Nghe thấy con số 20,000 tinh tệ này, Phong Liên Trúc lẳng lặng nhìn cô Jenny. Bị một anh chàng đẹp trai và có đầy mị lực như vậy nhìn chằm chằm nên hơn nửa ngày sau cô Jenny mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ngành giáo dục là như vậy đó, chương trình học thông thường cho dân thì miễn phí, nhưng học phí mỗi năm nếu muốn vào một ngôi trường quý tộc với giáo viên có năng lực tốt cũng toàn tương đương với con số này thôi. Đây chỉ mới là tiểu học và trung học cơ sở thôi, chờ đến khi học tới phổ thông và đại học thì học phí sẽ nhiều khủng khiếp luôn, một năm cũng muốn 100,000 tinh tệ rồi ấy."
"Còn trường, nghề thì sao?" Phong Liên Trúc điên cuồng tính thử số tiền cần đóng trong lòng.
"Năm học của trường nghề thì ít hơn, học sinh còn có tiền lương lúc thực tập nữa, nhưng một năm ít nhất vẫn phải đóng 30,000 học phí ạ." Jenny cúi đầu nhìn vào bằng cấp trên tài liệu của Phong Liên Trúc, tốt nghiệp trung học cơ sở.
Đây là bộ tài liệu mà hải tặc tinh tế đã làm giả, trung học cơ sở là cấp học bắt buộc, có làm giả tấm bằng cũng chẳng có ai tra ra hết. Nhưng phổ thông với đại học sẽ bị ghi lại trên mạng, dễ bị moi ra vấn đề lắm nên mọi người đều tốt nghiệp trung học cơ sở hết.
Một người giám hộ bảnh trai như vậy lại chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở thôi, người có bằng cấp thấp rất khó tìm được việc ở Liên Minh, tiền lương chắc cũng không cao, khó trách người này sẽ thấy học phí cao.
Jenny cảm thấy mềm nhũn trong lòng, cô nói với Phong Liên Trúc: "Nếu thành tích của bé nhà giỏi xuất sắc thì vẫn có thể lấy được học bổng vào trường phổ thông và đại học. Nhưng nếu muốn học xong tiểu học và trung học cơ sở cho nhanh thì vẫn cần có tiền. Anh có thể chọn lấy lớp vào hai tháng nữa, mặc dù sẽ lâu hơn một chút nhưng lại không cần phải tiêu tiền ạ."
Phong Liên Trúc chậm rãi mở miệng: "Thời gian, quan trọng, hơn, tiền bạc."
"Bên này của chúng tôi thì không có vấn đề gì, chiều nay bé nhà đến làm kiểm tra, chừng nào ngài đóng xong 20,000 tiền đặt cọc thì chúng tôi sẽ có thể bắt đầu hình thức phụ đạo một dạy một dựa theo kết quả kiểm tra của bé nhà ngay luôn. Ngoài ra, 80,000 còn lại cũng cần phải được đóng hết trước khi học xong, nếu không bé nhà sẽ không nhận được bằng tốt nghiệp ạ." Cô Jenny dặn thêm.
Phong Liên Trúc: "Buổi chiều, bé nhà, sẽ tới thi."
Vừa dứt lời, cậu đứng dậy rời đi với một biểu tình vô cảm, bước chân đạp lên mặt đất của người học hư cấu trên mạng tinh tế lại nặng nề như thế.
Rời khỏi trường học, tắt thiết bị lên mạng, Phong Liên Trúc lại lặng im.
Cậu không chỉ phải cân nhắc đến học phí của mình mà còn hơn 300 học sinh muốn học đại học hoặc trường nghề nữa cơ, 300 nhân 100,000 nhân 4 năm...
Sau khi tính ra con số cao ngất trời đó, Phong Liên Trúc dại ra một lát, đại não trống rỗng, tỉ lệ chiếm dụng bộ nhớ trở về số 0 trong chớp mắt.
Nếu không phải đang cộng hưởng với đại não của rồng béo, lúc này chỉ sợ là Phong Liên Trúc đã chết máy và khó khởi động lại rồi.
Cậu ngồi trong hang ổ rất lớn của Pang Kirates, tầm mắt chậm rãi di chuyển, dừng lại trên đống vàng như một ngọn núi đó rồi nghiêm mặt.
Một làn gió thổi ùa vào trong hang ổ đưa Phong Liên Trúc đến trước đồng vàng, cậu duỗi tay chạm lên chúng và chợt hiểu ra tại sao rồng béo lại thích đống đồng vàng này đến vậy. Màu sắc của kim loại và cảm xúc lạnh băng này thật sự làm cho người ta......
Nhưng vào lúc này, trong đầu Phong Liên Trúc lại hiện ra một đoạn ký ức, đó là một video mà cậu đã từng xem qua lúc rồng béo trở lại thế giới tinh tế và thấy chẳng thiếu bất cứ đồng vàng nào, anh vui vẻ mà nằm lên, quay cuồng và cọ lưng mình ở trên đó.
Phong Liên Trúc lại dại ra lần thứ hai, đã thiếu tiền mà còn thiếu một khoản rất lớn nữa chứ. Hai hình ảnh anh quay cuồng và cọ lưng mình cứ xuất hiện qua lại trong đầu cậu mãi, khiến cho dòng suy nghĩ của cậu cứ đứt quãng như hộp đĩa của máy chiếu phim vậy.
Cuối cùng, suy nghĩ của cậu dừng lại ngay hồi ức rồng béo đang quay cuồng.
Có bộ nhớ vô hạn cũng là một điều bất tiện. Nếu là hồi trước, cậu đã sớm xóa mất đoạn video này rồi chứ không để lại trong đầu và nhớ đến nó ngay lúc này đâu.
Bây giờ cũng xóa được mà. Phong Liên Trúc nghĩ thầm.
Cậu tự khởi động chương trình dọn dẹp thông minh, chương trình trong bộ nhớ dần tới gần video rồng béo vui vẻ, Phong Liên Trúc nghiêm mặt quan sát tình huống trong bộ nhớ của mình. Trong nháy mắt khi video gần bị xóa đi, cậu lại tắt đi chương trình dọn dẹp thông minh.
Phong Liên Trúc duỗi tay dùng sức đấm lên vách hang, lực bật ngược lại của cơ thể rồng Kirates lại làm đau tay của cậu. Cậu rụt tay lại, ngồi trên phi thuyền đơn với vẻ mặt vô cảm, nhấn xuống nút cất cánh, vèo một phát mà lao ra khỏi hang ổ với tốc độc 1,500 km/h, cả quãng đường toàn là cả lung lay lảo đảo, có vài lần còn suýt nữa đã dụng phải cây đại thụ che trời nữa chứ.
Đến căn cứ của người phản tổ vào hơn nửa tiếng sau, Phong Liên Trúc giấu mình trong một thân cây được dùng để xanh hóa nơi này rồi nghe lén cuộc đối thoại của Chó 16 và Cá Heo 66.
Chó 16 thở dài: "Nói là có mạng để đi học đại học, nhưng tụi mình lại chẳng có tinh tệ."
Cá Heo 66 nghiến răng nghiến lợi nói: "Biết vậy là lúc đòi tiền chuộc từ bọn quân đế quốc đó chúng ta đừng lấy vật liệu làm gì hết, đòi tiền là được rồi!"
"Đến bây giờ thì có nói gì cũng đã trễ rồi," Chó 16 lắc đầu, "Tôi định đi làm công kiếm tiền đây, vừa học vừa làm. Nhưng bằng cấp lại quá thấp, tất cả công việc tôi có thể tìm ra thì lương tháng cũng chỉ có 3000-5000 thôi, chút tiền đó căn bản không đủ để đọc sách. Hơn nữa tinh thần lực của chúng ta lại quá kém, hằng ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể lên mạng tinh tế suốt 6 tiếng đồng hồ thôi, vượt quá giới hạn này thì đại não sẽ không chịu nổi đâu."
"Thật ra tôi lại chẳng có vấn đề gì về chuyện này hết." Cá Heo 66 lại nói với một chút vẻ kiêu ngạo, "Tinh thần lực của tôi là cấp A đấy."
"Vậy cậu..." Chó 16 kinh ngạc nhìn hắn, "Tinh thần lực cao như vậy thì đúng ra không nên bị đưa vào viện mồ côi chứ."
"Nói nhỏ cho chú nghe nè," Cá Heo 66 đi tới sát bên Chó 16 rồi thấp giọng bảo, "Trí nhớ của tôi khủng dữ lắm, tôi vẫn nhớ rõ mấy chuyện từ lúc sinh ra tới giờ luôn đó. Bác sĩ chủ trị lén đổi tinh thần lực của tôi thành cấp D rồi đưa một người vốn có thể ở lại Liên Minh tới viện mồ côi đấy."
"Tại sao gã lại làm như vậy chứ?" Chó 16 hơi tức mà nói, "Đây còn không phải là đang hại cậu à? Cậu vốn có thể ở lại Liên Minh đó!"
"Thằng ngốc này, ông ấy muốn tốt cho tôi thôi, chú cho rằng ở lại Liên Minh là một chuyện tốt gì à?" Cá Heo 66 lắc đầu và không nói tiếp nữa.
Chó 16 cũng không hỏi thêm, mặc kệ Liên Minh có ra làm sao, bây giờ họ đang ở Sao Nguyên Thủy rồi, không cần phải nghĩ về chuyện lúc trước nữa.
Hai người bàn bạc trong vẻ rầu rĩ, nghĩ đến đủ thứ cách nhưng lại chưa từng nhắc đến mấy chuyện như "xin Kirates đại nhân đi cướp hải tặc tinh tế một lần đi" hay "Kirates đại nhân có đồng vàng đó, xin ngài ấy tặng nó cho chúng ta đi" gì hết.
Họ đã biết rõ một nguyên tắc khi ở viện mồ côi rồi, nếu cứ luôn sống qua ngày bằng sự bố thí của người khác thì họ sẽ mãi không được người ta tôn trọng. So với tiền bạc, bằng cấp và cấp gien, họ càng muốn được người Liên Minh tôn trọng và đối xử công bằng hơn nữa.
"Thật ra sau khi xem thử thiết bị lên mạng tinh tế của bọn hải tặc, tôi phát hiện có một chỗ có thể kiếm được rất nhiều tiền. Tôi có kiểm tra ghi chép và nhìn ra được bọn hải tặc từng thường sử dụng thiết bị này để kiếm tiền ở trong đó." Cá Heo 66 chợt nói ra khi đang cầm thiết bị.
Thực ra đám nhân viên kỹ thuật đã xóa hết ghi chép lúc trước trên thiết bị lên mạng tinh tế rồi, nhưng một người đã mân mê mấy thứ này từ nhỏ như Cá Heo 66 lại tạo ra một phần mềm để khôi phục ghi chép.
"Mà thôi không nói nữa đâu," Cá Heo 66 lắc đầu, "Chúng ta chỉ có chịu chết nếu đi vào đó thôi."
"Nói!" Một giọng nói vang lên đằng sau lưng hai người, dọa Chó 16 đến nỗi hắn sủa "gâu" lên một tiếng, nhảy dựng tay chân lên, phần lưng cong đứng.
Cá Heo 66 quay đầu nhìn lại, người nọ là Kirates đại nhân, không biết từ nào cậu đã lặng lẽ xuất hiện ở phía sau hai người rồi.
"Chỗ đánh quyền chợ đen ạ." Cá Heo 66 nói ngay, "Còn có một thứ gọi là giải thi đấu cơ giáp ảo nữa ạ. Thật ra giải đấu cơ giáp càng chính quy càng kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng trước khi tham gia giải thi đấu cơ giáp ảo thì phải nộp 1 triệu tiền thế chấp cơ giáp, hơn nữa yêu cầu đối với cấp gien và tinh thần lực cũng rất cao nữa, người không phù hợp với điều kiện mà tham gia thì chỉ có rước vết thương nặng về thôi. Bên tổ chức giải thi đấu sẽ không chịu để chúng ta đăng ký đâu, chỉ có đánh quyền là không cần tiền vốn, không có điều kiện ràng buộc, sống chết cũng chẳng ai quan tâm tới hết."
"Đánh quyền, trên mạng, được à?"
"Đương nhiên là được rồi, mạng tinh tế là một môi trường giả lập thật ạ. Bên tổ chức sẽ phát một chiếc vòng tay cho tuyển thủ, vòng tay này có thể kết nối cơ thể và tinh thần lại với nhau. Nếu tuyển thủ bị thương trên võ đài thì cũng sẽ báo cáo tình trạng của họ ngay trên chiếc vòng luôn. Vậy nên bị thương là bị thương thật, mà chết cũng là chết thật luôn." Cá Heo 66 nói tiếp, "Quy tắc này nằm ngoài chế độ của Liên Minh nên một khi bị bắt được ở ngoài đời thì sẽ bị phạt đến mức mất hết của cải. Hơn nữa khán giả phân bố ở các tinh cầu khác nhau, muốn gom về một chỗ cũng khó dữ lắm nên mới có phiên bản trên mạng này. Mặc dù là ở trên mạng nhưng mức độ gánh chịu nguy hiểm và kích thích cũng chẳng khác gì so với hiện thực cho lắm."
"Cho tôi địa chỉ đi." Phong Liên Trúc đưa thiết bị lên mạng tinh tế của mình về phía Cá Heo 66.
"Vậy, vậy, vậy thêm bạn tốt trước đã, ngài có bằng lòng thêm tôi thành bạn tốt không ạ?" Cá Heo 66 nhìn thiết bị rồi nói với vẻ kích động.
Phong Liên Trúc khẽ gật đầu và bật thiết bị lên.
Cá Heo vội đăng ngập vào, tìm kiếm người sử dụng gần đó, hắn cứ tưởng rằng thứ mình tìm được sẽ là Kira, Tes hay Kirates gì gì đó, nhưng ai ngờ hắn lại nhìn thấy một cái tên khá nhã nhặn —— Phong Liên Trúc.
Hắn vội gửi tin nhắn cho người lạ này: "Ki...... đại nhân? Là ngài sao ạ?"
"Ừ." Phong Liên Trúc trả lời đơn giản.
Cá Heo 66 thêm bạn tốt bằng vận tốc của ánh sáng và cũng gửi địa chỉ qua luôn. Có thể thêm Phong Liên Trúc làm bạn tốt của mình, hắn thật sự kích động đến nỗi muốn té xỉu luôn rồi nè!
Sau khi có được địa chỉ, Phong Liên Trúc thở phào nhẹ nhõm rồi gỡ thiết bị xuống, thấy Chó 16 đang nhìn mình với đôi mắt lưng tròng, cái đuôi cũng đã thả xuống mất tiêu.
Phong Liên Trúc lạnh nhạt nhìn Chó 16 với một vẻ mặt vô cảm.
Chó 16 liếc thấy Cá Heo 66 đang vui mừng khôn xiết, hắn lấy hết can đảm ra và nói: "Kirates đại nhân, ngài... có thể thêm tôi thành bạn tốt của ngài không? Tôi là tôi tớ trung thành của ngài đó ạ."
"Được, nhưng anh, không được đi, đánh quyền."
Chó 16 vui vẻ lắc cái đuôi thành một chiếc cối xoay gió, sau khi thêm Phong Liên Trúc làm bạn tốt thì bắt đầu chạy tung tăng khắp nơi trong căn cứ kèm theo vài tiếng chó tru với ông mặt trời nữa.
Cá Heo 66 bĩu môi, vừa xoay người đã đối diện với tầm mắt của Phong Liên Trúc, khuôn mặt xấu xí lộ ra một nụ cười tươi tắn để lấy lòng ngay.
Phong Liên Trúc cảm thấy khá nhẹ nhõm sau khi có được địa chỉ và cũng ngồi phi thuyền rời đi, có cách kiếm tiền là được rồi.
Cậu vừa đi, Cá Heo 66 đã đè Chó 16 đang lăn lộn điên cuồng lại rồi lẩm bẩm: "Cu Chó ơi, chú nói xem, một con rồng Kirates đi đánh quyền chợ đen thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì với vụ kiếm tiền rồi, nhưng mấy tuyển thủ đó......"
Lời của hắn khiến Chó 16 im xuống, hắn ngẩng đầu lặng lẽ nhìn về hướng Phong Liên Trúc rời khỏi.
Sau khi trở lại hang ổ, Phong Liên Trúc cũng không vội tới võ đài, buổi chiều cậu còn có một bài kiểm tra nữa. Thi xong buổi tối cậu sẽ lấy tài khoản của ông chú đi kiếm tiền.
Từ giờ đến lúc thi còn hai tiếng, Phong Liên Trúc thấy có chút khẩn trương. Cậu cầm cuốn <Những Kiến Thức Cơ Bản Về Ngôn Ngữ Tinh Tế Thông Dụng> lên xem, trí nhớ của cậu rất tốt, gần như chỉ cần nhìn qua là không thể quên được, chỉ là quyển sách này dày quá, cậu phải đọc lâu lắm luôn.
Trong lúc Phong Liên Trúc đang tích cực học tập để chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào tiểu học, ở thế giới game bên kia, mấy người chơi đang cùng tụ lại cầm một chiếc gương và nhỏ giọng nói: "Tìm được hắn chưa?"
"Tìm được rồi, đang ngâm mình ở trong dung nham hay sao ấy mà? Khỏi nói đến chuyện con quái dung nham đó thảm tới mức nào luôn nhé." Người chơi cầm gương thấp giọng bảo.
"Vậy tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?"
"Kiếm Thần đã đi triệu tập đội ngũ rồi, chúng ta chờ anh ấy thôi."
"Sao tiếng nói chuyện của chúng ta lại nhỏ như vầy thế, rõ ràng cách Phong Liên Trúc xa dữ lắm cơ mà."
"Đừng hỏi, hỏi là đang sợ đấy nhé." Một người khác vẫn nhỏ giọng nói tiếp.