Hoàng Tật Phong vừa tăng tốc đuổi theo vừa điên cuồng rống to:
“ tiểu tử hôm nay ngươi nhất định phải chết! chạy đâu cho thoát”!
Trạng thái cuồng bạo Hoàng Tật Phong nhanh nhẹn như báo dùng mãnh như hổ, khí tức trên người thì vô cùng cuồng bạo, nơi hắn đi qua đều sẽ điên cuồng kéo lên cuồng phong như khiến cây cỏ hai bên nghiêng ngả xuống như là vừa trải qua một trận gió bão vậy.
Triệu Vô Cực vừa tăng tốc chạy vội vừa ngoái đầu nhìn về phía sau, tốc độ của hai người đều đã sử dụng tới tối đa, Triệu Vô Cực tuy có lợi thế dẫn trước nhưng Hoàng Tật Phong vẫn là nhanh hơn một chút, xem ra sớm muộn hắn sẽ bị đuổi kịp, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Triệu Vô Cực tự có hiểu lấy bản thân, cho dù hắn liều mạng cũng sẽ không thể đánh lại Hoàng Tật Phong.
Bởi vậy hắn chỉ có thể kéo, kéo càng lâu càng tốt.
Chờ Hoàng Tật Phong dược lực thời gian đi qua, lúc đấy chính là thời điểm Triệu Vô Cực phản công.
Tiểu Cuồng bạo đan có thời gian không dài, chỉ khoảng mười lăm phút mà thôi, thời gian này hắn cần phải là điên cuồng chạy nhanh, gia tăng khoảng cách giữa hắn với Hoàng Tật Phong.
Hoàng Tật Phong vẫn ở phía sau điên cuồng đuổi theo hắn, hai người ở trong rừng một truy một trốn tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, như là hai cái mị ảnh phiêu hốt ở trong rừng đan xen.
Nếu có người khác ở đây chỉ sợ sẽ bị dọa đến phát run, tốc độ này cũng không phải là người có thể đạt tới a, đúng là gặp quỷ.
Triệu Vô Cực càng chạy lông mày càng nhíu chặt, Hoàng Tật Phong tốc độ chỉ là nhanh hơn hắn một tí ti như vậy, nhưng khoảng cách vẫn cứ đang được rút ngắn lại, hơn nữa hắn đang cảm nhận được nội công điên cuồng tiêu hao, gánh nặng vô cùng to lớn.
Muốn kéo đến lúc Hoàng Tật Phong dược hiệu kết thúc cũng không phải là đơn giản như thế a, Triệu Vô Cực sợ rằng bản thân hắn sẽ bởi vì cạn kiệt nội công mà bị đối phương đuổi kịp đánh chết.
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách, Triệu Vô Cực lúc này tuy rất vội vàng chạy nhanh nhưng đầu não hắn lại rất tỉnh táo phân tích tình thế tìm đối sách.
Trong lòng thở dài một hơi, nếu hôm trước hắn đã hoàn thành tôi cốt chi dưới, hôm nay Triệu Vô Cực hoàn toàn có tự tin cùng Hoàng Tật Phong chơi truy đuổi trò chơi mà không rơi xuống hạ phong a.
Chi dưới tổng cộng sáu mươi hai khốt xương cốt, Triệu Vô Cực trải qua một thời gian cố gắng tu luyện cũng đã tôi cốt hoàn thành sáu mươi khối, chỉ còn hai khối a.
Nhưng vẫn là kém một chút như thế, hắn chưa hoàn thành tôi cốt, chi dưới sức mạnh sẽ không được chỉnh hợp về một thể, tốc độ cũng sẽ chưa xuất hiện bổ trợ tăng lên tình huống.
Triệu Vô Cực cắn răng, trong lòng âm thầm tự trách, chỉ còn một chút như thế a, một chút mà thôi.
Nếu hắn đã hoàn thành tôi cốt thì đâu đến mức ấm ức như thế này, bị Hoàng Tật Phong dồn vào đường cùng đuổi đánh lại chạy cũng không chạy thoát.
Hoàng Tật Phong lúc này chính là nhất lưu đỉnh phong, lại là cuồng bạo, tốc độ không phải là Triệu Vô Cực có thể cùng so sánh.
Đợi một chút, giống như hắn còn có cơ hội lật bàn a.
Triệu Vô Cực nghĩ nghĩ, hắn tuy không phải ở trạng thái ngồi thiền tu luyện, nhưng nếu chỉ cần nội công đầy đủ, hắn tự tin có thể vừa chạy vừa tôi cốt, một khi tôi cốt thành công, tốc độ có tăng lên, vậy thì Hoàng Tật Phong có thể đuổi kịp hắn sao?
Đương nhiên là không! đây là một cái cơ hội lật bàn a!
Nhưng tôi cốt cần rất nhiều nội lực, ở trong trạng thái chạy vội thế này không những tiêu hao lượng lớn nội công còn sẽ tiêu hao dược lực vô cùng nhiều, ăn tụ khí đan cực phẩm là không thể thỏa mãn được nhu cầu nội lực của hắn đấy.
Triệu Vô Cực cắn răng, từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình ngọc, bên trong đựng chính là tụ khí đan đan vân.
Đây chính là Sở Phi Huyền dốc sức luyện chế tụ khí đan cho hắn, cực kì may mắn luyện thành một lò năm viên tụ khí đan đan vân.
Lúc trước hắn vì đột phá nhị lưu đã sử dụng một viên, còn lại bốn viên. Triệu Vô Cực đều đối với bốn viên đan dược này xem như trân bảo, một chút cũng không nỡ dùng.
Nhưng hôm nay đứng trước khốn cảnh, không thể không dùng rồi.
Còn sống mới là quan trọng mới có thể ăn đan dược tăng tiến võ công. Chết rồi cái gì đan dược cũng đều vô dụng a.
Triệu Vô Cực cắn răng đổ ra một viên tụ khí đan đan vân lập tức nuốt vào, tiện tay cất đi bình ngọc này, lấy ra một cái cực phẩm tụ khí đan chuẩn bị bổ sung nội lực, đây là chuẩn bị cùng Hoàng Tật Phong đánh sức bền chiến.
Đan dược vừa vào miệng lập tức nổ tung ra một đoàn mãnh liệt năng lượng vọt vào hắn đan điền cùng tứ chi bách hải.
Triệu Vô Cực nhất tâm nhị dụng, vừa khống chế thân thể lao nhanh vừa muốn kiểm soát dược lực đi tôi cốt.
Trên trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi như mưa, việc này đối với Triệu Vô Cực cũng không phải là dễ dàng gì.
Dù cho hắn tinh thần vốn cường đại hơn người bình thường nhiều, nhưng đối mặt với hai việc cần tỉ mỉ đi làm như vậy đều vô cùng cố hết sức.
Dược lực ở trong tình huống như vậy dùng đi tôi cốt sẽ cực lớn tiêu hao, nhưng Triệu Vô Cực cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Hắn lúc này đã thành công khống chế lại đoàn này tinh thuần lại cực kì dũng mãnh dược lực, điên cuồng dùng nó tới tẩm bổ xương cốt của bản thân, để cho chúng nhanh chóng thuế biến hoàn thành tôi cốt.
Cố gắng của hắn cũng rất nhanh thấy được thành quả, một khúc xương đã tôi cốt thành công, chỉ cần một khúc xương còn lại cũng hoàn thành tôi cốt Triệu Vô Cực có thể lập tức tăng lên tốc độ của bản thân.
Nhưng lúc này Triệu Vô Cực cũng cảm giác được, bởi vì bản thân một mực tốc độ cao phát động thân pháp, nội công có chút không đủ, hắn dược lực không chỉ bị tiêu hao vì quá trình tôi cốt mà còn đang bị phân ra một phần đi giúp hắn phát động thân pháp.
Tốc độ phải nhanh, nếu không dược lực hao hết, Triệu Vô Cực sẽ bỏ lỡ thời cơ này!
Nhất tâm nhị dụng lại tiếp tục được Triệu Vô Cực phát huy ra, hắn dồn sức tôi cốt cái này cuối cùng khối xương cốt.
Một phần ba khối xương!
Hai phần ba khối xương!
tôi cốt hoàn thành!
Triệu Vô Cực lập tức trong lòng đại hỉ, lúc này trong cơ thể hắn chi dưới xương cốt toàn thông, có một luồng khí đang quán nhập toàn bộ chi dưới của hắn, khiến cho Triệu Vô Cực cảm giác thoải mái lâm li.
Hắn chi dưới hợp thành một thể thống nhất,lúc này khí huyết lưu thông càng nhanh chóng, nội lực như là trường giang bôn lưu không chút trở ngại.
Triệu Vô Cực lập tức cảm giác được dưới chân như sinh phong, hắn tốc độ nhanh chóng kéo lên một mảng lớn.
Hoàng Tật Phong vốn đã sắp đuổi kịp hắn, lập tức bị Triệu Vô Cực kéo ra một khoảng cách, mà lại càng kéo càng xa.
Không chỉ thế, Triệu Vô Cực cũng cảm giác được một cỗ phụng dưỡng sức mạnh từ chi dưới cốt đang chảy về đan điển, khiến cho hắn nội công càng tinh thuần hơn, căn cơ càng vững chắc.
Triệu Vô Cực tốc độ tăng lên, ở sau đuôi hắn điên cuồng truy đuổi Hoàng Tật Phong lập tức nhận ra khác biệt, hắn lúc này điên cuồng rống lên:
“ tiểu tử, ngươi rốt cuộc là làm gì? tại sao tốc độ ngươi lại đột nhiên tăng lên? ngươi một cái nhị lưu sao có thể chạy nhanh như thế? Đứng lại, có giỏi cùng ta đánh một trận a”!
Triệu Vô Cực dùng ánh mắt nhìn ngốc bức nhìn hắn, ngu ngốc mới cùng ngươi đánh đây, sao không ở trạng thái bình thường cùng ta đánh lại ăn vào cuồng bạo đan xong mới lớn giọng diễu võ dương oai a!
Triệu Vô Cực đối với Hoàng Tật Phong mắng:
“ tôn tử, có giỏi đuổi được gia gia ngươi, gia gia sẽ cùng ngươi đánh”!
Hai người tuy mở mắng chiến nhưng Triệu Vô Cực dưới chân tốc độ cũng là không giảm một chút nào, hắn lúc này bỗng nhiên nghĩ tới một cái hình ảnh không được tốt đẹp cho lắm.
Ở trên bờ biển, một cái đại thúc cơ bắp đỏ mặt nói: “mau tới bắt ta a!”
Đằng sau hắn một cái đại thúc đang đuổi theo cười ha ha nói:
“ bảo bối đừng chạy”!
Cái hình ảnh này quá cay mắt, hắn không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.
Triệu Vô Cực lúc này có chút giống đại thúc kia a, liên tục kêu gào Hoàng Tật Phong tới bắt hắn.
Trong lòng âm thầm nhổ nước bọt một phen, Triệu Vô Cực vẫn là loại bỏ đi cái hình ảnh quá hương diễm này khỏi đầu, co chân chạy nhanh.
Chỉ cần dược hiệu thời gian qua đi, hắn sẽ lập tức dạy Hoàng Tật Phong làm người. Hừ!