Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 467: Đánh cong



Nghe được tiếng cười này, ba vị chưởng môn trong lòng trầm xuống, lo lắng cái gì thì cái đấy lập tức liền đến, tên Hoài Tử Vận này trúng một bí kiếm của Hiền Tụ Nghĩa vậy mà còn không chết?

Trong lòng bọn hắn nặng nề vô cùng, bí kiếm chỉ có ba chiêu, chiêu đầu tiên tuy lực tấn công cực cường, nhưng lấy trình độ võ công đối phương muốn đâm trúng được hắn quá khó.

Chỉ có chiêu bí kiếm thứ hai tốc độ đủ nhanh, có thể gây nguy hiểm cho đối phương.

Nhưng vừa rồi Hiền Tụ Nghĩa đã dùng ra chiêu thứ hai này nhưng đối phương vẫn không chết, thì chiêu thức này cũng gần như là bị phế đi.

Cao thủ so chiêu, một chiêu cực hiếm có thể liên tiếp hai lần thành công sát thương đối phương.

Chỉ cần bị trúng chiêu một lần, lần sau đối phương sẽ cẩn thận vạn phần, bởi vậy chiêu kiếm thứ hai này cũng không còn bao lớn tác dụng.

Nhưng bí kiếm cũng không phải muốn xuất ra liền có thể xuất ra, nếu không nó đã không còn là bí kiếm.

Dùng bí kiếm, hiển nhiên phải trả giá một cái giá nhất định nào đó.

Có thể là nội công tiêu hao càng lớn, hoặc thể lực càng nhiều,...

Đủ loại thiên kì bách quái điều kiện sử dụng, nhưng nhìn Hiền Tụ Nghĩa, bọn hắn cảm giác Hiền Tụ Nghĩa vẫn còn có thể chiến đấu.

Chỉ cần vẫn còn có thể chiến đấu, vậy thì hi vọng vẫn còn.

Hoài Tử Vận từ dưới mặt đất bò lên, sắc mặt của hắn trở nên vặn vẹo có chút điên cuồng.

“ ha ha ha ha, đã thật lâu rồi, chỉ có ta chém người khác, chứ không hề có chuyện người khác chém ta. cảm giác đau đớn này thật hoài niệm a!

Hiền Tụ Nghĩa, ngươi vừa rồi một kiếm, còn có thể xuất ra mấy lần.

Không cần vội nói, để ta đoán, được một lần không?”

Trên ngực phải vết thương của hắn đang không ngừng chảy máu, nhưng Hoài Tử Vận giống như là không quan tâm hắn, điên cuồng cười to, hướng Hiền Tụ Nghĩa hỏi.

Hiền Tụ Nghĩa sắc mặt xám xanh, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, lại quỳ một chân xuống đất, Thanh Ngọc kiếm cũng bị hắn cắm lên trên mặt đất!”

Ba vị chưởng môn nhìn thấy cảnh này, trong lòng hi vọng vừa dấy lên, lập tức như là một đống hỏa bị dội lên nước lạnh, trong nháy mắt dập tắt.

Hiền Tụ Nghĩa cố nén thương thế chém ra một bí kiếm, không kết thúc được đối phương, ngược lại để cho thương thế phát tác càng nặng hơn, đến nỗi bản thân hắn cũng trực tiếp mất đi sức chiến đấu.

Bây giờ, tất cả hi vọng của Chính khí Minh, gần như bởi vì Hiền Tụ Nghĩa một quỳ xuống mà tan vỡ.

Sắc mặt mọi người đều tái nhợt, không ít người hiện lên tuyệt vọng chi sắc.

Hiền Tụ Nghĩa là chiến lực đỉnh phong của bọn hắn, Hiền Tụ Nghĩa không được, vậy thì tất cả đều xong.

Hoài Tử Vận đang cười to, bỗng nhiên thấy Hiền Tụ Nghĩa quỳ xuống, sắc mặt hắn cũng biến trở về âm trầm, có vẻ chán đến chết.

Lấy tay điểm vài cái huyệt đạo cầm máu, sau đó lại ăn vào một hạt đan dược chữa thương, Hoài Tử Vận xì mũi coi thường:

“ còn tưởng rằng có thể đại chiến ba trăm hiệp đâu, đúng là yếu gà! Làm ta mừng hụt!”

Tiếu Mị Mị ở trong bụi cây, lo lắng hỏi Triệu Vô Cực:

“ Vô Cực, đám người này muốn thâu tóm tất cả giang hồ, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không có môn phái nào tránh thoát được.

Sư phụ ta có thể đối phó được tên này, nhưng nếu kiếm các chủ đi ra, vậy thì chỉ sợ nàng cũng phải bại trận.

Một cái đỉnh phong hậu kì mà đã kinh khủng như vậy, bọn hắn kiếm các chủ hẳn là đỉnh phong viên mãn, còn cái gì Điện chủ, vậy thì chắc chắn là lão quái vật, không thể trêu nổi!”

Triệu Vô Cực không đáp nàng, ánh mắt nóng rực nhìn về phía tên Hiền Tụ Nghĩa kia, chiến ý trong lòng của hắn sôi trào.

Thần Điện người, Triệu Vô Cực gặp qua, cũng đánh qua.

Quả thật, sức chiến đấu của bọn hắn vô cùng cường hãn, lần trước nếu không phải Triệu Vô Cực vừa đánh vừa cắn thuốc, chỉ sợ hắn cũng không chịu nổi.

Mà lần này đối phương xuất trận chính là kiếm các người thứ hai, nếu đối phương ở trạng thái toàn thịnh, Triệu Vô Cực không dám đảm bảo có thể chịu được mấy chiêu.

Nhưng đối phương bây giờ đã bị thương, đừng nhìn hắn một mặt phong khinh vân đạm, nhưng Triệu Vô Cực biết đối phương chắc chắn là đã thụ thương không nhẹ.

Ngoài mặt làm ra vẻ đáng sợ như vậy, chỉ là để che giấu nội tâm của hắn mà thôi.

Đám người Thần Điện này, có vẻ rất hiểu tàn nhẫn tranh đấu, bởi vậy bọn hắn cho dù yếu thế, cũng muốn phô trương thanh thế để hù dọa người khác.

Tiếu Mị Mị thấy Triệu Vô Cực không trả lời, lập tức nhìn lại.

Nhìn thấy Triệu Vô Cực ánh mắt, nàng lập tức biết được, Triệu Vô Cực đang muốn làm gì.

Nàng vội nói:

“ Vô Cực, đối phương cảnh giới quá cao, quá nguy hiểm. chúng ta không cần vì đám người của chính phái mà liều mạng!”

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ ta không phải người tà phái, bởi vậy không có hiềm khích với chính phái, Mị nhi, lời đó của ngươi không đúng vị lắm a. 

Ta cũng không phải người của chính phái, bởi vậy không muốn cứu bất cứ ai trong đám bọn hắn.

Ta muốn chính là cùng đối phương đấu một trận mà thôi, trên giang hồ võ giả cùng cảnh giới, đã không có ai là đối thủ của ta.

Muốn tìm người cảnh giới cao hơn ta quyết đấu, cũng rất khó khăn.

Mà đám người Thần Điện này không nghi ngờ gì, chính là một cái cực tốt luyện tay đối tượng.

Nhân lúc đối phương bị thương, ở giữa chúng ta khoảng cách bị kéo gần, ta phải thử cùng đối phương đánh một trận xem sao!”

Tiếu Mị Mị lo lắng nói:

“ nhưng đối phương võ công rất cao a! đao kiếm khôn có mắt, nhỡ ngươi có mệnh hệ gì ta làm sao bây giờ?”

Triệu Vô Cực cười cười:

“ yên tâm đi, ta võ công có thể không tốt, nhưng thủ đoạn bảo mệnh vẫn là có một chút. Nếu cảm thấy không ổn, ta sẽ lập tức rút ngay. Ta muốn rút, không ai cản nổi. Nếu tình hình quá xấu, không phải còn có ngươi sao? Hai chúng ta kết hợp, ta cũng không tin không đánh nổi một cái bị thương đỉnh phong hậu kì!”

Tiếu Mị Mị tuy rất lo lắng cho Triệu Vô Cực an toàn, nhưng nàng hiểu rõ tính cách đối phương.

Triệu Vô Cực nếu quyết định cái gì, rất khó nói cho hắn đổi ý, đối phương ý chí vô cùng kiên định.

Hơn nữa Triệu Vô Cực cũng không phải chưa suy nghĩ liền dựa vào một ngụm nhiệt huyết đi làm, hắn chính là thật sự muốn cùng Hoài Tử Vận đánh một trận, xem thực lực bản thân rốt cuộc đến đâu.

Suốt thời gian này chỉ bế quan tu luyện, hắn cũng sắp nhàn nhức cả trứng.

Triệu Vô Cực ánh mắt chiến ý sôi trào, hắn đã sẵn sàng ứng chiến.

.........

Bên ngoài, Hoài Tử Vận hắc hắc cười nói:

“ ta còn tưởng ngươi có chiêu thức gì ghê gớm hơn, định cho ngươi cơ hội sử dụng ra. Không ngờ ngươi thể lực lại yếu như vậy a! được rồi, ta hỏi lần cuối cùng. Các ngươi quy thuận hay là chết?”

nói xong, trên tay hắn lại lần nữa xuất hiện viên kia cổ độc đan, mọi người sắc mặt âm tình bất định, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không ai dám ở lúc này đứng ra.

Hiền Tụ Nghĩa cắn răng nói:

“ có chết ta cũng không làm nô bộc cho người khác. Người trên giang hồ cũng không phải là dễ như vậy liền có thể thu phục được, các ngươi cái này ngớ ngẩn mộng tưởng, chắc chắn sẽ thất bại mà thôi!”

Hoài Tử Vận lông mày giương lên, hắn đối với mấy vị chưởng môn lên tiếng hỏi:

“ các ngươi ý kiến cũng là như thế sao?”

Ba vị chưởng môn không dám lên tiếng.

Ít nhất là lúc Hiền Tụ Nghĩa còn sống, bọn hắn không dám lên tiếng.

Hiền Tụ Nghĩa là chim đầu đàn, chết đương nhiên là hắn chết đầu tiên.

Chờ hắn chết, sau đó lại đầu hàng, như vậy cũng không mất gì.

Ngược lại quá sớm đầu hàng, thể hiện ra bản thân nhu nhược vô năng một mặt, không ai muốn làm như thế cả.

Hoài Tử Vận cười lạnh:

“ đã một đám không biết sống chết, vậy thì tất cả đi chết đi! Bắt đầu từ ngươi!”

Hoài Tử Vận trên người cương khí sáng lên, lần này hắn cũng không ngần ngại nữa, lập tức hướng Hiền Tụ Nghĩa phương hướng múa kiếm xông tới.

Thấy đối phương hung thần ác sát xông tới muốn một kiếm chém hắn ra làm đôi, Hiền Tụ Nghĩa cố gắng vận công đứng lên.

Nhưng vừa hơi gượng người lên một cái, hắn lập tức ngã ra mặt đất, lại nôn ra máu tươi.

Thương cũ thương mới, một chỗ chồng vào nhau phát tác, cho dù Hiền Tụ Nghĩa là đỉnh phong viên mãn cường giả, cũng không chịu nổi như thế giày vò.

Hoài Tử Vận thấy vậy, trong mắt sát cơ càng thịnh, khóe miệng kéo ra một cái ác độc nụ cười ha ha cười lớn:

“ chết đi!”

cương khí mạnh mẽ sáng tỏ, Hoài Tử Vận không hề e ngại một kiếm hướng Hiền Tụ Nghĩa chém mạnh mà xuống.

Trên mặt hắn nụ cười cũng càng lúc càng dữ tợn.

Chém đầu trên giang hồ chính phái ngọn cờ đầu, Vấn Kiếm tông chưởng môn Hiền Tụ Nghĩa, quả thật quá kích thích.

Hắn tuy nhân lúc đối phương bị thương mà đánh bại đối phương sau đó ra tay, nhưng chỉ cần người khác biết đều sẽ cho rằng, hắn là đang vượt cấp khiêu chiến đây.

Cái này uy danh, danh vọng, chỉ cần chém chết Hiền Tụ Nghĩa, tất cả đều sẽ là của hắn.

Nhưng trên mặt nụ cười còn chưa kịp phát ra, bên phải của hắn một cỗ cuồng phong đột nhiên tập kích.

Cuồng phong vô cùng mãnh liệt, bên trong còn mang theo lành lạnh sát ý, sát ý tập trung người chính là hắn, khí thế xông tới của đối phương mạnh mẽ vô cùng.

Không tốt! Có người đánh lén!

trong đầu một cái ý nghĩ lóe lên, Hoài Tử Vận liền đã cảm giác được cả người lông tơ dựng đứng.

Một cỗ cảm giác nguy hiểm to lớn đang hướng hắn đánh tới.

Hoài Tử Vận quay đầu lại, một cái đại thủ lóe sáng màu tìm cương khí càng lúc càng phóng to, không chút kiêng nể hướng hắn chưởng tới.

Hoài Tử Vận vốn tưởng rằng có thể một kiếm giết chết Hiền Tụ Nghĩa, không ngờ lại bị người nhân lúc hắn đắc ý quên hình tập kích, trên tay có chút luống cuống, chỉ kịp thu kiếm lại hoành ở trước ngực, điên cuồng tăng cường nội lực chống đỡ một chưởng này.

Một cái đại thủ nhanh như thiểm điện vỗ ra, đối phương cũng không hề biến chiêu mà nhắm thẳng vào kiếm của hắn đang phòng ngự vị trí đánh vào.

Hoài Tử Vận trong lòng cười lạnh thầm mắng một tiếng:

“ ngu ngốc!”

Đổi lại là hắn, lúc này đã sớm biến chiêu công kích chỗ yếu hại, ai lại đi công kích kiếm đang được truyền vào nội lực liên tục sáng lên cương khí cơ chứ.

Nhưng sau một giây trên mặt hắn nụ cười lập tức tắt đi, một chưởng vỗ xuống, kiếm của hắn vậy cong.

Đúng vây, kiếm của hắn bị đối phương một chưởng đánh cong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.