Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 203: Tìm Tiếu Mị Mị



Sáng sớm hôm sau, Triệu Vô Cực từ trong giấc ngủ tỉnh lại. 

Tối hôm qua hắn sau khi tôi cốt chính là dùng tinh khí cùng “ thần” của mình nuôi dưỡng hư không nội đan. 

Từ ngày hắn đạt được hai cái này tiểu thần thông, hắn vẫn không ngừng nuôi dưỡng chúng, đáng tiếc đến giờ hư không nội đan vẫn là như cũ hấp thu vào tinh khí cùng thần của hắn mà không hề có dấu hiệu viên mãn.

Triệu Vô Cực vô cùng chờ mong chúng viên mãn một ngày đó, hắn muốn thử xem bọn nó rốt cục có công dụng gì. 

Sáng sớm rửa mặt cho tỉnh táo, Triệu Vô Cực bắt đầu ở trong phòng đánh lên cơ sở luyện thể trảo pháp.

Hắn gần đây đều rất bận rộn tu luyện, thời gian tu luyện cơ sở luyện thể trảo pháp đều bị giảm đi rất nhiều, bởi vậy tiến độ cũng không có mấy khởi sắc.

Quan trọng nhất chính là giang hồ phân tranh quá nhiều, Triệu Vô Cực cũng không thể toàn tâm toàn ý tu luyện a.

Đang đánh trảo pháp, Triệu Vô Cực giống như là cảm ứng được cái gì, hắn tốc độ lại là tăng lên mấy phần, Triệu Vô Cực hai tay trảo công đánh cho hổ hổ sinh phong, trong phòng không ngừng có từng đoàn khí bị hắn dẫn bạo nổ ra từng tiếng lắp bắp nổ vang.

Thu công, Triệu Vô Cực ngồi xuống bắt đầu tiêu hóa nội lực phản hồi lại hắn.

Triệu Vô Cực đã đột phá, hắn cơ sở luyện thể trảo pháp lại lần nữa viên mãn, hắn trước đây đã từng nghi vấn cơ sở luyện thể trảo pháp có phải là có thể vô hạn tu luyện hay không, quả nhiên thật sự là có thể. 

Cảm nhận được nội công có tinh tiến, càng trở nên tinh thuần dũng mãnh hơn, Triệu Vô Cực trong lòng vui vẻ.

Hắn tháo ra trên tay hai cái hộ thủ nặng ba mươi kg, thay vào chính là năm mươi kg.

Một lần nữa cảm nhận được sự nặng trữu trên cánh tay, Triệu Vô Cực cảm thấy hài lòng. hắn dựa theo tuổi tác lớn lên sức lực cũng đang nhanh chóng tăng trưởng, lúc trước sức mạnh phải tốn vô cùng nhiều công sức luyện tập có thể đạt được lúc này lại không cần tốn bao nhiêu luyện tập cũng có thể đạt tới.

Đây chính là trưởng thành lợi tức a, Triệu Vô Cực cảm giác mình hoàng kim thời gian tu luyện đang ngày càng đến gần.

ở trong nhà tu luyện cũng có chút bí bách, Triệu Vô Cực đi ra ngoài, hắn định tìm chỗ nào đó ăn mấy cái bánh bao lót bụng tiện thể nghe ngóng tình hình Túy Mộng Thành.

Tìm một quán ven đường ngồi xuống,Triệu Vô Cực vừa được bưng lên mấy cái bánh bao hắn lập tức nghe được một nhóm nhân sĩ bàn tán:

“ các ngươi nghe gì không? Viên Nguyệt Kiếm đã bị người tìm được, bây giờ đã bị Mân côi đấu giá hội nắm trong tay, bọn họ thả ra ngoài tin tức bảy ngày sau sẽ tổ chức một trận đại đấu giá trong đó áp trục vật phẩm chính là danh kiếm Viên Nguyệt Kiếm”.

“ thật sao? ta cũng là nghe ngươi nói mới biết a! Không biết là ai may mắn như vậy có thể từ sông Hoài thu mò được bảo kiếm lại mang đi đấu giá. tên này hẳn là võ công cũng không quá cao siêu gì, nếu không hắn mới không có lòng tin bảo vệ được bảo kiếm mới phải mang đi bán a”!

“các ngươi đoán xem lần này bảo kiếm giá thế nào”?

“ ít nhất phải trăm vạn lạng bạc, nếu không có trăm vạn lạng bạc cũng đừng nghĩ tới cầm được bảo kiếm trở về. hơn nữa người mua thực lực cùng thế lực cũng phải đủ cứng a, nếu không cũng không dám ở trên giang hồ sử dụng cái này bảo kiếm”!

“ ta nghe nói phí vào cửa là một trăm lượng bạch ngân, lần này muốn vào xem một chút cũng không dễ a”!

“ thế đã là gì, bình thường đại đấu giá hội của Mân côi đấu giá hội phí vào cửa đã là mười lượng bạch ngân, lần này có Viên Nguyệt Kiếm làm áp trục vật phẩm lên lên gấp mười cũng là bình thường mà thôi. dù sao lần này Mân côi đấu giá hội chắc chắn sẽ đưa ra thật nhiều thứ tốt để quảng bá cho bản thân mình một phen, nếu muốn chiêm ngưỡng bảo kiếm không bỏ nổi một trăm lượng cũng đừng muốn vào làm náo loạn rồi”!

“ cũng là đúng lúc a, Viên Nguyệt Kiếm lại xuất hiện vào đúng dịp Mân côi đấu giá hội tổ chức đại đấu giá thời gian, lần trước sự kiện xảy ra quá nhanh chỉ có chúng ta Túy Mộng Thành người được hưởng lợi, lần này sợ rằng sẽ không ít người mộ danh mà tới”!

“ đúng vậy, lần này chắc chắn Túy Mộng Thành sẽ cực kì đông vui nhộn nhịp, đủ loại gia tộc cùng nhân sĩ giang hồ sẽ đua nhau kéo tới Túy Mộng Thành a”!

“ lại nói các ngươi biết thông tin này từ lúc nào”?

“ sáng nay ta cũng vừa nghe Mân côi đấu giá hội công bố tin tức, hẳn là tối qua lúc nửa đêm bọn họ mới nhận được bảo kiếm đi”!

Triệu Vô Cực ngồi một bên yên lặng lắng nghe, ánh mắt hắn trở nên có chút nguy hiểm híp mắt lại. 

Là Tiếu Mị Mị bán đi bảo kiếm hay là người nào đoạt bảo kiếm từ tay nàng sau đó lại bán đi?

Triệu Vô Cực không biết, nhưng hắn chỉ cần tìm Tiếu Mị Mị hỏi một chút sẽ rõ.

Nếu như là có người dám đoạt đi, Triệu Vô Cực đối với Tiếu Mị Mị năng lực có chút nghi ngờ, nhưng hắn nhất định sẽ ghi nhớ rõ đám người này, chờ có cơ hội cho bọn họ một món quà bất ngờ.

Nếu là Tiếu Mị Mị dám mang quà tặng của hắn bán đi...

Triệu Vô Cực cảm giác hơi tức giận, nhưng hắn biết đây là không thể nào. 

Tiếu Mị Mị vốn có nhiệm vụ với Viên Nguyệt Kiếm, không thể nào cứ như thế mang bán đi được.

Không quan trọng, hắn lúc này muốn tìm Tiếu Mị Mị hỏi rõ sự tình trước đã. 

Triệu Vô Cực đứng dậy trả tiền, nhanh chóng hướng thành đông phương hướng lao đi, hắn một mạch chạy tới Cực Nhạc Ma Tông đám người lúc trước ở căn nhà tranh kia.

Nhưng vừa đến nơi hắn liền cảm giác được không đúng, ở đây không hề có khí tức của người khác, hắn không cảm nhận được bất kì sự hiện diện nào.

Triệu Vô Cực thả chậm bước chân, trên tay xuất hiện Ẩm huyết thủ sáo, hắn cẩn thận đi tới trước cửa mở ra cửa phòng.

Bên trong không một bóng người, đám người đã sớm khôn còn ở đây.

Mi tâm nhíu chặt, Triệu Vô Cực nghĩ nghĩ, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi? đám người kia đi đâu? có làm sao không? Tiếu Mị Mị có việc gì không?

Hắn đang mải mê suy nghĩ, sau lưng lập tức truyền tới giọng nói kiều diễm quen thuộc:

“ ta biết ngươi sẽ quay lại đây tìm ta”!

Triệu Vô Cực quay lại, Tiếu Mị Mị đứng ở nơi đó, nàng khuôn mặt bình tĩnh lặng lẽ nhìn hắn.

Triệu Vô Cực nhìn thẳng vào mắt nàng, như là muốn từ trong đó nhìn ra cái gì. đáng tiếc hắn ánh mắt Tiếu Mị Mị trong sáng không vết bụi trần, Triệu Vô Cực không thể từ đó đọc được ra bất kì cảm xúc gì.

Hắn lên tiếng hỏi:

“ Viên Nguyệt Kiếm đã bị Mân côi đấu giá hội tổ chức đấu giá, thời gian là một tuần sau. Ngươi có gì muốn nói với ta không”?

Triệu Vô Cực trên mặt bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại không che giấu được sự tức giận, Tiếu Mị Mị nhíu mày, chuyện này quả nhiên không có liên quan gì tới hắn.

Nếu Triệu Vô Cực làm nhiều việc như vậy, hắn cũng không cần vác đá tự đập chân mình,càng không cần quay lại đây tìm nàng, không cần vì chuyện này mà tức giân.

Trong lòng có chút vui mừng, Tiếu Mị Mị vẫn là lạnh lùng nói:

“ tối hôm qua chúng ta bị Kiến gia năm vị trưởng lão tập kích, chính là ngươi rời đi một lúc sau đó. ta không chống nổi, đành phải giao ra bảo kiếm, đám người Kiến gia này chắc cũng là biết bản thân không đủ sức bảo vệ bảo kiếm nên mới mang bảo kiếm bán đi”!

Triệu Vô Cực nhíu mày, tối hôm qua sao? sao bọn hắn có thể hành động trùng hợp như vậy? lại là hắn vừa rời đi xong đám người này liền xuất hiện?

Triệu Vô Cực trong lòng đã có đáp án, hắn hẳn là bị người theo dõi mà không biết, nên mơi dẫn đám người Kiến gia tới chỗ này bại lộ Tiếu Mị Mị vị trí để nàng lâm vào hiểm cảnh.

Kiến gia, lần trước ở trong thành đánh đập phong lão đầu Trạch Kiếm bị Triệu Vô Cực cản lại, hắn vốn đã đối với đám người này vô cùng chán ghét.

Lần này lại dám cướp đi đồ vật của hắn, còn tập kích Tiếu Mị Mị.

Trên mặt mang theo vẻ áy náy, Triệu Vô Cực hỏi:

“ ngươi không bị thương chứ”?

Tiếu Mị Mị lạnh nhạt nói: 

“ ta cũng không ngốc, đánh không lại sẽ giao ra bảo kiếm là được rồi, dù sao bọn hắn chính là muốn bảo kiếm mà thôi, không phải muốn mạng của ta”!

Trong lòng nàng có chút vui vẻ, Triệu Vô Cực vẫn là quan tâm an nguy của nàng.

Triệu Vô Cực hỏi:

“ đám người kia đâu”?

“bọn họ bị thương, chúng ta hành tung cũng bại lộ, bởi vậy ta cho bọn hắn tới vị trí khác rồi, hành động lần này ta chỉ đi một mình, đám người kia quá yếu tới cũng là phiền phức”!

Triệu Vô Cực nhìn nàng hỏi:

“ thế ngươi là ở đây chuyên môn chờ ta sao”?

Tiếu Mị Mị không nói gì, Triệu Vô Cực lại hỏi:

“ ta sau này muốn tìm ngươi làm sao tìm được”?

Tiếu Mị Mị nói:

“ ta một thời gian tới một người ở chỗ này, ngươi nếu muốn tìm cứ quay lại đây tìm ta. dù cho vị trí này bại lộ ta cũng không sợ bất kì ai vây công. trên giang hồ muốn mạng ta nhiều người, nhưng giết được ta lại không có mấy người”!

Triệu Vô Cực gật đầu nói:

“ đồ vật đã rơi vào tay Mân côi đấu giá hội, tốt nhất không nên cưỡng đoạt mà theo như bọn họ đấu giá ra tay. một tuần sau mới đấu giá, đến lúc đó mới có thể tốn ít tiền mang bảo kiếm trở về, ngươi không cần lo lắng”!

Tiếu Mị Mị khóe miệng lại mỉm cười nói:

“ Triệu công tử vẫn muốn đoạt lại bảo kiếm tặng ta sao”?

Triệu Vô Cực không nói ánh mắt chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt nàng, Tiếu Mị Mị dáng người uyển chuyển yêu kiều đi lại mấy bước nói:

“ ngươi sợ rằng lần này phải xuất huyết nhiều. trên giang hồ giàu có gia tộc cùng tông môn không ít, bọn hắn sỡ hữu tài phú cũng vô cùng kinh người, không có mấy trăm vạn lạng bạc là đừng mơ đấu giá thành công Viên Nguyệt Kiếm”!

“ Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên nụ cười nói:

“ vì nụ cười giai nhân, mấy trăm vạn lạng bạc có là gì”!

Tiếu Mị Mị hứng thú nhìn hắn nói:

“ Triệu công tử tướng mạo đường đường, chắc chắn xuất thân danh môn chính phái, sao phải ở trên người ta hao phí nhiều công phu như vậy làm gì? lấy phân phận của ngươi sợ rằng loại gì mỹ nữ chưa gặp qua sao cứ nhất định phải là ta, một cái tà phái nữ nhân”?

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ có một số sở thích, là không cần bất kì lí do gì!”

Tiếu Mị Mị mỉm cười nhìn hắn nói:

“ Ta thấy Triệu công tử giống như một cái hoa hoa công tử a, gặp mĩ nhân liền ba hoa không dứt. nói xem, có bao nhiêu người đã ngã vào tay ngươi rồi? ta là cái thứ mấy con mồi của ngươi”?

Triệu Vô Cực nhíu mày, Tiếu Mị Mị xem hắn là đang cùng nàng vui đùa, xem hắn như một cái hoa hoa công tử thấy mĩ nữ liền tán tỉnh sao?

Loại nam nhân này, chắc chắn sẽ không được nàng để vào trong lòng.

Triệu Vô Cực không muốn giải thích cái gì, hắn hừ lạnh một tiếng.

Tiếu Mị Mị vẫn là duy trì tiếu dung nói:

“ công tử đừng giận a, ta nhìn ngươi thủ đoạn lão luyện như vậy mới tò mò mà thôi. Nếu như có ngươi đã muốn tặng quà ta sẽ không ngần ngại mà nhận lấy a, vậy một tuần sau chờ tin mừng của Triệu công tử rồi”!

Triệu Vô Cực quay mặt đi, hắn lạnh nhạt nói:

“ chỉ mong thời gian sẽ cho Tiếu tiểu thư rõ ràng ta là con người như thế nào”!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.