Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 424: Khai chiến



Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị một đường lao nhanh hướng ngoài thành phương hướng đi ra ngoài, bọn hắn rất nhanh liền gặp được một ngọn núi nhỏ, ngọn núi này thuộc Vô tận sơn mạch một cái ngọn núi nhỏ, được gọi là Hắc Long sơn.

Triệu Vô Cực ánh mắt nhanh chóng đảo qua một vòng, xung quanh hắn cây cối càng ngày càng rậm rạp mật độ phát ra càng lớn.

Như vậy cho dù muốn vây công hắn cũng không thể dễ dàng phát huy ra toàn bộ thế mạnh.

Hơn nữa cây cối nhiều như vậy, hắn chỉ cần động động khinh công một cái liền có thể nhanh chóng thay đổi vị trí, tránh ra bị bao vây tình cảnh.

Triệu Vô Cực cũng không muốn tiếp tục đi xa tìm kiếm vị trí càng có lợi hơn, hắn tựu quyết định đây chính là chiến trường.

Hắn đối với Tiếu Mị Mị nói:

“ lát nữa ngươi tách ra đứng vị trí xa ta một chút, tránh để mọi người chiến đấu có thể dễ dàng cuốn vào ngươi. Nhưng ngươi cũng phải chú ý không được đi quá xa ta, nếu thấy ta di chuyển cũng phải đồng thời hướng về phía ta di chuyển kéo theo, như vậy ta mới có thể thuận tay trợ giúp ngươi lúc cần thiết!”

Tiếu Mị Mị trùng điệp gật đầu một cái, lúc này cũng không cần nói nhảm nhiều, chỉ cần nghe lời Triệu Vô Cực liền được rồi.

Triệu Vô Cực dừng lại bước chân, ở trên mặt đất đứng im tại chỗ, khí thế tuy đơn bạc nhưng hiên ngang, không hề có chút nào vì đám người đông đúc mà sợ hãi.

Đám người nhanh chóng đuổi theo, đầu tiên dừng lại chính là ba vị lão tổ, sau đó là gia chủ trưởng lão nhóm người, cuối cùng là đám giang hồ võ giả.

Hơn một ngàn người, đông như kiến.

Bọn hắn mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể nhổ chìm Triệu Vô Cực, nhưng lúc này không ai dám lỗ mãng tiến lên.

Binh khí thế gia Hoàng Ngũ lên tiếng nói:

“ lão phu Hoàng Ngũ, ác tặc Triệu Vô Cực, ngươi ra tay tàn nhẫn đánh trọng thương của chúng ta thiếu chủ lại đoạt đi trấn gia chi bảo của chúng ta, hành động vô cùng bỉ ổi, hèn hạ, hôm nay là ngày ngươi phải đền tội!”

Lưu Trịnh không nhịn được cũng đứng ra vạch tội:

“ ta Lưu Trịnh, đệ đệ của Lưu Vấn. Ác tặc Triệu Vô Cực, ngươi giết đại ca ta, ám hại lão tổ Lưu gia chúng ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết!”

Thanh Khâu Môn Khưu Phúc Long cũng đứng ra vạch tội:

“ Triệu Vô Cực, ngươi cái này bị tà phái mê hoặc ác tặc dám trọng thương của chúng ta thiếu chủ, khiến cho thiếu chủ của chúng ta suýt bị hủy đi võ đạo tiền đồ, hôm nay là ngày ngươi phải đền mạng!”

Cụ gia gia chủ có chút không biết nói sao, hắn cũng không có cái gì đại thù nhưng lúc này cũng phải hợp quần nói:

“ Triệu Vô Cực, ngươi đả thương con trai ta, hôm nay cũng đừng hòng sống rời khỏi đây!”

Triệu Vô Cực hứng thú nhìn đám người này biểu diễn, chờ bọn hắn nói xong, Triệu Vô Cực mới lên tiếng:

“ còn ai có thù oán gì nữa không? Đứng ra nói một lần luôn đi!”

Từ trong đám võ giả có người đứng ra mắng to:

“ Triệu Vô Cực, chúng ta Thanh Thành kiếm phái vốn là chính đạo môn phái, ngươi lại dám ngang nhiên phách lối diệt môn chúng ta, thù này hôm nay ta nhất định phải thay chưởng môn báo lại!” 

“ đúng vậy, hôm nay chúng ta phải báo thù!”

Có mấy người cùng tên này đứng ra, xem ra là Thanh Thành kiếm phái dư nghiệt, Triệu Vô Cực đều nhìn ở trong mắt.

Bên kia lập tức cũng có người đứng ra:

“ không chỉ Thanh Thành kiếm phái, chúng ta Ngũ Đao môn cũng là tao ngộ diệt môn chi án, ác đồ chính là tên súc sinh Triệu Vô Cực này. Các vị lục lâm bằng hữu, hôm nay kính xin mọi người chủ trì công đạo, giết chết tên ác đồ này!”

“ đúng vậy a, chúng ta từ nhỏ liền ở Ngũ Đao môn lớn lên, mỗi một hạt cơm mỗi một ngụm nước uống, đều là Ngũ Đao môn cho chúng ta. Ngũ Đao môn chính là nhà của chúng ta, huynh đệ tỉ muội của chúng ta đều là như vậy vui vui vẻ vẻ lớn lên ở đây, hàng ngày cùng nhau luyện kiếm tập võ, sống cực kì yên bình vui sướng tràn ngập tình thương. vậy mà tên ác đồ này vừa tới liền diệt môn chúng ta, giết chết cha mẹ huynh muội của chúng ta, các vị bằng hữu, các ngươi nói hắn có phải là con người sao?”

“ đáng chết, giết chết tên ác đồ Triệu Vô Cực này!”

“ giết chết hắn, trừ hại cho võ lâm!”

“ hắn tương lai nhất định trở thành ma đầu, mau giết chết hắn!”

Mọi người ở đây đều bị tên kia Ngũ Đao môn kể khổ điều động tâm tình, một mảnh bất bình rút ra đao kiếm hướng về Triệu Vô Cực chỉ thẳng vào.

Tiếu Mị Mị ánh mắt có chút lo lắng nhìn hắn, nhưng Triệu Vô Cực thái độ thong dong, khiến cho nàng trong lòng tự tin tăng lên nhiều.

Hắn nhất định có thể làm được - Tiếu Mị Mị trong lòng tự an ủi lấy mình, nàng lúc này cũng không thể để cho Triệu Vô Cực thêm phiền.

Triệu Vô Cực bỗng nhiên ngửa đầu lên trời cuồng tiếu, hắn cười càng lúc càng dõng dạc, càng lúc càng lớn.

Hoàng Ngũ nhịn không được mắng to:

“ ngươi cái này ác đồ, lúc này vậy mà còn cười được, không biết hối cải nghiệt chủng, dữ lại ngươi trên đời chỉ gây họa nhân gian!”

Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại nói:

“ nghiệt chủng? Lát nữa ta sẽ chăm sóc thật kĩ ngươi! Cứ chờ đấy!

Triệu Vô Cực ta trước giờ làm việc đều là không thẹn với lòng, người nào lấn phụ ta, ta đều đáp lại, người nào không động vào ta, ta cũng không động vào hắn.

Nếu các ngươi có thân nhân chết trong tay ta, vậy chỉ có thể nói rõ, chính là do bọn hắn tự chuốc lấy mà thôi.

Trên đời này làm gì có chân chính đúng sai, đúng sai cũng chỉ là một cái tương đối khái niệm mà thôi.

Đối với ta, bọn hắn trêu chọc ta, ta liền diệt bọn hắn, ta cảm thấy đây là đúng. Nhưng các ngươi lại cảm thấy ta là sai, rất sai.

Bởi vậy, đúng sai còn phải dựa vào ngươi là từ góc độ nào nhìn vào, nhưng muốn thế thiên hành đạo hay trừ ma vệ đạo, các ngươi cũng phải có thực lực đó mới được!

Ai muốn báo thù, được! Hôm nay Triệu Vô Cực ta đứng ở đây, các ngươi ai có can đảm liền tới, không có can đảm liền cút, đừng gây chướng mắt!”

Hoàng Ngũ thấy Triệu Vô Cực không những không sợ ngược lại còn hào hứng bừng bừng đối với tất cả đám người ở đây tuyên bố, hắn sợ đám người này bị Triệu Vô Cực khí thế làm lung lay tinh thần đang hưng phấn mà quên đi đầu óc, bởi vậy hét to nói: 

“ các vị, tên nghiệt đồ này đã không biết hối cải, vậy thì chúng ta hôm nay nhất định phải thế thiên hành đạo, diệt trừ đi cái này nghiệt đồ, để bảo vệ trên giang hồ hòa bình.

Ai có thù báo thù, ai có oán báo oán, ai muốn linh dan diệu dược chúng ta cũng không hề động tay vào, người nào may mắn đoạt được, liền của ngươi đó. chúng ta làm chủ, tất cả mọi người cùng lên!”

Nói xong hắn lập tức chủ động lao lên hướng về Triệu Vô Cực một kiếm chém xuống.

Một đạo kiếm khí mạnh mẽ phát ra, nhắm thẳng Triệu Vô Cực vị trí đang đứng.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đành phải tách ra, hai người ở hai nơi khác nhau.

Hắn ánh mắt đảo về Tiếu Mị Mị gật đầu một cái, Tiếu Mị Mị lập tức hiểu ý, lùi xa ra chiến trường.

Hoàng Ngũ rống to:

“ đừng cho nàng chạy, nàng chính là chiến lợi phẩm của các ngươi! Mãnh Vân Lưu các hạ, ngươi bắt giữ được nàng, vậy thì ngươi chính là người đầu tiên được hưởng dụng nàng!”

Mãnh Vân Lưu chính là Lưu gia mời tới đỉnh phong sơ kì lính đánh thuê.

Tên này tuổi so sánh với hai vị lão tổ còn trẻ hơn một chút, chỉ khoảng năm mươi tuổi.

Đối với võ giả mà nói, năm mươi tuổi tinh lực vẫn còn, làm việc kia cũng chỉ là một chút lòng thành mà thôi.

Mãnh Vân Lưu vốn là nghe danh Tiếu Mị Mị mị cốt thiên thành, mị hoặc vô hạn từ lâu, bây giờ được gặp chỉ có thể liếm môi một cái che đi nước dãi của hắn đang chảy ròng.

Cái này quả thật so với lời đồn còn xinh đẹp a!

Cái kia chân dài, cái kia mông vểnh, cái kia eo thon, cái kia ngực lớn.

Nhất là nàng khuôn mặt kia, mang theo một vẻ thuần khiết lại mị hoặc, bên trong mị hoặc lại mang theo trêu chọc chi ý, khiến mỗi cái nam nhân nhìn vào đều không tự chủ được đều xuất hiện chiếm đoạt nàng làm của riêng xúc động.

Mãnh Vân Lưu ánh mắt lóe lên tham lam chi quang, tiền bạc có thể không cần, nhưng Tiếu Mị Mị hắn hôm nay chơi định.

Cho dù chỉ có thể được chơi một lần, nhưng vật lấy hiếm vi quý, chỉ cần như thế hắn cũng đã cảm thấy đủ.

Loại này vưu vật, một lần sử dụng, liền trí nhớ khắc sâu. Đến mấy năm sau, hắn chỉ sợ cũng sẽ không quên được tràng diện ngày hôm nay a!

Nhưng vẫn phải tỉnh táo một chút, dù sao đối phương cũng là đỉnh phong sơ kì cảnh giới, cùng với hắn một cảnh giới, hắn không thể tham công liều lĩnh.

Đại chùy Mãnh Vân Lưu có thể làm lên đến bang chủ cấp bậc, không phải kẻ ngu.

Hắn hướng nàng công tới, nhưng thế công không mạnh, nhường phần cho đám võ giả còn đang vì sắc đẹp của Tiếu Mị Mị mà điên cuồng xông lên.

Thế là, một trận đại chiến ở Hắc Long sơn, chính thức khai màn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.