Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 420: Kẻ địch rất đông



Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đi trên đường lớn, hắn cũng không cảm giác được cái gì khác thường, hai người hướng cửa thành tây phương hướng rảo bước đi tới.

Dọc đường Tiếu Mị Mị một mặt hạnh phúc, oanh oanh yến yến cùng hắn nói chuyện líu lo không ngừng.

Triệu Vô Cực cũng rất vui vẻ cùng nàng trò chuyện, hai người trai tài gái sắc, đi ở trên đường khiến người ta ghé mắt không ngớt.

Không ít người ý dâm nhìn lấy Tiếu Mị Mị cái kia nẩy nở bờ mông, eo thon nhỏ như ong đặc biệt là cái kia gần tới E cup núi đồi.

Quả thật vừa nhìn liền muốn chạm vào, có điều vì tính mạng an toàn, vẫn chỉ có thể ý dâm mà thôi.

Đi bên cạnh nàng chính là giang hồ trẻ tuổi nhất đỉnh phong cảnh cao thủ, được xem là giang hồ đệ nhất thiên tài, có khả năng cạnh tranh danh hiệu giang hồ đệ nhất tuấn kiệt, đồng thời nổi tiếng hẹp hòi sát tinh Triệu Vô Cực.

Động đến Tiếu Mị Mị, trừ khi ngươi có thể đánh thắng được Triệu Vô Cực, còn không nghĩ cũng đừng nghĩ.

..........

Triệu Vô Cực lúc này cũng không biết Thiên Vân Thành thế cục đã kinh biến rất lớn.

Từ lúc Thánh Chủ cùng Âm hậu rời đi liên minh, ở Thiên Vân Thành hộ vệ đội cũng thiếu đi sự cân bằng.

Thiên Vân Thành vốn là chính phái địa bàn, lúc này vì thiếu đi người của tà phái đến cân bằng cục diện mà chính tà chi chiến lập tức nổ ra.

Trên đường, từ đường lớn đến ngõ nhỏ, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm vào nhau.

Lúc trước hai bên thế lực tương đương, còn có hộ vệ đội đến duy trì yếu ớt bình yên, nhưng tà phái bên này rút đi, lập tức liền loạn

Bởi vì sự việc phát triển càng lúc càng lớn càng phức tạp, có thường dân bắt đầu bị chiến đấu liên lụy vào, phủ thành chủ không xem nổi nữa, lập tức ra tay trấn áp cả hai bên.

Lúc này đám người tà phái bắt đầu yếu thế, tìm đường rời đi Thiên Vân Thành, mà chính phái cũng không dám truy sát bọn hắn, sợ bị phản phục kích.

Bởi vậy Thiên Vân Thành lại trở lại thành chính phái địa bàn, người của tà phái bây giờ đã cực ít xuất hiện, dám ở lại người cũng là loại tài cao gan lớn, chính phái người cũng không dám dễ dàng trêu chọc bọn hắn.

Mà lúc này trong một tửu quán, một người đang tức giận mắng:

“ Tên Triệu Vô Cực đấy đúng là tiểu nhân bỉ ổi. Hắn kết hợp với yêu nữ hại chết Lưu gia chúng ta gia chủ cùng lão tổ, bây giờ lại trốn ở trong Từ gia, đúng là không biết xấu hổ!”

“ chờ hắn ra ngoài ta nhất định phải một kiếm chém chết hắn, trả thù cho lão tổ, trả thù cho gia chủ!”

“ đúng vậy, nhất định phải giết chết hắn!”

“ các ngươi Cụ gia người lần này cũng không thể như lần trước nửa đường đứt cương a, nếu các ngươi còn muốn giở trò, đừng trách Lưu gia chúng ta ra tay độc ác, phá hủy toàn bộ buôn bán của các ngươi!”

“ chúng ta nào dám a Trịnh huynh, chúng ta lần này nhất định sẽ giúp ngươi trả thù giết chết tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia!”

“ hừ, tốt nhất là ngươi nhớ kĩ lời mình nói, nếu không Lưu gia chúng ta cho dù mất đi lão tổ cũng có thể khiến Cụ gia các ngươi không yên thân!” 

Nói xong hắn lại hừ lạnh một cái.

Người đang nói chuyện này chính là Lưu Trịnh, hắn là em trai ruột của Lưu gia gia chủ Lưu Vấn, còn Lưu gia lão tổ chính là Lưu Chiến.

Bọn hắn lần trước cùng với Thanh Thành kiếm phái cùng Ngũ Đao môn muốn mượn việc gây sự với Triệu Vô Cực sau đó kéo Từ Tiểu Bạch nhập vào vũng bùn, giết chết Từ Tiểu Bạch.

Không ngờ Triệu Vô Cực đại phát thần uy, đem Thanh Thành kiếm phái cùng Ngũ Đao môn hai vị lão tổ đều cho diệt, kể cả Lưu Chiến cùng Lưu Vấn cũng không thể thoát khỏi thảm trạng.

Sau đó Lưu gia nhận được tin tức này, như là bị sét đánh bên tai.

Mọi người trong Lưu gia đều tức giận sục sôi lên, bọn hắn hò hét ầm ĩ muốn trả thù cho lão tổ cùng gia chủ.

Đối với Lưu gia mà nói, Lưu Vấn chết chưa chắc đã gây nên phẫn nộ lớn như vậy, nhưng lão tổ cũng bị chiến tử, quả thật là vô cùng sỉ nhục.

Bọn hắn lần này chính là xuất ra toàn bộ gia tộc lực lượng, năm vị nhất lưu viên mãn trưởng lão, ba vị cung phụng trưởng lão.

Toàn bộ gia tộc lực lượng, chỉ để lại một vị nhất lưu hậu kì trưởng lão làm đầu ở lại thủ hộ gia tộc.

Đương nhiên để bọn hắn đám này nhất lưu cảnh đi đánh giết đỉnh phong cảnh, bọn hắn cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.

Lần này Lưu gia không chỉ tới một mình, bọn hắn còn kéo lên Cụ gia.

ở dưới uy bức lợi dụ, Cụ gia cũng không dám trái lời Lưu gia.

Dù sao bọn hắn tựa vào Lưu gia đã lâu, cũng biết Lưu gia thủ đoạn có bao nhiêu độc ác.

Cho dù mất đi lão tổ, Lưu gia muốn Cụ gia sống không bằng chết cũng là đơn giản.

Bởi vậy Cụ gia chỉ có thể nhắm mắt tham gia vào trận chiến này, bọn hắn xuất ra ba vị trưởng lão trong đó có một vị nhất lưu viên mãn, hai vị nhất lưu hậu kì, một vị cung phụng trưởng lão nhất lưu hậu kì.

Đội hình thanh thế rất lớn, vô cùng hạo đại. Tổng cộng có tới 6 vị nhất lưu viên mãn cảnh giới, 6 vị nhất lưu hậu kì.

Trên tay bọn hắn đều được trang bị cực phẩm bội kiếm, khí thế rất kinh người.

Nhưng bọn hắn dựa vào không phải chỉ có sức người, trên tay mỗi người đều mang theo một khỏa cầm tay phá cương nỗ, trang bị một bộ phá cương mũi tên gồm hai mươi cái.

Tổng cộng mười hai vị nhất lưu cảnh giới đồng thời bắn tên, cho dù Triệu Vô Cực thân pháp lại cao, hắn cũng chưa chắc chịu nổi.

Nhưng chưa dừng lại ở đây, bọn hắn không biết từ đâu mời được một vị đỉnh phong sơ kì cảnh giới cao thủ. 

Đối phương dùng chính là một đôi đại chùy, giang hồ thường gọi đại chùy Mãnh Vân Lưu.

Mãnh Vân Lưu vốn là một cái nhàn tản võ giả, hắn vốn là một cái bang chủ của một bang phái lớn. Nhưng ở thành trì của hắn kinh doanh phát triển, không cẩn thận chọc tới một cái tu tiên gia tộc, bị đối phương ra tay diệt cả bang. 

Cuối cùng Mãnh Vân Lưu may mắn thoát được một mạng, lưu lạc giang hồ, đến Biện Kinh thành.

Vừa vặn gặp được Lưu gia đang chiêu mộ cao thủ trên giang hồ trả thù Triệu Vô Cực, hắn đang lúc cần số lớn tiền tái khởi ngiệp, liền nhận lời.

Cũng không phải Lưu gia không cố gắng mời người, mà đám người kia vừa nhìn thấy trên thông báo muốn đối phó Triệu Vô Cực liền nhanh chân chạy mất, không ai dám tiếp cái này sinh ý.

Đừng nói bọn hắn cảnh giới có đủ hay không, chỉ riêng Triệu Vô Cực danh tiếng trên giang hồ đã vô cùng kinh khủng, không ai nguyện vì tiền mà đi đắc tội cái này sát tinh.

Mà người có thể đối phó hắn, ít nhất cũng phải là đỉnh phong sơ kì cảnh giới.

Đỉnh phong sơ kì, có thể tu luyện tới mức này, mấy ai sẽ cần tiền?

Bởi vậy bọn hắn thông báo dán ra, mãi mới gặp được cái này cần tiền lưu lạc đến thành trì khác Mãnh Vân Lưu tiếp lấy.

Nhìn Lưu gia đội hình, Mãnh Vân Lưu trong lòng cũng có chút yên tâm, bởi vậy hắn liền làm.

Dù sao nhất lưu viên mãn cảnh cao thủ chỉ thua đỉnh phong sơ kì cảnh cường giả một cái tiểu giai, bọn hắn ý thức phản xạ cùng thực lực đều khá tiếp cận, lại có trong tay phá cương nỗ, hắn cũng không tin tên Triệu Vô Cực này có cái gì thần thông có thể đỡ được bọn hắn vây giết.

Thế là đoàn người hùng hùng hổ hổ kéo tới Thiên Vân Thành, gặp ngay đúng lúc Thiên Vân Thành loạn lạc, mà Triệu Vô Cực lại trốn ở trong Từ gia.

Đừng nhìn bọn hắn đội hình hùng mạnh, nhưng dám xông vào Từ gia, vậy thì không khác gì tìm cái chết.

Từ gia bây giờ, bốn vị đỉnh phong cao thủ, một đàn hộ vệ trên tay cầm phá cương nỗ.

Bọn hắn cái này loai choai mấy chục người đội hình, sao có thể so sánh.

Cho dù Mãnh Vân Lưu có gan to bằng trời là đỉnh phong cao thủ, hắn cũng không có lá gan này.

Nhưng lúc này, ở một bàn gần đó lập tức có người lên tiếng:

“ các vị bằng hữu, các ngươi là đi đối phó tên ác tặc Triệu Vô Cực kia sao?”

Lưu Trịnh nhìn về đối phương, chỉ thấy đối phương trên người mặc đồng phục màu nâu, có khắc giống nhau huy hiệu.

Hắn nhìn qua, giống như đã gặp được cái huy hiệu này ở đâu, nhưng nhất thời không nhớ rõ.

Lưu Trịnh nghi ngờ hỏi:

“ các vị là?”

bên này chỉ có ba người, nhưng khí thế trên người vô cùng thâm hậu mạnh mẽ, mỗi người thần thái đều sáng láng lóe lên sát phạt chi ý, người vừa nãy lên tiếng liền nói:

“ chúng ta hình như có chung kẻ địch, chúng ta là Thanh khâu môn người, có thể nói chuyện một chút sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.