Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 406: Đại ba bại



Mai Tĩnh sắc mặt âm trầm, bí pháp này vốn là chuẩn bị cho Triệu Vô Cực, không ngờ Đại ba vừa gặp được Từ Tiểu Bạch liền phải sử dụng tới. Chỉ sợ hắn đánh xong trận này liền phải dừng lại, đã không còn sức lực chiến đấu trận sau nữa rồi.

Thở dài một hơi, Mai Tĩnh đối với vận mệnh của môn phái mình cảm giác bi ai.

Không ngờ đệ tử xuất hiện hiện tượng đứt gãy hậu quả lại nghiêm trọng tới mức này, bây giờ tổ chức một cái võ đài thi đấu cho thanh niên tuấn kiệt, bọn hắn chỉ hơi xui xẻo một chút sớm gặp phải cường địch liền không chịu nổi như vậy.

Lăng Tiêu Phái tương lai tiền cảnh, thật đáng lo ngại a.

Mấy vị chưởng môn khác đều để ý thấy trên mặt nàng biểu tình, bọn hắn đương nhiên hiểu nàng đang buồn cái gì, nhưng không hề nói gì, chỉ im lặng xem tiếp.

Tông môn của nàng đứt gãy là thật, nhưng nàng là cường giả chân chính, cái này không cần phải bàn.

Năm xưa nàng cùng Âm hậu đánh không phân thắng bại, đã nhiều năm như vậy hai người vẫn là không phân thắng bại, đủ thấy nàng kiếm pháp có bao nhiêu cao cường.

Nhưng đệ tử không cho lực, vậy thì là tông môn bi ai, chứ không phải lỗi của nàng.

Dù sao một cái tông môn tồn tại ý nghĩa đều là giáo dục để tử truyền thừa y bát, nhưng đệ tử không thể đột phá cũng không phải chi do sư phụ dạy dỗ không tốt mà còn do rất nhiều vấn đề liên quan tới lúc bọn hắn trưởng thành cùng trên giang hồ lịch luyện.

Bởi vậy nếu tông môn xuất hiện đứt gãy, nếu như tông môn không phải trong lúc xuống dốc, vậy thì không thể nào trách được đám này sư phụ được, chỉ trách đệ tử không cho lực mà thôi.

Đại ba kích hoạt lên bí pháp thành công, cả người hắn gân xanh cũng nổi lên từng đoạn từng đoạn, cả ngươi giống như đun sôi một con tôm, nhìn qua đang sợ vô cùng.

Hắn không có cùng Từ Tiểu Bạch nói nhiều, cầm lên kiếm liền thẳng tắp lao tới vung lên liền là một trảm.

Từ Tiểu Bạch thân pháp phát động, nhanh chóng lùi ra phạm vi tấn công của hắn.

Ầm!

mặt sàn vỡ tung, không ít đất đá bị Đại ba chém nát bắn ngược lên, Từ Tiểu Bạch vội vàng sáng lên cương khí đỡ lại.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào Đại ba trạng thái, sau đó cười nói:

“ nếu ta triển khai thân pháp cùng ngươi du đấu, ngươi có chắc có thể cầm xuống được ta hay không? Hay là ta kéo đến lúc ngươi bí pháp trôi qua?”

Đại ba sắc mặt âm trầm, sôi huyết bí pháp quả thật hậu quả nhẹ nhàng nhất trong các loại cuồng bạo bí pháp, nhưng nó cũng không phải là thời gian dài chiến đấu trạng thái mà là bộc phát trạng thái mà thôi.

Nó không thể kéo quá dài, nếu không ngươi sẽ tự làm nóng bản thân, cuối cùng chết một cách oan uổng.

Mà Từ Tiểu Bạch thân pháp hiển nhiên cao cường, hắn muốn du đấu xuống, liền rất khó trong lúc nhất thời đánh bại được hắn.

Đại ba không hề nói gì, đuổi tới Từ Tiểu Bạch vị trí lại chém xuống.

Một kiếm này lại đánh cho đất đá điên cuồng tung bay, nhưng Từ Tiểu Bạch vẫn là nhẹ nhõm lùi lại tránh thoát.

Đại ba sốt ruột nói:

“ có giỏi thì cùng ta đánh một trận sảng khoái!”

Từ Tiểu Bạch vừa tránh né vừa cười nói:

“ ngươi kích hoạt bí pháp, sức mạnh cùng tốc độ đều có tăng lên, nhưng chỉ là tốc độ di chuyển mà thôi, không phải là tốc độ vung kiếm.

Hơn nữa độ chính xác cùng khống chế cũng yếu đi rất nhiều, đối với ta loại này thân pháp không tệ đỉnh phong cảnh mà nói quả thật có chút khó mà làm thương được ta.

Đương nhiên, ta cũng không phải lên võ đài chỉ là để cầu chiến thắng.

Ta cũng muốn đánh một trận sảng khoái.

Bởi vậy, ngươi phải cần thận a!”

Từ Tiểu Bạch nói xong, hắn bỗng nhiên dưới chân mãnh đạp một cái lùi thân khỏi vòng chiến, đồng thời nhảy lên thật cao.

Hắn trên tay cơ bắp phồng lên, Lăng Vân kiếm bị hắn nắm trong tay, nhưng là cầm một cái mâu, Từ Tiểu Bạch trên trán gân xanh cũng nổi lên, hắn dùng hết sức mình phóng ra cương khí tăng cường sức mạnh cho Lăng Vân kiếm sau đó hướng Đại ba mạnh mẽ ném ra.

Đại Ba ở sôi huyết trạng thái lực lượng đại tăng nhưng thân thể phản ứng cũng bị suy yếu đi, hắn nếu là lúc trước còn có thể nếm thử tránh né, nhưng hắn bây giờ phản ứng chậm chỉ một chút liền mất đi cơ hội né tránh tốt nhất, khí cơ bị Từ Tiểu Bạch mạnh mẽ khóa lại, không thể nào chạy thoát.

Bởi vậy Đại ba chỉ có thể ngạnh kháng mà thôi.

Hắn rống to một tiếng, trên thân cương khí đại thịnh, Đại ba vung lên đại kiếm chém ra một đạo so với trước đây còn dày gấp rưỡi kiếm khí:

Trảm sơn kiếm!

Một đạo dày nặng kiếm khí từ trên thân cự kiếm xông ra, lại bị Đại ba sôi huyết trạng thái bổ trợ bên dưới, vậy mà ngạnh sinh sinh chặn lại Từ Tiểu Bạch thế công, cùng hắn đấu cái ngang ngửa.

ầm!

kiếm khí nổ tung, cuối cùng Từ Tiểu Bạch Lăng Vân kiếm bị đánh bay ngược trở lại trong tay hắn, nhưng Từ Tiểu Bạch không hề có một chút vì kiếm pháp bị phá mà tức giận, ngược lại hắn xoay ngược lại mũi kiếm, hướng Đại ba phương hướng bắt đầu lao xuống.

Đại ba đỡ được Từ Tiểu Bạch một kiếm nhưng sắc mặt không tốt đến đâu, lúc này thấy Từ Tiểu Bạch lao tới, liền mạnh mẽ vung kiếm hướng đầu hắn chém ngang mà tới.

Từ Tiểu Bạch khóe miệng kéo ra một cái nụ cười, hắn mục tiêu đang là Đại ba bỗng nhiên chuyển biến một cái rơi xuống đất, sau đó lập tức biến chiêu:

Lăng Vân kiếm pháp - Đạp vân diệt ưng!

Đạp vân diệt ưng là một chiêu có sáu chiêu nhỏ kiếm chiêu, bên trong mỗi chiêu lại có sáu biến hóa, tổng cộng ba mươi sáu biến.

Từ Tiểu Bạch vừa chạm đất liền đạp lên thân pháp nhanh chóng xông tới Đại ba trước mặt múa lên kiếm chiêu.

Hắn ánh mắt nhanh chóng dọc theo mỗi động tác của Đại ba mà phán đoán đối phương cách thức ra đòn cùng sức mạnh góc độ, Từ Tiểu Bạch chưa xuất ra kiếm nhưng đã bắt đầu biến chiêu.

Ba mươi sáu biến, chính là dựa vào đối thủ xuất chiêu như thế nào mà trong nháy mắt biến hóa từ đó chế ngự địch nhân.

Nói thì dễ mà làm thì khó, điều này cần người sử dụng phải có một sự phản xạ cực kì nhanh nhạy cùng đối với kiếm pháp hiểu biết nhất định, có thể dự đoán được đối phương động tác cùng cách thức ra đòn.

Đại ba trong lòng đã tuyệt vọng đến cực hạn, hắn tuy kích hoạt lên sôi huyết bí pháp nhưng đứng trước mặt dạng này căn cơ vững chắc võ học thâm sâu Từ Tiểu Bạch quả thật không có chút cơ hội nào vượt cấp khiêu chiến, chứ đừng nói sư phụ vốn chuẩn bị cho hắn cùng Triệu Vô Cực đánh.

Phải biết, Triệu Vô Cực so Từ Tiểu Bạch còn mạnh a! muốn đánh thắng hắn, quả là chuyện cười.

Từ Tiểu Bạch động tác như là đang định vung lên kiếm, Đại ba cũng là rống to hướng hắn đâm ra một kiếm, giống như là mặc kệ Từ Tiểu Bạch có muốn đánh thế nào hắn cũng nhất quyết phải cùng Từ Tiểu Bạch lấy thương đổi thương, nhưng Từ Tiểu Bạch lúc này thân hình bỗng nhiên hơi lùi ra sau nửa bước, toàn thân chấn động lắc lư một cái, như là sử dụng cái gì cực kì ghê gớm thân pháp vậy:

Lăng Vân kiếm pháp -Phong tùy vân hạ!

Dưới chân Từ Tiểu Bạch giống như hiện lên hai đám mây, khiến cho hắn giống như là đang đạp lên mây mà bay, bên người quần áo cũng hơi hơi bay lên như là có gió làm bạn, Từ Tiểu Bạch thân hình đang đứng ở trước mặt Đại ba bỗng nhiên lóe lên một cái, ở phía dưới cánh tay của Đại ba bỗng nhiên tăng tốc một cái lướt qua người hắn.

Đại ba đang vung chém kiếm động tác bỗng nhiên im bặt mà dừng, bởi vì lúc này trên cổ hắn đang gác lên một thanh lạnh sâm sâm kiếm, chính là Lăng Vân kiếm của Từ Tiểu Bạch.

Đại ba có chút thất hồn lạc phách, hắn trên người phồng to cơ bắp cùng sôi đỏ cơ thể cũng bắt đầu rút đi, đắng chát nói:

“ ta thua!”

Trọng tài cũng nhanh chóng tuyên bố:

“ Từ Tiểu Bạch thắng, đạt được vào vòng trong quyền đi tiếp. Trận đấu kết thúc ở đây, xin mời không hạ tử thủ!”

Từ Tiểu Bạch cũng không muốn hạ tử thủ, hắn nhẹ nhàng rút kiếm lại cho vào vỏ bước chân xuống đài.

Đại ba nhìn về bóng lưng hắn, nhẹ giọng nói:

“ ngươi quả thật rất mạnh!”

Từ Tiểu Bạch không dừng lại bước chân:

“ nhưng ta không mạnh nhất!”

Một câu nói đơn giản liền nói ra tình hình của các cao thủ tham gia ở đây. Mạnh như Từ Tiểu Bạch đều không thể mạnh nhất, vậy thì những người còn lại như thế nào?

Dưới ba mươi tuổi đỉnh phong cao thủ, tất cả đều là thiên tài, mà như Từ Tiểu Bạch Tiếu Mị Mị cùng Triệu Vô Cực có thể xem là yêu nghiệt.

Những người như vậy, quả thật là mạnh mẽ đến làm cho người khác tuyệt vọng. Nhưng Từ Tiểu Bạch nói hắn không mạnh nhất, đương nhiên chính là ám chỉ Triệu Vô Cực.

Trận đấu này, đối thủ cuối cùng của tất cả mọi người chính là Triệu Vô Cực, mà Từ Tiểu Bạch bởi vì biết mình không mạnh nhất nên hắn mới không ngừng trau chuốt võ học của bản thân, cố gắng tu luyện để một ngày nào đó, hắn có thể đuổi kịp bước chân của Triệu Vô Cực, trở thành một cái cực kì mạng mẽ kiếm khách.

Hắn nhận thức rõ mình là ai, mình mạnh như thế nào? ai còn mạnh mẽ hơn mình?

Bởi vậy hắn có mục tiêu, không ngừng dồn ép bản thân cố gắng đạt tới cái mục tiêu kia, mục tiêu kia chỉ ở ngay trước mặt hắn mà thôi, chỉ cần hắn cố gắng một chút liền có thể chạm tới.

đó chính là lí do thúc đẩy Từ Tiểu Bạch không ngừng tu luyện, rèn giũa kiếm pháp của mình.

Đại ba ánh mắt phức tạp nhìn về sư phụ của hắn Mai Tĩnh, Mai Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu một cái, ánh mắt hiền hòa nhìn hắn, mang theo vô tận an ủi.

Dường như trong mắt nàng, hắn nhìn ra được nàng nói hắn đã làm hết sức, không cần phải tự trách bản thân.

Nhưng Đại ba không hề cho rằng như thế, nếu hắn cố gắng tu luyện hơn một chút, lúc nãy đã không phải thua thảm như thế, ngược lại có cơ hội cùng bọn hắn tranh dành danh hiệu đệ nhất tuấn kiệt một phen.

Đại ba lẳng lặng thu lại kiếm, trong lòng âm thầm thề, trở về nhất định phải điên cuồn tu luyện, không đột phá đỉnh phong cảnh, quyết không xuất sơn.

Hắn bóng lưng tiêu điều rời đi võ đài, hôm nay trận đấu cũng đến đây là kết thúc.

Trời đã xế chiều sắp tối, mọi người cũng cần nghỉ ngơi, bởi vậy đoàn người cũng nhanh chóng tản ra.

Mấy vị chưởng môn thấy Mai Tĩnh tâm trạng không tốt đều không đi đổ thêm dầu vào lửa.

Kể cả ÂM hậu, nàng tuy là đối thủ cũ, nhưng tính cách rất đoan chính.

Nếu là đường đường chính chính quyết đấu, nàng sẽ không ngại ngần xỉ nhục đối phương mội phen.

Nhưng dựa vào thất bại của đồ đệ đối phương xỉ nhục đối phương, nàng cảm thấy không cần làm ra hành động kém phẩm vị như vậy!

Bởi vậy năm đại môn phái các vị chưởng môn cũng là yên lặng thu quân. Võ đài chi chiến, hôm nay kết thúc ở vòng ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.