Triệu Vô Cực đối với Vô tình sư thái thái độ tạm hài lòng, không muốn cùng đối phương tính toán
Nếu đối phương vẫn cố tình gian ngoan mất linh, vậy thì hắn lại có lý do để dạy cho vị này cao cao tại thượng sư thái một bài học.
Dù sao đối phương cùng hắn vốn cũng không ưa thích nhau, cho dù hắn có lễ phép với đối phương lấy lễ đối nhân, đối phương vẫn cứ là một bộ mặt lạnh với hắn.
Vậy không bằng trước hết cho đối phương cúi đầu, sau này nếu dám hướng hắn nhe răng, lúc đó diệt đi đối phương cũng không muộn.
Triệu Vô Cực phong cách làm việc vẫn luôn là vậy, người không phạm ta ta không phạm người, người muốn phạm ta ta ắt diệt chi.
Hắn hứng thú đưa ánh mắt về phía hố sâu, bên trong nằm là xác của Hoài Tử Vận, nói không chừng có thể từ trên xác hắn tìm ra cái gì đso hữu ích đây.
Triệu Vô Cực nhảy xuống đánh giá một phen, đối phương xác chết quá thảm, máu thịt be bét, hắn cũng không muốn động tay, lập tức sử dụng ra dĩ khí ngự vật, bắt đầu dịch chuyển máu thịt qua một bên.
Đáng tiếc tìm một hồi Triệu Vô Cực cũng không tìm thấy bất kì thứ gì hữu ích.
Trên người hắn ngoài bạc cùng đan dược, không còn lại bất kì manh mối gì.
Những thứ này, Triệu Vô Cực lại không hề để trong mắt.
Nhảy ra khỏi hố, ánh mắt hắn chợt sáng lên.
Đưa tay một nhiếp, Hải Ngọc kiếm lập tức bay vào trong tay hắn.
Triệu Vô Cực nhìn về phía kiếm ngăn, ở kiếm ngăn thiết kế chính là hình một cái sóng biển, hình dạng có 3/4 hình tròn, bên trong là một viên màu tròn viên ngọc.
Nhìn qua viên ngọc này, hẳn cũng chỉ là mang tượng trưng tác dụng, Triệu Vô Cực đối với cái này cũng không hứng thú gì.
Tìm một chút liền tìm được vỏ kiếm, Triệu Vô Cực hài lòng thu kiếm lại.
Vậy là lúc này trong tay hắn đã nắm giữ hai thanh trong số thập đại danh kiếm là Huyết ma kiếm cùng Hải Ngọc Kiếm.
Hai thanh kiếm này bất kì một thanh nào xuất hiện ở trên giang hồ cũng có thể khiến cho giang hồ bốc lên một trận gió tanh mưa máu chém giết, thế mà Triệu Vô Cực một lúc liền sở hữu hai thanh, quả thật là tài đại khí thô a.
Ba vị chưởng môn nhìn về phía Triệu Vô Cực, trong ánh mắt bốc lên tham lam quang mang.
Nhưng không hề có ai dám loạn động, bởi vì bọn hắn biết, bây giờ loạn động chính là tìm đường chết.
Triệu Vô Cực thu lại Huyết ma kiếm, đối với Hiền Tụ Nghĩa cười nói:
“ Hiền chưởng môn, hôm nay sự việc liền kết thúc ở đây, chúng ta ngày sau có duyên ắt gặp lại!”
Hiền Tụ Nghĩa thấy Triệu Vô Cực muốn đi lập tức vội gọi lại:
“ Triệu công tử, đợi một chút!”
Triệu Vô Cực đang định quay lưng đi, bỗng nhiên bị Hiền Tụ Nghĩa gọi lại, hắn ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn về đối phương.
Trên tay hắn đang cầm hai thanh danh kiếm, đối phương trong lòng sinh ý nghĩ gì quái lạ cũng là bình thường a.
Hiền Tụ Nghĩa cảm giác Triệu Vô Cực không đúng lập tức vội nói:
“ Triệu công tử không nên hiểu nhầm, ta chính là muốn cùng ngươi nói Hoa Sơn luận võ sự kiện này. Ngươi hẳn là biết a!”
Triệu Vô Cực lông mày nhảy lên một cái lập tức “a” một tiếng cười nói:
“ không biết chuyện này là sao? Mời Hiền chưởng môn chỉ rõ!”
Hiền Tụ Nghĩa cố gắng nặn ra một cái mệt mỏi nụ cười nói:
“ ngày rằm tháng sau chính là Hoa Sơn luận võ ngày. Hoa Sơn luận võ hai mươi năm mới tổ chức một lần, chỉ có đỉnh phong cao thủ mới đủ tư cách tham gia. Triệu công tử nếu hứng thú lúc đó có thể lên Hoa sơn dạo chơi một phen, không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lúc đó tất cả cao thủ trên giang hồ cũng sẽ tụ tập về Hoa sơn xem náo nhiệt, đây cũng là một cơ hội tốt để nổi danh trên giang hồ a!”
Triệu Vô Cực ánh mắt đảo một vòng, danh vọng hắn sớm đã không cần.
Trên giang hồ người bây giờ ai còn không biết Diêm Vương Triệu Vô Cực vậy thì quá cô lậu quả văn, sau này gặp hắn chọc phải hắn, bị diệt tộc vậy chết không oan chút nào.
Nhưng cao thủ các lộ trên giang hồ tụ tập về Hoa sơn, có thể nói là hai mươi năm một lần thịnh hội, khó lòng mà cưỡng từ.
Lúc đó hắn có thể thoải mái cùng các lộ cao thủ trên giang hồ chiến đấu, tăng cường kinh nghiệm của bản thân.
Mỗi người tham gia Hoa Sơn luận võ đều phải gánh chịu vẫn lạc nguy hiểm, bởi vì chỉ có đỉnh phong cao thủ mới đủ tư cách tham gia cái này võ lâm đỉnh cao thịnh yến, chiến đấu luôn là không thể tránh khỏi, người xui xẻo còn có thể gặp phải cao thủ vây công.
Mỗi người đều là đỉnh phong cảnh, chiến đấu vô cùng ác liệt, mà số lượng lớn người cùng tập trung về Hoa sơn, lúc này có cái gì ân oán tình cừu cũng có thể ở đây kết thúc, cũng không ít người ở đây kết thù.
Mọi người mục tiêu cuối cùng, chính là lên đỉnh Hoa sơn, tham gia cuối cùng trận chiến năm người, xem ai mới là giang hồ chí tôn.
Triệu Vô Cực lập tức hứng thú, ngày rằm tháng sau sao? Vừa vặn khoảng một tháng nữa là tới a, đến lúc đó nhất định phải tham gia một phen
Đường từ chỗ này tới Hoa sơn cũng không ngắn, bây giờ vừa đi vừa ngắm cảnh vừa tu luyện, cũng vừa kịp tới nơi.
Triệu Vô Cực gật đầu nói:
“ vậy được rồi, tháng sau ta nhất định sẽ tham gia thử xem. Hiền chưởng môn, vậy thì ta cáo từ trước!”
Hiền Tụ Nghĩa gật đầu nói:
“ Triệu thiếu hiệp bảo trọng!”
Triệu Vô Cực lập tức quay người phi thân rời đi, hướng về tên kia bỏ chạy phương hướng bắt đầu đuổi theo.
Vị kia đỉnh phong hậu kì Vấn Kiếm tông trưởng lão lên tiếng:
“ chưởng môn, Triệu Vô Cực mới chỉ là đỉnh phong sơ kì, hắn cho dù tham gia cũng không thể đi tới trận chiến cuối cùng a!”
Hiền Tụ Nghĩa nhẹ giọng nói:
“ ta muốn cho hắn đi xem trước một chút Hoa Sơn luận võ rốt cuộc là cái gì tình cảnh mà thôi. Lấy tuổi của hắn, đợt tiếp theo Hoa Sơn luận võ hắn nếu không thể trở thành Ngũ tuyệt, vậy thì trên đời này cũng không còn ai xứng đáng trở thành Ngũ tuyệt nữa rồi.
Trước đi dạo một chút quen thuộc tình hình mới có lợi cho sau này hắn tham gia kì tiếp theo Hoa Sơn luận võ.
Dù sao đối phương cũng không chính không tà, vậy thì không cần đẩy hắn hướng về phía tà phái bên kia, như vậy sẽ là một cái vô cùng to lớn sai lầm cho chính phái nhân sĩ chúng ta.
Chúng ta đối với hắn thái độ chính là kết giao giao hảo, không thể làm địch!”
Vị trưởng lão này hít một hơi sâu.
Vấn Kiếm tông là đỉnh tiêm môn phái trên giang hồ, đệ tử mấy ngàn.
Vậy mà chưởng môn đối với một vị thiếu niên xem trọng như vậy, quả thật là hiếm thấy.
Nếu không phải Triệu Vô Cực không rõ sư thừa, võ công lại quá cao, Hiền Tụ Nghĩa nếu có thể gặp được hắn sớm một chút nhất định sẽ thu hắn vào tông môn làm chân truyền đệ tử, bồi dưỡng hắn làm đời tiếp theo chưởng môn.
Đáng tiếc, bọn hắn lúc gặp được Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực đã trưởng thành cường giả, ngoài tầm tay với, ngoài sức chiêu mộ của bọn hắn.
Nghĩ lại cũng đúng, một cái thiếu niên tiềm lực vô tận như Triệu Vô Cực, nếu đắc tội hắn, chỉ sợ Vấn Kiếm tông không có quả ngọt để ăn.
Hiền Tụ Nghĩa tuổi so với Triệu Vô Cực lớn nhiều lắm. hắn còn trẻ có thể trấn thủ được Vấn Kiếm tông nhưng Hiền Tụ Nghĩa nếu già Triệu Vô Cực lại là thanh niên sung sức, hai bên có mâu thuẫn, vậy thì Vấn Kiếm tông diệt là chuyện sớm tối mà thôi.
Bọn hắn hay bất kì môn phái nào trên giang hồ muốn bóp chết Triệu Vô Cực từ lúc này để hắn không có cơ hội trưởng thành đỉnh phong viên mãn cao thủ, vậy thì đều đã muộn.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị không có cùng Âm hậu bao nhiêu liên hệ, nhưng nếu bức ép bọn hắn đến đường cùng, bọn hắn nếu ngã về Âm hậu bên kia cầu cứu, vậy thì chính phái coi như chơi xong.
Bởi vậy quyết định của Hiền Tụ Nghĩa, quả thật vô cùng sáng suốt.
Triệu Vô Cực dạng này thiên kiêu, không cần đắc tội vậy thì tận lực đừng đắc tội hắn! Như vậy mỗi người mới có thể vui vẻ được.
Ba vị chưởng môn ở phía sau cũng là trọng thương không nhẹ, dù sao bọn hắn cũng không phải đối thủ của Hoài Tử Vận, lúc nãy xông lên liền bị đối phương mấy chiêu làm bị thương, bây giờ còn chưa hồi phục sức đây.
Lang dị cùng Du tản đạo nhân ánh mắt sâu xa nhìn về phía Triệu Vô Cực rời đi phương hướng thở dài.
Vô tình sư thái thì dùng ánh mắt tràn đầy cừu hận nghiến răng nhìn lấy.
Du tản đạo nhân thở dài:
“ sư thái a, làm bằng hữu nhiều năm, ta chân thành khuyên ngươi một câu, đừng trêu hắn, các ngươi Nga my bây giờ không chịu nổi hắn nộ khí đâu a!”
Nàng không muốn chấp nhận sự thật nhưng vẫn phải là chấp nhận. Triệu Vô Cực đã nằm ngoài khả năng đối phó của bọn hắn.
Tuyệt tình sư thái thù, sợ rằng không cách nào báo.
Nàng trước đây ở trước mặt môn nhân đệ tử lớn tiếng tuyên bố phải báo thù lời nói, sợ rằng cũng phải thất hứa.
Thở dài một tiếng, Vô tình sư thái mệt mỏi.
Thế sự, thay đổi thật nhanh a!
.........
Triệu Vô Cực hướng về phía tên kia bỏ chạy phương hướng đuổi theo, một lúc sau hắn liền nhìn thấy một người đang hướng hắn phương hướng lao tới, chính là Tiếu Mị Mị.
Triệu Vô Cực dừng lại bước chân, Tiếu Mị Mị chỉ mất một chút thời gian liền đứng ở trước mặt hắn.
Triệu Vô Cực sắc mặt khó xem nói:
“ không đuổi kịp sao?”
Tiếu Mị Mị lắc đầu:
“ đuổi kịp, nhưng không dám theo quá gần sợ bị phát hiện. Đối phương đi vào một hẻm núi, ta liền mất đi dấu vết!”
“ ngươi đã tìm kĩ chưa?”
Tiếu Mị Mị gật đầu:
“ ta tìm qua,nhưng không hề phát hiện bất kì dấu hiệu gì!”
Triệu Vô Cực không cam lòng bỏ qua, hắn cùng Tiếu Mị Mị lại đến chỗ khe núi kia tìm một lần nữa, đáng tiếc cũng không tìm thấy gì.
Hắn nhìn về phía phương xa, dọc theo phương hướng tên này bỏ trốn, nếu đi tiếp mấy ngày đường chính là Miêu cương, Ngũ độc phái đại bản doanh.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại:
“ ngũ độc phái sao? Chờ Hoa Sơn luận võ xong, ta nhất định đến thăm các ngươi một phen!”