi ngày Đường Du vẫn như cũ học tập huấn luyện, ngoài việc vẻ mặt lạnh lùng hơn, thì cũng không có gì khác ngày thường. Cha Cố sợ cậu kích động, từ chối hết công việc ở nhà trông chừng, đồng thời lo lắng xem tin tức.

Đêm khuya hai hôm sau, tiền tuyến truyền đến tin tức tốt khiến mọi người mừng rỡ,tiểu đội mất tích dưới sự dẫn dắt của đội trưởng thành công tránh thoát cuộc tập kích của trùng nhân, đồng thời tìm cơ hội đoạt lấy cứ điểm của quân địch, hiện nay đã tập hợp cùng đội quân tìm kiếm họ, đang đợi quân đội đến lần nữa chiếm lấy căn cứ.

Trên mạng khắp nơi một mảnh hò reo, đội trưởng Cố Ngạn cũng được vô số người khen ngợi.

Lúc này cha Cố đang lén lút bỏ thuốc vô thực đơn chạy bộ buổi sáng của con dâu, sau khi thành công lên mạng tra, lập tức kích động, đang địnhthông báo cho con dâu, nhưng đi đến trước cửa đãngừng lại, thầm nghĩ đứa bé kia chắc là vẫn còn đang ngủ say không nên đánh thức, quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, ngày hôm sau mới nói cho cậu biết.

Đường Du lúc thức dậy cũng đã xem tin tức, uống một ngụm sữa, gật đầu: “Con biết rồi.”

“Cha đã nói tiểu Ngạn sẽ không sao mà.”

Cha Cố cười nói, cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống đất, cầm lấy muỗng đũa chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên sực nhớ ra một chuyện, vội vàng nhìn phía đối diện, chỉ thấy con dâu nghiêng đầu sang một bên, ngã gục xuống bàn.

Cố phụ: =口=”

Bảo tiêu: =口=”

Nữ hầu: “=口=”

Nhà ăn trong phút chốc một mảnh tĩnh mịch, bọn vệ sĩ khiếp sợ nhìn ông chủ, nghĩ bụng ông lại dám bỏ thuốc cái vị sát khí khủng bố này, chờ cậu tỉnh lại còn không phải là tận thế a, cẩn thận cậu ấy tay không xé người!

Cha Cốcứng người một lát, bình tĩnh mang con dâu trở về phòng, bảo cho bọn họ gọi bác sĩ đến. Vì thế chờ khi Đường Du mở mắt, thì thấy người nào đó lo lắng nhìn cậu, còn lại gần hỏi cậu có khó chịu ở đâu không. Cậu xoa trán ngồi dậy:

“Con bị sao vậy?”

“Con bị xỉu, bác sĩ nói nguyên do là con thiếu dinh dưỡng, không nghỉ ngơi tốt.”

Cha Cố nói: “Sau này con phải ăn cơm nhiều chút, đây là thuốc được kê, nhớ phải uống đúng giờ.”

Đường Du tiêu hóa trong chốc lát, nhìn thuốc rồi lại nhìn ông, nheo mắtlại, im lặng không nói.

Cha Cố bị cậu nhìn chăm chú vô cùng chột dạ, ra vẻ người bề trên vỗ vai cậu:

“Con ngủ thêm chút đi, muốn ăn gì thì bảo nhà bếp làm, cha về công ty.”

Ông nói đi là đi, đóng sập cửa lại.

Đường Du: “…”

Chiến sự vẫn chưa chấm dứt, quân đội mới vừa tiến vào cứ điểm, trùng nhân lập tức công kích, bọn họ ngăn chặn ba cuộc tấn công liên tiếp, mãi cho đến buổi chiều mới chấm dứt chiến đấu. Ân Triển bận tối mày tối mặt, đêm đó cuối cùng dành được chút thời gian liên lạc với người nhà, đầu tiên là hắn cùng cha trò chuyện vài câu, sau đó nhìn về phía tức phụ, trêu đùa hỏi:

“Có nhớ ta không?”

Đường Du nhìn ca cậu, người này dáng vẻ vẫn như xưa, không thể nào nhìn ra hắn đã từng trải qua một trận nguy cơ hãi hùng, cậu hỏi:

“Ca có sao không?”

“Không có việc gì.” Ân Triển thực bình tĩnh: “Chút việc nhỏ đáng gì.”

Đường Du nhớ tới lúc trước ở Minh giới ca cậu đã trải qua vô số trận chiến, sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua, ừ một tiếng.

Ân Triển lại hỏi: “Có nhớ ta không?”

Đường Du gật gật đầu.

“Ngoan, ta cũng nhớ ngươi.” Ân Triển cười nói một câu, nghe có người gọi hắn, bèn kết thúc cuộc gọi.

Lần này hắn biểu hiện năng lực vượt trội, bị Hình thượng tướng nhìn trúng xếp vào bên cạnh, cho hắn một đội quân. Vừa bắt đầu mọi người đều cho là hắn quá may mắn đánh bậy bạ mà thôi, nhưng ngay sau đó liền đánh mất suy nghĩ đó, bởi vì người này liên tiếp đánh mấy trận quá tuyệt vời, đúng thật là thiên tài.

Hình thượng tướng biết nội tình của Ân Triển, giành cho hắn kỳ vọng rất lớn, cho nên lúc trước khi biết được hắn mất liên lạc mới vội vã mà tìm người, lúc này thấy thế liền cùng người trong quân đội mở cuộc họp qua video, một lần nữa nâng người lên, đưa luôn cho hắn một đội quân.

Mọi người hít ngược một hơi, đều cảm thấy quyết định quá vội vã, trên mạng tiếng nghị luận khắp nơi, nhưng chẳng bao lâu Ân Triển đã khiến cho tất cả mọi người ngậm miệng. Đội quân hắn dẫn dắt tựa như thanh gươm sắt bén xông thẳng vào trận doanh của quân địch, đánh hạ một thành phố. Quân đội rèn sắt khi còn nóng, lại phái ra không ít quân tinh nhuệ, còn cho một vị thiếu tướng khác khá lợi hại cùng hắn phối hợp.

Hai người liên thủ vô cùng mạnh mẽ, gần hai tháng liên tiếp đánh hạ ba thành, trùng nhân bị đánh tổn thất nặng nề, ước chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tái phạm.

Hai tháng này quả thật khiến người mững rõ điên cuồng, Cố thượng úy tốc độ thăng chức như tên lửa sáng tạo ra thần thoại, thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong nước, trở thành nhân vật nóng sốt, dẫn tới vô số người thờ cúng quỳ liếm, còn thành lập club fan hâm mộ, chỉ trong chớp mắt đã có hàng trăm ngàn người tham gia.

Truyền thông trung ương cố gắng tranh thủ với phía lãnh đạo, cuối cùng dành được cơ hội phỏng vấn Cố thiếu tướng, mặc dù chỉ có một phút ngắn ngủn, nhưng đã đủ khiến người kích động gào thét.

“Tôi chịu không nổi rồi,ông xã tôi đẹp trai quá, cười rộ lên làm cho người ta không nhịn được mà!”

“Giọng nói của ông xã êm tai quá!”

“Lúc bắt đầu tôi còn tưởng là Cố Ngạn gặp được Hình thượng tướng tựa đã là may mắn gặp được Bá Nhạc, sau tôi càng nghĩ càng cảm thấy, trên đời này có một loại người không cần Bá Nhạc, giống như Cố Ngạn, thậm chí nếu không có Hình thượng tướng, loại người mở bug như hắn thế này sớm muộn gì cũng sẽ sáng lên, cuối cùng tôi muốn biết Cố thiếu có thích nam sinh không? Tôi cũng muốn gọi hắn là ông xã nha!”

Theo chú ý ngày một tăng lên, Ân Triển càng ngày càng hot, tư liệu nhanh chóng bị đào bới ra, còn là một tin tức nặng ký, bởi vì trước kia hắn nổi tiếng ăn chơi trác táng, rất nhiều người biết hắn bị cha mình ném vào khu huấn luyện Cổ Duy Độ, ngay cả hình ảnh lúc trước học ở thương nghiệp cũng bị tung ra, dân mạng thông qua các công cụ so sánh, tìm thấy điểm tương đồng giữa cả hai lên đến 95%.

Quan trọng nhất là Cố Ngạn lúc trước là dị năng phụ trợ, hiện giờ lại là thuộc tính lôi hiếm thấy, nếu đúng là cùng một người, vậy hắn nhất định từ Cổ Duy Độ thành công đi ra, nếu không chẳng có cách nào giải thích thuộc tính biến hóa.

Dân mạng lại càng thêm điên cuồng, đồng loạt ập đến trang web của quân đội, hy vọng bọn họ đưa ra một lời giải thích.

Mọi người đều biết, quân đội có máy dò xét chuyên nghiệp, nếu ai đó thực sự đi ra, quân đội chắc chắn là một trong những người đầu tiên biết, cũng nhất định sẽ tìm đến, sau đó giấu đi bồi dưỡng —— bọn họ thích nhất làm như thế.

Các trang web quân sự gần như đẩy tê liệt, cuộc họp cấp cao nhanh chóng thương lượng, sau đó hào phóng t công bố, nói cho mọi người biết Ân Triển vừa trở về không lâu, phá tan kỷ lục ngắn nhất thông qua Cổ Duy Độ.

Mọi người lại tiếp tục cúng bái quỳ liếm, Ân Triển cũng thành nam thần kiêm ông xã quốc dân.

Cha mẹ An đương nhiên cũng xem tin tức.

Tâm trạng gần đây của bọn họ là giống như đang đi tàu lượn cao tốc, vừa bắt đầu cảm thấy Ân Triển là kẻ lừa đảo, nói giúp đỡ chẳng qua là lừa bọn họ, bởi vậy mắng hắn không ít, sau đó phát hiện hắn ra tiền tuyến đánh giặc, nên cho là hắn bận rộn, càng thêm tin tưởng hắn có người quen trong quân đội, ôm vẻ mặt vui mừng chờ hắn trở về, sau đó thấy hắn liên tục thăng chức đều lo lắng không thôi, sợ hắn phạm sai lầm, kết quả thấy hắn lại giành chiến thắng, lập tức kích động.

Mà hiện giờ nghe nói hắn ra từ Cổ Duy Độ ra tới, trong đầu hai người đột nhiên hiện lên hình ảnh của con trai lớn, đồng thời sửng sốt.

Cha An ôm lấy ngực, bộ dáng như muốn ngất đi. Mẹ An há há miệng, một lát sau mới tìm được tiếng nói của mình:

“Ông nói… Có khi nào là nó được Cố Ngạn mang theo đi ra?”

“Tôi chưa bao giờ nghe qua mang ra cũng được. “

Cha An nhớ tới con trai lớn tính tình thay đổi, thì thào:

“Hóa ra là nó nói thật…”

Phản ứng đầu tiên của ông là muốn đi tìm con trai lớn, nhưng lại nhớ mình chẳng có phương thức liên lạc với người ta, chắp tay sau lưng đi vòng vòng trong phòng, suy nghĩ coi lần sau hai người kia trở về nên nói gì.

“Nhưng Cố Ngạn lợi hại như thế, còn phá kỷ lục, lỡ như thật sự có cách mang người ra thì sao? Huống hồ bọn họ bọ còn có quan hệ như thế.”

Mẹ An không bỏ cuộc, bà thế nào cũng không tin thằng con phế vật đó lại có thể thông qua cửa.

An phụ nói: “Chờ nó về tôi hỏi thử.”

Mẹ An cắn môi, lại muốn nói mấy câu, chỉ nghe máy liên lạc vang lên, bà thấy con trai mình gọi đến, liền đi tới phòng ngủ tiếp máy, hỏi gã ở trường học thế nào.

“Rất tốt, việc kia có tin gì chưa?”

Mùa hè này An Tiêu phải thực tập, nên ở lại học viện, bởi vậy cũng không cha mẹ bị kích động cỡ nào, gã nói rồi thấy vẻ mặt của mẹ không đúng lắm, không khỏi hỏi:

“Có phải là xảy ra chuyện gì không?”

Mẹ An hít sâu:

“Anh hai con… Nói không chừng nó thật là ra từ Cổ Duy Độ.”

An Tiêu không thể tin được: “Mẹ nói gì chứ?”

Mẹ An hỏi: “Biết Cố Ngạn không?”

An Tiêu gật đầu: “Biết chứ, gần đây nổi lắm.”

An mẫu nói: “Hắn chính là chồng của anh con.”

An Tiêu bị tin tức bất ngờ: “… Cái gì?”

Mẹ An kể lại chuyện lúc nãy, nói cho gã người nọ lần trước tùng đến nhà, không nhầm được, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định anh hai gã cũng ra từ Cổ Duy Độ,điều này có thể giải thích được vì sao lần trước ở thành phố Santo, người quân đội lại xuất hiện.

An Tiêu vẻ mặt vặn vẹo, không cách nào chấp nhận được:

“Con không tin! Không thể nào có chuyện đó!”

“Không cần biết có hay không, quan hệ của nó và Cố Ngạn là thật.”

Mẹ An nói:”Chỉ cần có tầng này quan hệ tại, sau này con không thể đắc tội anh con, có hiểu chưa?”

An Tiêu càng thêm vặn vèo, miễn cưỡng gật đầu.

Lúc này mẹ An mới yên tâm, kết thúc cuộc gọi liền đi ra ngoài. Cha An vẫn còn đi qua đi lại, nhìn thấy bà thì đột nhiên dừng lại, dặn bà mau đem phòng của con lớn đổi về, mua lại giường và dụng cụ mới. Mẹ An tuy rằng không muốn, nhưng hiểu được đạo lý co dãn, cười ừ một tiếng, chỉ tiếc sau khi sửa xong cho đến khi trường học viện quân sự trung ương khai giảng, bọn họ cũng không thấy được bóng dáng của con lớn.

Cha An biết con lớn bực bội vì việc của Giang thiếu, ngẫm nghĩ, quyết định đặt vé máy bay đến thủ đô, dự định hôm nay khai giảng gặp cậu.

Học viện Quân sự Trung ương quản lý chặt chẽ, sinh viên sẽ được yêu cầu phải sống trong khuôn viên trường, không thể ở bên ngoài trường, bình thường trường học sẽ không mở cửa, chỉ có ngày đầu tiên khai giảng sẽ mở cửa cho mọi người tự do vào. Ông bước vào, cảm thấy nơi đây to lớn vô cùng, chẳng biết nên đi đâu tìm con trai, tự hỏi một lúc, cuối cùng đến khu vực ký túc xá của các nam sinh.

Lúc này Đường Du đã vào ký túc xá.

Đây là nhà trọ hình thức hai người, bạn cùng phòng của cậu đã đến từ trước, nghe thấy tiếng chạy từ phòng ngủ ra gặp cậu, cười chào hỏi, hỏi:

“À này… Cậu giúp tôi một chút được không?”

Đường Du không hiểu, nhưng vẫn  đi qua: “Làm gì?”

Bạn cùng phòngcầm poster ở trên giường mở ra: “Giúp tôigiữ nó, tôi muốn dán lêntường.”

Đường Du quét mắt nhìn, nháy mắt đối mặt với gương mặt của ca cậu.

Đường Du: “…”

Bạn cùng phòng thấy cậu nhìn chằm chằm poster không động, đắc ý nói: “Cái này tôi down xuống ở trên web rồi nhờ người in ra đó, đẹp trai không, ông xã tôi đó!”

Đường Du: “…”

“Dán ở đây thì mỗi ngày đều nhìn thấy hắn,mỗi ngày hắn sẽ ngủ chung với tôi.”

Bạn cùng phòng càng ngắm càng thích, không nhịnđược ôm mặt, ra hiệu cho cậu nhanh tới giữ hộ. Đường Du im lặng nhìn gã, đi lên giữ lấy poster, thấy gã quay đi tìm băng keo, ngón tay khẽ động, một tia lửa xuất hiện, đốt cháy sạch.

“Phắc phắc phắc!”

Bạn cùng phòng hoảng sợ, vội vàng đã chạy tới dập lửa:

“Cậu làm gì thế?!”

Đường Du nhàn nhạt nói: “Nhìn hắn gần thế này, nhất thời kích động không khống chế được.”

Bạn cùng phòng đau lòng nhìn tấm poster, một lúc lâu mới tức giận nói: “Bỏ đi, cậu cũng không cố ý.”

Đường Du bình tĩnh ừ một tiếng: “Không có gì thì tôi đi đây.”

“Từ từ, có chứ. “

Bạn cùng phòng nói rồi lấy ra hai tấm poster từ vali, vẫn là Ân Triển, gã đặt len trên tường:

“Lần này cậu dán đi, trăm ngàn lần phải khống chế nha!”

Đường Du: “…”

Đường Du nhìn gã chằm chằm, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem có nên đốt luôn gã hay không,sau đó nghe thấy cửa phòng ký túc xá có tiếng gõ cữa, xoay người ra ngoài mở, trước cửa một nam nhân cao lớn đang đứng đó, còn đội nón và đeo khẩu trang, bổng nhiên sửng sốt, rồi không chút nghĩ ngợi mà nhào đến.

Ân Triển cười tiếp được cậu, ôm vào trong ngực xoa.

Đường Du hỏi: “Không phải ca đang trên đường về à?”

“Ừ, ta đi sớm một ngày.”

Ân Triển kéo cậu đi về phòng ngủ, Đường Du đang muốn nhắc nhở đó không phải phòng của cậu, chỉ thấy ca cậu trong lúc nói chuyện đã tháo khẩu trang ra, người ở bên trong nghe tiếng quay đầu lại, lập tức cùng bọn đối diện.

Đường Du: “…”

Ân Triển: “…”

Bạn cùng phòng: ” =口=”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.