Triệu Vô Cực rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, kiếm của Viêm Mân đã sát ngay người hắn chuẩn bị đâm vào trái tim hắn.
Cũng không phải kiếm pháp Viêm Mân có bao nhiêu cao siêu hay thực lực nghiền ép, đơn giản chính là Triệu Vô Cực phải đối phó một lúc hai người nên phải phân tâm chú ý cả hai bên nên hắn phản ứng không kịp mà thôi.
Triệu Vô Cực từ khi tôi cốt xương sọ thành công tất cả giác quan cùng linh cảm đều được trên diện rộng tăng cường, hắn cho dù lấy một đối hai cũng sẽ không quá rơi vào tình thế bất lợi.
Nhưng Viêm Mân cùng Thuận Văn lại là trước sau giáp công khiến Triệu Vô Cực bị phân tâm, bọn hắn một người cảnh giới vượt trội tốc độ rất nhanh, một người lại sử dụng khoái kiếm, giao thủ đều là ở trong nháy mắt xảy ra khiến cho Triệu Vô Cực chưa kịp đi vị điều chỉnh vị trí của bản thân tránh bị vây công.
Bởi vậy hắn mới trong nhất thời rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy.
Triệu Vô Cực cảm giác được bóng ma tử vong đang đổ ập xuống trước mặt mình, hắn trong lòng siết chặt, trên trán gân xanh nổi lên điên cuồng gầm lên một tiếng.
“Rống”!
Triệu Vô Cực lập tức thuận thế xoay người một cái, cả người hướng về phía giữa không trung ngửa ra.
Mũi kiếm của Viêm Mân ở ngay trước lồng ngực hắn đâm tới tốc độ nhanh vô cùng nhưng Triệu Vô Cực ngửa người tốc độ còn nhanh hơn, hắn hai chân cũng thuân thế rời đất, cả người ở giữa không trung nằm ngang một cái.
Thời gian như ở lúc này đứng im, Thuận Văn cùng Viêm Mân ánh mắt trợn to cực kì khó tin nhìn vào Triệu Vô Cực tư thế.
Hắn vậy mà còn có thể tránh được? Rõ ràng chỉ còn thiếu một chút xíu như vậy thôi a!
Viêm Mân trong lòng vô cùng không cam lòng, hắn chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã có thể một kiếm xuyên tim Triệu Vô Cực, nhất kích đoạt mạng hắn.
Triệu Vô Cực vừa chết, thế trận ở đây cũng lập tức biến đổi nghiêng về một bên, chính là bọn hắn đơn phương đồ sát.
Nhưng Triệu Vô Cực ở trong nháy mắt này liền nghiêng người tránh được, có thể nói là trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhặt về một cái mạng.
Triệu Vô Cực thân nằm ngang giữa Viêm Mân kiếm cùng Thuận Văn kiếm trảm qua, tay phải của hắn phồng lên một vòng to, Triệu Vô Cực hướng mặt đất mạnh mẽ vỗ lên một cái, lập tức hướng một bên bay ra ngoài.
Viêm Mân cùng Thuận Văn cơ hội tấn công ngàn năm có một sao có thể bỏ qua, bọn hắn lập tức biến đổi quỹ tích kiếm của bản thân, hướng Triệu Vô Cực thoát đi phương hướng truy sát.
Triệu Vô Cực như là một cái vũ công chống một tay ở trên mặt đất hai chân mở ra, cơ thể cũng nhẹ nhàng uốn éo một cái.
Viêm Mân cùng Thuận Văn kiếm một người từ bên hông hắn sượt qua một người thì muốn đâm vào chân hắn nhưng đều bị Triệu Vô Cực một cái động tác cực kì xảo diệu né qua.
Triệu Vô Cực lập tức thuận thế lùi lại một đoạn dài, một chân quỳ trên mặt đất thở dốc.
Hắn không phải là mệt, mà là đối với vừa rồi nguy cơ sinh tử cảm thấy vô cùng áp lực, khiến cho cả người thần kinh căng thẳng, sau lưng mồ hôi cũng đã thấm ướt áo.
Thuận Văn cùng Viêm Mân cũng không hề truy kích mà dùng ánh mắt khó tin, không cam lòng cùng tức giận theo dõi Triệu Vô Cực.
Cơ hội giết chết Triệu Vô Cực vừa ở trước mặt hai người trôi qua, lần này muốn giết hắn đã không còn dễ dàng, Triệu Vô Cực nhất định sẽ vô cùng cảnh giác.
Bọn hắn cũng không hề nghĩ sai, Triệu Vô Cực trước đối với bản thân thực lực mạnh mẽ có chút tự tin thái quá mà xem thường hai người này kiếm pháp.
Hai người tấn công đều thiên hướng mẫn tiệp nhanh nhẹn, Triệu Vô Cực quá sơ suất rồi.
Triệu Vô Cực thời gian này quá thuận lợi khiến bản thân hắn cũng có chút kiêu ngạo rồi, phải chấn chỉnh lại tâm lí chiến đấu.
Từ mặt đất dần dần đứng lên, Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, hắn có chút khó chịu rồi.
Tử Hà Bất Diệt thần công bắt đầu mạnh mẽ vận chuyển, trên người Triệu Vô Cực khí thế điên cuồng kéo lên, ánh mắt hắn trở nên sắc bén lạnh lẽo vô cùng, như là một cái từ cửu u địa ngục đi ra ác ma, dùng tư thái quân lâm thiên hạ nhìn xuống Viêm Mân cùng Thuận Văn, sát khí toàn phóng.
Nhất thời Thuận Văn cùng Viêm Mân đều cảm giác được bầu không khí ngưng trọng nặng nề sền sệt vô cùng, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
Từ Tiểu Bạch cùng Tiếu Mị Mị đang đại chiến cũng không nhịn được liếc mắt nhìn qua bên này, Triệu Vô Cực khí thế thật là cường đại. Tuy cảnh giới hắn so với hai người còn kém một chút, nhưng nếu so sánh khí thế, Triệu Vô Cực đã bỏ xa bọn hắn một đoạn dài.
Chỉ cần khí thế như là lãnh huyết ác ma quân lâm thiên hạ này, bọn hắn cho dù có tu luyện cũng khó có thể tạo ra được.
Khí thế cùng khí chất, chính là một loại phản ánh tính cách của con người. Từ Tiểu Bạch tính cách thiên mềm mại nhẹ nhàng, Tiếu Mị Mị lại thông minh cùng lí trí muốn có được khí thế như Triệu Vô Cực là rất khó.
Có thể nói, khí thế rất khó có thể bắt chước, mỗi người đều có một loại khí thế riêng của bản thân mình.
Viêm Mân nhẹ giọng lên tiếng:
“ tốt mạnh mẽ sát khí, không biết ngươi đã giết bao nhiêu người mới có thể có được sát khí mạnh mẽ cô đọng như là thực chất như vậy, tuổi còn trẻ mà sát nghiệp không ít. Lời đồn đãi quả nhiên không sai!”
Thuận Văn thì có chút bất an nói:
“ Viêm Mân các hạ, có chiêu thức gì còn giấu thì tốt nhất nên sử dụng đi, nhìn tư thế của hắn không giống như là muốn cùng chúng ta thăm dò nữa rồi, lát nữa đại chiến chắc chắn sẽ rất ác liệt, ta sợ rằng khó lòng ngăn cản hắn!”
Viêm Mân liếc mắt nhìn Thuận Văn một chút, trong lòng thầm mắng một tiếng phế vật, nhưng hắn vẫn là gật đầu nói:
“ yên tâm, Triệu Vô Cực sát khí mạnh nhưng cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, không cần sợ hãi. Hắn nếu thật sự mạnh mẽ như vậy đã sớm ra tay rồi đâu chờ đến lúc này, bị chúng ta suýt đánh giết. Ta muốn xem xem, hắn còn bày ra được trò gì!”
Hắn khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh, dưới chân dẫm nhẹ một cái thân pháp phát động, trong nháy mắt liền xuất hiện ở giữa hai người.
Viêm Mân thấy vậy lập tức ha ha cười to nói:
“ vừa bị chúng ta vây công còn không trường trí nhớ, lúc này lại tới chịu chết sao? Ngươi tưởng chỉ cần sáng lên cương khí hù dọa người khác liền có thể chắc chắn chiến thắng?”
Thuận Văn có chút lo lắng, hắn cảm giác Triệu Vô Cực không thích hợp.
Lấy Triệu Vô Cực trí tuệ, chắc chắn không thể khó khăn thoát ra được vây công lại tự dấn thân mình vào chỗ nguy hiểm, nhưng Triệu Vô Cực đứng ở đó hắn không thể không tấn công.
Chưa nói hắn cho dù không tấn công Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực cũng sẽ không tha cho hắn mà Viêm Mân cũng sẽ không tha cho hắn.
Hắn chỉ có thể đâm lao theo lao, tiến công tới cùng.
Hai người đồng thời triển khai võ kĩ của bản thân:
“độc xà liệp thực kiếm pháp - độc xà phệ huyết!”
Viêm Mân rống to một tiếng thi triển ra của bản thân hắn kiếm chiêu, một kiếm này nhanh như thiểm điện hóa thành một vệt màu đen xông tới như là độc xà hướng cổ con mồi táp tới.
Chỉ cần trúng chiêu liền lập tức mất mạng.
Kiếm này tuy nhanh nhưng chậm, bên trong ẩn chứa khả năng thu phát tùy ý. tuy đơn giản nhưng lại phức tạp, có thể bất cứ lúc nào như là độc xà uốn mình thay đổi quỹ đạo cùng biến hóa ngàn vạn.
Có thể nói so về biến hóa, kiếm pháp này đã là rất tốt, nhưng bù lại uy lực nó không quá cao, chỉ có thể tấn công yếu điểm trên cơ thể.
Thuận Văn bên kia thì lập tức sử dụng khoái kiếm kiếm pháp của hắn múa ra ba cái kiếm hoa xinh đẹp hướng Triệu Vô Cực chém tới, mỗi kiếm hoa đều phong tỏa hết đường trốn tránh của hắn, một lòng muốn dồn Triệu Vô Cực vào chỗ chết.
Triệu Vô Cực ánh mắt lúc này di chuyển so lúc trước nhanh gấp đôi có thừa, trong nháy mắt bắt được hành động của hai người.
Hắn khóe miệng kéo lên một cái tà tiếu nói:
“ ta đương nhiên không ngu ngốc để cho hai ngươi vây công, ta ở đây chính là muốn thử nghiệm một chút chiêu thức mới luyện được không lâu mà thôi!”
Triệu Vô Cực Tử Hà Bất Diệt thần công điên cuồng vận chuyển, trong cơ thể hắn nội lực trong nháy mắt bị đẩy lên đến đỉnh phong, tản mát ra khí thế vô cùng cường đại, khiến cho Thuận Văn cùng Viêm Mân đều nhíu mày.
Nhưng hắn cương khí không hề trở nên cứng rắn hơn để đối phó hai người tấn công, ngược lại lại như một làn gió nhẹ bắt đầu tản mát ở xung quanh người Triệu Vô Cực.