Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 4: Nãi thanh nãi khí, manh manh đát



-“ Tuy rất muốn chơi với vô cực tiểu sư đệ nhưng hôm nay ngượng ngùng quá rồi, ngày mai lại quay lại đi” bước vội ra khỏi đại môn của sư phó Sở Phi Huyền, Đông Phương Uyển Nhi cảm giác tim mình vẫn còn đang đập rộn ràng như nai con nhảy loạn, cố gắng hít sâu 1 hơi tế ra phi kiếm bay trở về Đan Phong.

Ngày hôm sau, Trần Tùng chính đang được Sở Phi Huyền đưa đi phơi nắng đầu ngày thì Đông Phương Uyển Nhi đã nện tiểu bước từ ngoài cửa đi vào

“Bái kiến sư phó”

Ừm! Ngươi đã tới vậy thì bế Cực nhi 1 thoáng đi,đi dạo phơi phơi nắng, khoảng 1 nén hương thời gian nữa mang Cực nhi trở lại là được, ta về phòng trước!” Nói xong Sở Phi Huyền liền nhẹ nhàng đưa Trần Tùng cho Đông Phương Uyển Nhi rồi quay trở về

Trần Tùng nhìn thấy Đông Phương Uyển Nhi thì lại nổi lên ý xấu, mắt to híp lại cười khúc khích cười khích khích bán cái manh. Đông phương Uyển Nhi quả nhiên dính chiêu này, mắt nhìn Trần Tùng lấp lánh lấp lánh. 2 người bắt đầu ở trong phủ đi dạo lên, Đông Phương Uyển Nhi đi được rất chậm rất nhàn nhã. Trần Tùng 2 tay bắt đầu không thành thật lên, lúc đầu chỉ chạm lướt qua phần ngực thử xem phản ứng của nàng thế nào, thấy Đông Phương Uyển Nhi 1 bộ như không hề phát giác thế là bắt đầu gan lớn đi mò. Đông Phương Uyển Nhi lập tức có cảm giác liên nhìu mày nhìn Trần Tùng: “Vô Cực tiểu sư đệ đã đói rồi sao, có nên mang về cho sư phó ngay hay không hay đi dạo tiếp 1 lúc” Thiên chân vô tà Đông Phương Uyển Nhi không hề mảy may nghi ngờ Trần Tùng cái này manh manh đát tiểu thí hài tiếp tục rảo bước đi dạo lên. Trần Tùng thấy thế liền được đà làm tới, tay càng ngày càng mò kĩ càng hơn, không được 1 lúc Đông Phương Uyển Nhi mặt lại bắt đầu đỏ lên vội vã đưa Trần Tùng trở về cho Sở Phi Huyền. Trần Tùng thấy nàng có đi về xu thế liền lập tức dừng tay, 1 bộ bảo bảo rất ngoan bộ dáng.

“ Sư phó, hình như Vô Cực lại đói rồi”

“Phải không? Lúc nãy ta vừa cho Cực nhi ăn rồi mà?” Tiếp nhận Trần Tùng Sở Phi Huyền 1 mặt nghi ngờ

Đói thì cho ăn là điều hiển nhiên, Trần Tùng lại được mớm cho ăn nhưng hắn đâu có đói, vậy nên cứ lăn bên này lộn bên kia không chịu uống sữa. Sở Phi Huyên đành phải thôi, lại đưa Trần Tùng cho Đông Phương Uyển Nhi: “ Cực Nhi rất thông minh, lúc nào đói sẽ nhõng nhẽo đòi ăn, bình thường chỉ là hơi hiếu động nên đùa nghịch chút thôi!”

“ Ta hiểu rồi, sư phó” Đông Phương Uyển Nhi hơi đỏ mặt tiếp lấy Trần Tùng đi ra cái ghế ngồi xuống bắt đầu chơi đùa lên. Trần Tùng cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, quan trọng là nắm chắc mức độ lúc nào nên đùa lúc nào không nên như thế mới có thể đùa dài lâu được. Nhưng mà cũng phải nói cái này Đông Phương Uyển Nhi quả nhiên ngực to vô não, Sở Phi Huyên đang làm mẫu thân mà vòng 1 cũng chỉ đại bằng nàng, có khi còn suýt soát 1 tí, nếu sau này Đông Phương Uyển Nhi cũng làm mẹ, Trần Tùng không dám tưởng tượng nó sẽ đại như thế nào. Có câu nói “ngực không phải chỉ toàn mỡ mà nó mang rất nhiều mơ ước của đàn ông” Trần Tùng rất gật đầu cái này. Thời gian thấm thoắt lại qua, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ nên trêu đùa thì nên trêu đùa, Trần Tùng đã được 1 tháng 2 tuần tuổi, ngoài việc nằm trong nôi cố gắng lắc lư vận động cơ thể thì hắn đã có thể bập bẹ học nói. Trần Tùng đã có thể phát âm 1 số âm tiết đơn giản, đương nhiên chỉ là 1 âm tiết.Bây giờ hắn đang cố phát âm từ Huyền, là từ hắn nghe được nhiều nhất mỗi buổi tối phụ thân hắn Triệu Phi Dương cứ luôn mồm gọi Huyền nhi Huyền nhi vì vậy hắn kí cứ khắc sâu. Sở Phi Huyền lúc đầu cũng không chú ý đến hắn vì trẻ sơ sinh bình thường thời điểm này sẽ chưa biết nói chuyện nên chỉ xem như hắn đang tự đùa nghịch, nhưng sau đó thấy hắn luôn miệng gọi huyền mà không phải “ a nha a nha” như trước đây thì rất ngạc nhiên lại vui mừng bế lấy hắn: “ Cực nhi tiểu bảo bối, con đang gọi mẫu thân đúng không”?



Sở Phi Huyền rất cưng chiều mà nhẹ nhàng hỏi Trần Tùng. Nhưng căn bản tốn công vô ích vì Trần Tùng hắn đâu có hiểu.

Huyền.. Huyền..- Trần Tùng liên mồm phát âm, hắn có ý định gọi từ này cho đến khi nào khắc sâu kí ức sẽ đổi thành từ “Nhi”.

Sở Phi Huyền 1 bộ hứng thú dạt dào nhìn xem Trần Tùng, nàng liền thử nghiệm nói: “ gọi mẫu thân” sau đó nhìn chằm chằm Trần Tùng

Trần Tùng bị nhìn cho toàn thấy không thoải mái liền im bặt không dám loạn gọi nữa: “ chả lẽ ta gọi Huyền sai chỗ nào sao? Hay Huyền là 1 từ chửi bậy? Không đúng a nếu là chửi bậy thì phụ thân sẽ không thường xuyên hướng mẫu thân như thế gọi? Thế thì vì sao ta lại bị nhìn chằm chằm? Tốt nhất trước khi hiểu được tình hình không loạn gọi nữa,lấy bất biến ứng vạn biến”. Trong lòng quyết chủ ý Trần Tùng lại chuyển sang chế độ im lặng nhưng Sở Phi Huyên lại vẫn nhìn chằm chằm không buông tha.

“ có hết hay không a mẫu thân đại nhân? Ngươi nhìn chằm chằm ta thế làm gì? Ta rất sợ có được hay không? Ta chỉ cố phát âm từ Huyền mà thôi? Ta đã làm gì sai? Kể cả làm sai cũng có lần đầu tha tội mà phải không? Có thể thật tốt nói chuyện đừng động thủ được không?” Trần Tùng trong lòng kêu khổ

Tình huống đang chuyển biến xấu dần, Trần Tùng đành phải ra đại chiêu: mắt manh manh, cừoi khúc khích cười khúc khích. Sở Phi Huyên thấy thế mắt to đảo 1 vòng, thử nghiệm lấy tay chỉ vào mình xong nói 1 từ: “ mẫu”. Trần Tùng 2 mắt sáng lên: “ có thể a đơn giản như thế sao không sớm làm. Nếu chỉ định từ ngữ ta có thể nói cả trăm từ” lập tức như mở cờ trong lòng nhìn vào Sở Phi Huyền gọi ngay 1 tiêng “ mẫu”.

Sở Phi Huyền như bị điện giật cả người đơ đơ, 1 lúc sau 1 giọt nước mắt chảy xuống, Sở Phi Huyền ôm lấy Trần Tùng, lại hôn lên cái má mập tròn của hắn. Sau đó lại chỉ về phía mình nói “mẫu”

Trần Tùng cũng không keo kiệt, rất hiểu ý liên tục gọi 3 tiêng “ mẫu” liên tục khiến Sở Phi Huyên hết khóc lại cười rất vui vẻ. Âm thanh của Trần Tùng nãi thanh nãi khí rất chọc người yêu thích khiến người ta muốn ngừng mà không được. Sở Phi Huyền lièn lấy ra 1 cái phù, nói nói gì đó xong cái phù hư không thiêu cháy lên. 1 màn này khiến Trần Tùng sáng mắt lên: “ cái này chả lẽ là truyền âm phù trong tiểu thuyết?” Quả nhiên hắn đoán không lầm, không đến mấy hơi thở sau 1 đạo phi kiếm liền bay vào nhà hắn:

-“Huyền Nhi người nói là thật? Cực Nhi đã biết nói chuyện?” Triệu Phi Dương vừa mừng vừa sợ nói

“ Ta cần thiết lừa ngươi sao?” Sở Phi Huyền làm mặt giận bộ dáng, Triệu Phi Dươg liền yếu thế nhận lầm

Sở Phi Huyền liền lấy tay chỉ vào Triệu Phi Dương nói “ phụ”. Trần Tùng cũng không khách sáo nãi thanh nãi khí gọi liền 3 tiêng.

“ ha ha ha Cực nhi quả nhiên là thiên tài mới chỉ 1 tháng 2 tuần liền biết gọi phụ mẫu,sau này tiền đồ bất khả hạn lượng a” Triệu Phi Dương hào sảng cười to, trong lòng vui mừng khôn xiết

“Đúng vậy, Cực nhi thật là thông minh đây” Sở Phi Huyền cũng rất vui vẻ

“Oa, ta vừa nghe Vô cực tiểu sư đệ biết nói rồi phải không? Sư phó mau cho Tiểu Sư đệ gọi ta một tiếng tỷ xem?” mấy tuần nay thường trực ở nhà hắn Đông Phương Uyển Nhỉ đúng lúc đi vào nghe được liên oa oa gọi to

Sở Phi Huyền cũng không dài dòng, chỉ vào người của Đông Phương Uyển Nhi nói “ tỷ”, tất nhiên Trần Tùng cũng rất phối hợp gọi to 3 tiếng khiến Đông Phương Uyển Nhi vui sướng vỗ tay nhảy cẫng lên. Thế là cả ngày hôm đó Trần Tùng được 1 tràng liên tục gọi “phụ, mâu,tỉ” sau đó Triệu Phi Dương hào hứng bừng bừng bế hắn đi khắp nhà, chỉ cần cái gì 1 âm tiết đều chỉ cho hắn gọi. Trần Tùng thông minh hơn người để hắn rất vui mừng. Trần Tùng ngày hôm đó học được rất nhiều từ mới, có một số từ hắn chưa nhớ được ngay cần ôn tập thì đã có Sở Phi Huyền bế hắn dạo quanh chỉ cho hắn gọi. Trần Tùng tham lam hấp thu hết ngôn ngữ mà hắn học được.Sau 3 ngày hắn đã có thể gọi liền 1 mạch tất cả những thứ Sở Phi Huyền chỉ vào mà không cần làm mẫu. Đây là 1 bước tiến dài trong con đường tu luyện sau này của Trần Tùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.