Hắc Nhật Tông mất đi Thánh Chủ, Thánh Tử cũng chết, đã không còn tồn tại ý nghĩa.
Truyền thừa của bọn hắn cũng đến đây là đoạn tuyệt, cho dù có thần công, cũng phải có thời gian tu luyện mới được.
Âm hậu cảnh giới tăng lên, uy bức lợi dụ, lại thêm Chính khí Minh đám người uy hiếp, Hắc Nhật Tông thỏa hiệp cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ trên giang hồ, đã không còn cái gì Hắc Nhật Tông, chỉ có Cực Nhạc Ma Tông tà phái đệ nhất tông.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị trở lại nhà trọ đã là gần tối, bên dưới tiểu nhị cũng thuận tiện mang theo thức ăn đi lên.
Nhìn một bàn đồ ăn ngon, đủ loại hương vị màu sắc, Tiếu Mị Mị ánh mắt cũng trở nên vui vẻ lên.
Hai người vui vẻ ngồi vào bàn, ăn bữa tối.
Bỗng nhiên Triệu Vô Cực cảm giác được một tia không ổn, hắn lập tức cầm chặt lấy tay đang dùng đũa của Tiếu Mị Mị, ánh mắt ra hiệu nàng dừng lại.
Triệu Vô Cực tuy không phải dùng độc cao thủ, nhưng hắn đọc hết linh dược đại toàn, bên trong cũng ghi chú không ít độc thảo độc dược, bởi vậy hắn đối với độc dược rất mẫn cảm.
Hắn mũi trước đây lúc đả thông xương sọ đã được cường hóa qua một lần, bởi vậy khứu giác so với người khác nhạy bén hơn mấy lần, hắn ẩn ẩn ngửi được một cỗ mùi tanh trong thức ăn.
Thức ăn nếu là cá, nấu không kĩ có mùi tanh cũng là bình thường, nhưng ở bàn thức ăn này lại hoàn toàn không có món cá.
Bởi vậy mùi tanh này rất bất thường.
Đổi lại là người khác không được cường hóa qua khứu giác, chất độc này đã có thể xưng là không màu không mùi không vị, nhưng ở trước khứu giác nhạy cảm gấp mấy lần thường nhân như Triệu Vô Cực, chẳng mấy chốc liền bị hắn phát hiện ra.
Triệu Vô Cực lấy ra một cây kim bạc, sau đó đâm thử vào rượu, kim bạc không hề đổi màu.
Hắn bắt đầu lần lượt từng món thử, đến món thứ năm, kim bạc bỗng nhiên biến thành màu đen.
Bây giờ Triệu Vô Cực thử độc thành công, nàng chắc chắn, có người muốn hại hai người bọn hắn.
Hạ độc, là một cái tà phái hay dùng thủ đoạn. Tiếu Mị Mị trước đây ở Cực Nhạc Ma Tông cũng được giáo dục qua một khóa phòng chống độc, nhưng đối phương hạ độc không màu không mùi không vị, nàng lại vừa cùng Triệu Vô Cực vui vẻ đi dạo phố về, bởi vậy không hề phát hiện ra.
Hạ độc nói hèn hạ thì cũng hèn hạ, nói không hèn hạ thì cũng không hèn hạ.
Nó là một loại vượt cấp khiêu chiến thủ đoạn, cho dù là một cái phàm nhân, chỉ cần làm tốt cũng có thể độc chết đỉnh phong cao thủ.
Bởi vậy chính phái trên giang hồ mới đối với hạ độc lại này hạ lưu thủ đoạn lên tiếng chửi mắng nhiều như vậy
Thử nghĩ ngươi tân tân khổ khổ luyện võ cả đời, cuối cùng lại bị đối phương một chai độc dược đánh ngã, hỏi ngươi có cam tâm hay không.
Không cam tâm đương nhiên phải mắng rồi, mỗi người một bãi nước bọt, cũng đủ để nhổ thối đám người sử dụng loại thủ đoạn này.
Thế là đám người nghiên cứu độc dược cùng sử dụng hạ độc thủ đoạn lập tức bị gán vào cái mác bàng môn tả đạo, là tà phái nhân sĩ.
Triệu Vô Cực ánh mắt đảo một vòng, hắn nhanh chóng phân tích xem, rốt cuộc hắn đắc tội ai.
Là hai tên lúc nãy người quen đến trả thù? là người cùng hắn hoặc Tiếu Mị Mị có thù? hay là người muốn đoạt bảo vật của hắn?
Đừng quên, Triệu Vô Cực trên người mang hai thanh danh kiếm là Huyết ma kiếm cùng Hải Ngọc Kiếm, đối với hai thanh danh kiếm này đỏ mắt quả thật không ít người.
Hắn suy đoán một lúc cũng không nghĩ ra là ai đang muốn ám toán hắn, cuối cùng Triệu Vô Cực ở trên bàn thấm nước bắt đầu viết:
“ giả vờ trúng độc!”
Sau đó hắn nhanh chóng xóa đi, gắp một số đồ ăn vứt vào một góc khuất làm bộ như là ăn dở, lại làm cho đồ văn vung vãi một chút, hướng Tiếu Mị Mị sử một cái ánh mắt lập tức rống giận hô to:
“ khốn khiếp, đồ ăn có độc, là ai...!”
nói đến đây, lập tức ầm một tiếng ngã ra bàn, một bộ sắc mặt tái mét không còn chút máu.
Tiếu Mị Mị thấy vậy lập tức ánh mắt sáng lên, dùng nội lực áp chế máu trong động mạch cơ thể mình vận chuyển, một giây sau nàng cũng khuôn mặt trắng bệch liền ngã ra bàn.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị cũng không cần chờ lâu, chưa đến một phút sau, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
“ ồ vẫn còn ngoan cố vận công trừ độc chống cự? Quả thật lời đồn không sai, hai tên này nội lực vô cùng thâm hậu a!”
“ hắc hắc hắc, đúng vậy. Không ngờ có người trúng huyết tâm độc của Ngũ độc phái chúng ta mà còn có thể chống cự lâu đến như vậy!”
Đi vào phòng chính là hai cái thanh niên nhân, sắc mặt bọn hắn có chút trắng xám, môi tím tái nhợt, như là người bị bệnh thiếu máu vậy.
Một người hốc mắt hõm sâu vào, mũi to, trông vô cùng xấu xí.
Một người thì lại mặt gầy, xương gò má độn cao, ánh mắt lại ti hí, so với tên kia cũng xấu không kém.
Hai người này độ xấu xí, có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, vô cùng xứng đôi.
Hai người vô cùng đắc ý đi vào phòng, cửa phòng cũng nhè nhẹ bị đóng lại.
Triệu Vô Cực cảm ứng một chút, hai cái nhất lưu trung kì mà thôi, không đủ gây sợ.
Tên mũi to nói:
“ Cẩu Tử, lần này chúng ta lập công to rồi a. hai tên này một kẻ là giết chết Kiếm các Hoài Tử Vận công tử, một cái là Âm hậu nữ đệ tử, sắc đẹp phải nói là ngàn dặm chọn một.
Cho dù mang nàng trở lại làm cống phẩm hay tại chỗ hưởng dụng cũng không lỗ!”
“ hắc hắc hắc, Đản tử a, không ngờ lần này ra ngoài làm nhiệm vụ vậy mà may mắn như vậy, gặp được hai cái vô cùng cao ngạo lại không có cái gì kinh nghiêm giang hồ tay mơ. Bên trên Kiếm các treo giải thưởng của bọn hắn rất là hậu hĩnh đây, một cuốn thượng cấp tâm pháp hoặc võ kĩ!”
Nói xong hắn đi đến bên bàn cầm đũa gắp lên thức ăn cười lạnh nói:
“ để ta dạy cho các ngươi một bài học, lần sau ra ngoài du lịch, chớ có loạn ăn đồ...!”
chữ “ ăn” còn chưa kịp nói ra, hắn sắc mặt bỗng nhiên kịch biến.
Bởi vì trên tay hắn đồ ăn, tuy có vết giày xéo vỡ ra, nhưng lại không phải là vết răng cắn.
Hiển nhiên đây là giả dối, bọn hắn bị lừa, đối phương muốn lừa gạt bọn hắn.
Cẩu Tử vừa mới đắc ý chưa quá ba giây, một cái tay nhanh như thiểm điện lại cứng như là kìm sắt lập tức bóp lấy cổ hắn cùng tên kia Đản Tử.
Hai người ánh mắt kinh hãi nhìn lấy Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực lúc này sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt mang theo lãnh ý nhìn hai người cười lạnh nói:
“ không cần loạn động, các ngươi hai cái nhất lưu trung kì có thể thoát được khỏi sự khống chế của ta, vậy thì ta sẽ đem tên của mình viết ngược.
Các ngươi cũng có thể thử sử dụng hạ độc thủ đoạn hoặc một số thủ đoạn khác, xem tay ta bẻ gãy cổ các ngươi nhanh hay là các ngươi hạ độc nhanh!”
Triệu Vô Cực trên người cũng sáng lên cương khí, như vậy cho dù hai tên này có muốn hạ độc hắn cũng không có chút cơ hội nào.
Cẩu Tử cùng Đản tử ánh mắt trợn to, trở nên tuyệt vọng.
Bọn hắn không ngờ, vốn cho rằng một lần hoàn mỹ vô khuyết hạ độc, lại bị đối phương phát hiện, sau đó lừa dối bọn hắn mắc câu tự lộ diện
Cũng tại bọn hắn vội vàng ham muốn lập công, bởi vậy mới để cho Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đánh lừa, rơi vào tình huống như vậy.
Bọn hắn cũng không tin mình thủ đoạn có thể nhanh hơn tốc độ bóp gãy cổ của Triệu Vô Cực, bởi vậy tựu thành thật xuống.
Trên cổ bọn hắn Triệu Vô Cực tay như là một cái gọng kìm, cứng còn hơn cả sắt thép, trên tay hắn Ẩm huyết thủ sáo như là lóe lên huyết quang, khiến bọn hắn không dám có bất kì hành động ngu ngốc gì.
Bọn hắn cũng không rõ, Triệu Vô Cực là từ lúc nào đeo vào thủ sáo, rõ ràng lúc nãy vào phòng, Triệu Vô Cực cũng không có đeo thủ sáo a.
Triệu Vô Cực cười lạnh nói:
“ phản ứng tốt đấy, các ngươi nên may mắn mình không có làm ra cái gì ngu ngốc hành vi, nếu không bây giờ các ngươi đã là cái xác lạnh siu siu rồi. Bây giờ, ta hỏi, các ngươi nói. Bất kì cái gì trả lời không đúng chủ đề, cũng sẽ nhận lấy trừng phạt, không có trả giá hay thương lượng ở đây, biết chưa? Biết thì gật đầu!”
Hai người lập tức gật đầu như gà mổ thóc, tính mạng của bọn hắn đang bị Triệu Vô Cực nắm trong tay a, không đồng ý mới là ngu ngốc đây.
Tiếu Mị Mị cũng theo trên bàn ngồi lên, một mặt chán ghét nhìn hai người.
Hảo hảo một bữa ăn ngon, liền bị hai người phá đám, thật chán ghét.
Nàng ánh mắt lành lạnh nhìn về Cẩu Tử cùng Đản tử, khiến hai người trong nội tâm run sợ vô cùng.