Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 7: Thánh Mary Sue 2



Quản gia tưởng rằng thiếu gia sinh bệnh, vội vã muốn gọi bác sĩ đến khám, đương nhiên Đường Du không đồng ý, hai người thương lượng một lúc, quản gia thế mới biết thiếu gia bỗng nhiên cảm thấy mình không dễ nhìn, dở khóc dở cười, an ủi nói: “Thiếu gia, sao cậu lại nghĩ vậy chứ? Cậu luôn luôn xinh đẹp mà.”

Những hầu gái cũng sôi nổi phụ họa: “Thiếu gia, cậu đẹp đến mức con gái đều phải xấu hổ luôn đấy.”

“…” Đường Du nghiêm túc sửa lại quan điểm thẩm mỹ cho bọn họ: “Như vậy mới không đẹp.”

Quản gia nghĩ cậu đang trong thời kỳ trưởng thành, ý nghĩ thay đổi rất nhanh nên không làm trái ý cậu, đề nghị cậu nhuộm tóc thành màu sắc cậu thích, sau đó lại mua kính sát tròng.

Đường Du là người dễ thỏa mãn, nghe vậy hai mắt sáng ngời, nhanh chóng lên xe đến tiệm cắt tóc, không để ý thợ cắt tóc khuyên bảo, kiên trì muốn nhuộm tóc  thành màu đen, cậu còn muốn cắt tóc ngắn cơ nhưng vừa mới nói thế đã thấy vẻ mặt của thợ cắt tóc như muốn nhào qua đánh cậu, đành yên lặng ngậm miệng lại.

“… Kiểu đổi màu từ từ thật sự rất đẹp.” Thợ cắt tóc vuốt ve mái tóc dài của cậu yêu thích không nỡ buông tay, biết cậu đã hạ quyết tâm, chỉ có thể nói: “Haiz, muốn nhuộm đen thì nhuộm đen, nhưng cậu vất vả nuôi tóc dài như vậy chẳng lẽ lại cắt? Thân mến, tôi hiểu cậu muốn thay đổi, nhưng chỉ một lần thay đổi quá nhiều lại không tốt lắm, hay là nhuộm trước, mấy ngày sau nếu cậu vẫn muốn cắt, lúc đó đến cắt cũng không muộn.”

Đường Du nghĩ mình mới xuyên đến đây, quả thật không nên quá gấp gáp, đồng ý: “Được.”

“Thật ra cậu để tóc dài rất hợp, thật đó.” Thợ cắt tóc ca ngợi một câu, bắt đầu nhuộm tóc cho cậu.

Thuốc nhuộm tóc của thế giới này đã được cải tiến nhiều lần so với thế giới của Đường Du, không có hại cho thân thể còn nhanh và tiện lợi, không đến hai mươi phút đã nhuộm xong. Thợ cắt tóc lui về phía sau một bước nhìn Đường Du, búng tay tanh tách, khen: “Màu đen không tồi, tăng thêm cảm giác bí ẩn.”

Đường Du thật cao hứng thẩm mỹ của gã bình thường, vô thức mỉm cười với gã.

Thợ cắt tóc ngây người, nghe cậu hỏi bao nhiêu tiền, không chút nghĩ ngợi đã nói: “Không cần tiền!”

Đường Du nói: “Hở?”

“… A.” Thợ cắt tóc hoàn hồn, thành khẩn nói: “Hiếm khi thấy cậu cười, đương nhiên miễn phí.”

Đường Du nghe gã nhắc mới nhớ ra nguyên chủ vốn là người tao nhã, nhưng cũng khá kiêu ngạo, chỉ cười với người thân thiết, nhanh chóng thu lại nụ cười, âm thầm nhắc nhở mình phải nhớ kỹ, từ chối mà trả hết tiền, sau đó mua kính sát tròng đeo vào, lúc này mới đến trường trải nghiệm cuộc sống trung học của mình.

Khi cậu đến đang là giờ giải lao, các học sinh tập thể dục giữa tiết xong, đa số đều ở trong phòng học, giờ phút này nhìn thấy cậu, tập thể đồng loạt nhìn sang.

Trước kia Đường Du bị các nữ sinh đùa giỡn tạo thành bóng ma tâm lý, sợ nhất bị nhìn chằm chằm như thế, rất muốn đội mũ lưỡi trai che kín mặt, nhưng nghĩ đến tính cách của nguyên chủ, chỉ đành nỗ lực nâng cằm, đi đến chỗ ngồi.

“Đường Đường, rốt cuộc cậu đến rồi!”

Mới vừa ngồi xuống, mấy cậu học sinh cao to đã nhanh chóng “phần phật” vây lại đây, quan tâm hỏi cậu thế nào rồi, thân thể có khỏe không, nếu cậu còn không đến bọn họ tính sẽ đến nhà thăm cậu.

“Tớ khỏe rồi.” Đường Du nói, yên lặng nhìn đầu tóc và đôi mắt đủ loại sắc màu của đám người này, tuy rằng tối hôm qua đã nhìn thấy trong mộng, nhưng bây giờ nhìn trong khoảng cách gần, vẫn bị đả kích không nhẹ, trong lòng nghĩ vị thần sáng tạo thế giới này hẳn là rất thích Anime.

“Lần này cậu bệnh có phải do chuyện đăng trên diễn đàn không?” Một cậu thiếu niên trong đó mở miệng hỏi, cậu ta có đôi mắt màu xanh lam, dịu dàng như dòng suối trong lành, nói rằng: “Nếu như đúng, cậu không cần lo lắng, ngay tối hôm đó tớ đã xử lý, ảnh chụp đều bị gỡ bỏ.”

Đường Du cũng không thèm để ý mấy chuyện cãi nhau của học sinh, nhưng vẫn lễ phép cảm ơn.

Thiếu niên ôn nhu nhìn cậu: “Giữa chúng ta không cần nói tiếng cám ơn.”

Đường Du: “…”

Hình như có gì đó sai sai, có phải là ý mà cậu nghĩ không vậy? Đường Du xị mặt, đang muốn thăm dò vài câu, chỉ thấy các bạn học xung quanh lại đồng loạt nhìn về cửa lớp, ánh mắt đều không được thân thiện cho lắm.

Cậu cũng nhìn theo, hóa ra là anh bạn chuyển trường người chán ghét nguyên chủ đến rồi … Ừm, cũng chính là bạn cùng bàn với cậu.

Trên tay nam sinh mang theo túi xách, cũng là giờ này mới đến trường.

Đúng lúc chuông vào học vang lên, mấy cậu học sinh trừng mắt nhìn nam sinh, lúc này mới chịu trở về. Nam sinh không để ý bọn họ, lười biếng đi đến ngồi xuống bên cạnh Đường Du, quay qua nhìn cậu. Đường Du cảm thấy không thể không nói gì đó bèn hỏi: “Sao bây giờ cậu mới đến?”

Nam sinh nói: “Có chút việc, sao ngươi lại nhuộm tóc đen?”

Đường Du nói: “Tớ thấy nhuộm thế này đẹp hơn.”

Nam sinh đánh giá cậu trong chốc lát, đột nhiên không hề báo trước nắm cằm cậu kéo qua, thấy cậu trợn to đôi mắt, rõ ràng mang theo ngỡ ngàng cùng lo lắng, lại vẫn co rút móng vuốt tỏ vẻ bình tĩnh nhìn mình, ngu ngu ngốc ngốc, thì chậm rãi buông tay.

Quả nhiên là cậu nhóc rồi, Ân Triển nghĩ.

Đường Du không hiểu gì cả, nhưng cũng biết trước kia quan hệ bọn họ không tốt, nói rằng: “Ừm… bạn học Túc Anh Thương…”

Ân Triển nheo mắt: “Ta đổi tên, vừa mới đổi xong.”

Đường Du hỏi: “Đổi thành tên gì?”

Ân Triển nói: “Túc Triển.”

“Nghe hay hơn tên cũ.” Đường Du chân thành khen, thầm nghĩ chính mình cũng phải tìm cơ hội đổi tên. Cậu nhìn bạn cùng bàn, sâu sắc cảm thấy trong lớp học đầy “màu sắc rực rỡ” thế này, trừ mình ra chỉ có người bạn học này thuộc loại bình thường, thăm dò nói: “Sau khi về tớ đã suy nghĩ kĩ, lúc trước là do tớ chưa trưởng thành, tạo ra nhiều hiểu lầm, là lỗi của tớ, mong cậu đừng để bụng, sau này chúng ta làm bạn được không?”

Ân Triển cười nói: “Được chứ, bạn học Đường • Lam Phách • Archers • Tử • Elvis • Mộ Triết.”

“…” Đường Du nói: “Cậu gọi tớ là tiểu Đường thì được rồi.”

Ân Triển lại cười một tiếng, lúc này mới gật đầu, nhìn xem Đường Du dường như rất vui vẻ, phần tử xấu xa trong lòng không kềm được muốn gây chuyện, thấp giọng nói: “Nếu là bạn bè, ta có chuyện muốn nói thật.”

Đường Du hỏi: “Là chuyện gì?”

“Để ta phân tích cho ngươi nghe quá trình tâm lý của ta.” Ân Triển dùng sách che mặt, sáp lại gần cậu: “Ta không thích trường học quý tộc, nhưng không chịu nổi người nhà bám riết không thôi, đành phải chuyển trường, thật phiền chết người. A, bạn cùng bàn của ta là cậu bé này, thật sự là quá đẹp, ta chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, cậu ấy nhất định là thiên sứ!”

Đường Du khiếp sợ mà nhìn hắn.

“Đừng có mà trốn, ta còn chưa nói hết đâu.” Ân Triển đoán ra ý đồ của cậu, nhịn cười tiếp tục nói: “Thật muốn trò chuyện cùng cậu ấy, nhưng mà khẩn trương quá a làm sao bây giờ, cậu ấy nói chuyện với mình kìa, mình nên nói gì đây. Ớ, cậu ấy đi mất rồi, nhất định là nghĩ mình không để ý đến cậu ấy, thiệt muốn tát chính mình quá đi, a a cậu ấy lại nói chuyện với mình, mình mình mình… cậu ấy lại đi mất tiêu rồi.”

Đường Du: “…”

Ân Triển hưng trí bừng bừng: “Mình phát hiện càng không để ý cậu ấy, cậu ấy càng quấn lấy mình, bên cạnh cậu ấy luôn có rất nhiều người, hừm, mình nhất định phải trở thành người đặc biệt nhất. Trời ơi cậu ấy kéo rớt quần mình còn nằm lên người mình nữa, mình… mình rất thích cậu ấy, đáng ghét, những người đó dám nói cậu ấy thấp hèn, về nhà cho người trừng trị bọn họ, a cậu ấy lại tới nữa, mình phải nói gì để cậu ấy tiếp tục quấn mình đây? Đúng rồi chê cậu ấy xấu… Nguy to hình như cậu ấy rất đau lòng, cậu ấy về nhà rồi, chắc mình nói quá lời,  sau này có khi cậu ấy không thèm để ý mình nữa, muốn đi chết cho rồi.”

Đường Du: “…”

Đường Du cả người đều không khỏe, mới nãy cậu còn nghĩ ít ra xung quanh còn có một người bình thường, kết quả trong nháy mắt đã không bình thường, thụt lui về phía bên kia: “Cậu, cậu nói thật hả?”

Nếu như là thật vậy nguyên chủ chết rất oan uổng!

Ân Triển nhướng mày: “Ngươi đoán.”

Đường Du tỉ mỉ quan sát hắn, thật sự không nhìn ra thật giả… Không đúng, cậu nói: “Cậu gạt tớ.”

Ân Triển ngoài ý muốn “ồ” một tiếng: “Tại sao?”

Đường Du nói: “Nếu cậu nói đều là thật, vậy sao bây giờ lại nói chuyện tự nhiên với tớ?”

“Được đó, cũng không phải ngốc lắm, ta lừa ngươi.” Ân Triển cười cười, không nói cho cậu biết những việc đó đều là ký ức của nguyên chủ, thấy giáo viên đang nhìn bọn họ, liền thu lại tầm mắt, làm bộ như đang nghiêm túc nghe giảng, bắt đầu tự hỏi làm sao thăm dò tin tức từ trong miệng Đường Du.

Người Ân gia sau khi tiến vào kính Bồ Đề, linh hồn sẽ bị hút ra khỏi nguyên thân, điều này có thể cam đoan bọn họ không có biện pháp trở về Minh giới, chỉ có thể lưu lại thế giới khác, đợi đến lúc thời cơ chín mùi mới được thả ra ngoài, nhưng tình trạng của kính Bồ Đề bây giờ, hắn cũng không xác định tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.

Phải làm sao mới khiến nhóc con này nói thật đây?

Ân Triển nhớ đến ở hai thế giới trước mỗi khi nhắc đến chuyện này, Đường Du đều rất sợ hãi, thầm nghĩ có khi phải chuốc thuốc ép cậu nói có vẻ dễ thành công hơn, nhưng nhìn người bên cạnh, lại dẹp ngay suy nghĩ này.

Thật sự không có cách nào thì nói thẳng hắn cũng xuyên qua, theo tính cách của Đường Du, có khi không chờ hắn hỏi liền chủ động nói, nhưng tốt nhất là sau khi thẳng thắn Đường Du sẽ không quấn lấy hắn hỏi lung tung này nọ… Ân Triển nhanh chóng nghĩ ra được một biện pháp tốt, sung sướng híp mắt.

Khóa học nhanh chóng kết thúc, Ân Triển không có hứng thú nghe giảng, từ sớm đã gục xuống bàn ngủ gật, mãi đến chuông tan học reo vang mới lười nhác ngồi dậy, trong tầm mắt nhìn thấy một cậu nam sinh gầy còm đến tìm Đường Du mượn bài ghi chép, vừa nhìn thoáng qua, ngay sau đó cười “phì” một tiếng.

Một tia buồn ngủ thật vất vả bồi dưỡng trong chớp mắt tan thành mây khói, hắn ngay lập tức ha hả cười rộ lên, nghĩ thầm có một số thứ trong Anime nhìn không thấy kỳ quái, nhưng bước ra ngoài hiện thực thật sự là rất khôi hài.

Nam sinh có mái tóc màu xanh lá cây nhàn nhạt, cộng thêm làn da quá trắng, nghe được tiếng cười tưởng là ý đồ của mình bị nhìn ra, hai má đỏ rực hét lên:

“Cười cái gì mà cười, tôi chỉ, chỉ mượn tập chép, cậu đừng có nghĩ lung tung!”

“Ta không phải cười việc đó, ngươi đừng có mà giấu đầu lòi đuôi.” Ân Triển bị làm cho buồn cười, thân thiết hỏi: “Bạn học, ngươi nghe nói qua từ nón xanh (cắm sừng!) chưa?”

Nam sinh mặt chợt cứng đờ.

Đường Du vội vàng cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, năm giây sau mới làm bộ xị mặt ngẩng lên, đưa tập ghi chép qua: “Bạn học, đây nè.”

Ân Triển liếc nhìn cậu một cái: “Muốn cười thì cười đi, nhịn làm chi.”

Đường Du trong phút chốc bị chọc thủng: “Phì.”

“…” Nam sinh nói: “Túc Anh Thương, mày chớ có đắc ý, chúng ta chờ xem!”

Gã nổi giận đùng đùng rời đi, đi được một đoạn lại quay trở về, nhận lấy vở ghi chép trong tay Đường Du, lần thứ hai hừ một tiếng với Ân Triển, rồi nhanh chóng bỏ chạy.

“Đâu có liên quan tới ta…” Ân Triển nói xong trong lòng có ý tưởng, nhìn về phía Đường Du: “Là lỗi của ngươi, nếu ngươi không cười, gã cũng sẽ không trách lây ta.”

Đường Du nói: “… Là cậu bảo tớ cười cơ mà.”

“Ta kêu ngươi cười thì ngươi cười, không đoán ra gã thích ngươi hả?” Ân Triển nói: “Bị người mình thích cười nhạo, đương nhiên gã không vui rồi.”

Đường Du há miệng, rối rắm hỏi vấn đề cậu quan tâm nhất: “Cậu nói “thích” là kiểu thích nào vậy?”

“Muốn biết?” Ân Triển nói: “Ngươi phải bồi thường ta trước đã, mời ta uống rượu.”

Đường Du nói: “Nhưng tớ không biết uống.”

“Đàn ông sao có thể không biết uống rượu? Sớm muộn gì cũng phải học.” Ân Triển dụ dỗ, cuối cùng quyết định đến nhà Đường Du uống, uống xong tiện thể nghỉ ngơi, hơn nữa ở nhà, cũng không sợ xảy ra chuyện gì.

Đường Du không thể từ chối, đành phải đồng ý.

Hai người học xong một ngày, chạng vạng về đến biệt thự của Đường Du, vào phòng ngủ đóng chặt cửa, Ân Triển khui chai rượu đỏ quý giá lấy từ trong tủ rượu dưới lầu, rót hai ly, vẻ mặt tươi cười đưa cậu một ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.