Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 484



Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị thay đổi một cái phương hướng di chuyển, bởi vì khoảng cách bị thu hẹp bởi vậy bọn hắn rất nhanh thì gặp được một người đang xách thương hướng bên này di chuyển đi qua.

Ở Hoa sơn cũng không phải không có người tổ đội lại với nhau cùng di chuyển, nhưng như thế sẽ làm mất đi Hoa Sơn luận võ ý nghĩa.

Cường giả tới đây chính là để tranh giành danh hiệu ngũ tuyệt, mà kẻ cường giả bên trong kẻ yếu đến đây chính là để tìm kiếm chiến đấu.

Tổ đội hai người, như vậy bọn hắn đứng ở bất kì tình huống nguy hiểm nào nếu kết có thể hợp sức vậy thì tỉ lệ sống sót sẽ càng cao, nhưng đồng thời bọn hắn cũng đuổi đi một số lượng lớn người muốn cùng quyết đấu với bọn hắn.

Như tên này cầm thương võ giả, nhìn thấy Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hai người tổ đội mà đến, lập tức xoay người bỏ chạy.

Nói đùa cái gì, ở đây đều là đỉnh phong cảnh cường giả, một chọi một còn được, một chọi hai, vậy thì cũng không ai ngu ngốc đi làm việc đó.

Chính là tâm lí như vậy, khiến cho hai người tổ đội trở nên rất khó tìm kiếm đối thủ cho bản thân mình. Mọi người thấy bọn hắn dều xa xa chạy mất.

Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, lập tức tăng tốc lên.

Thủy Thượng Phiêu thân pháp phát động, Triệu Vô Cực trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh, hướng tên thương thủ kia đuổi theo.

Tên thương thủ võ giả, thấy Triệu Vô Cực đuổi theo tốc độ nhanh như vậy lập tức kinh hãi tăng tốc, trong lòng âm thầm suy tính một phen.

Đối phương trên người khí tức mạnh mẽ vô cùng, nhưng so với hắn cũng không mạnh quá bao nhiêu, hẳn cũng là đỉnh phong trung kì.

Nhưng sau lưng hắn cái kia nữ nhân, vậy mà cũng là đỉnh phong trung kì.

Đối phương hẳn là xuất thân từ môn phái tinh thông thân pháp tốc độ, võ công hẳn là cũng dựa trên tốc mà phát triển.

Trong lòng nhanh chóng có suy tính, dưới chân cũng không ngừng gia tốc.

Nhưng hắn càng chạy càng kinh hãi phát hiện ra, mặc dù hắn đã tăng hết tốc độ, nhưng khoảng cách của hai người càng lúc càng ngắn.

Cứ theo cái đà này, khoảng cách của hai người sẽ chỉ càng lúc càng ngắn mà thôi.

Đối phương chỉ cần đuổi kịp hắn, sau đó ngăn cản hắn, nữ nhân kia cũng sẽ lập tức bắt kịp, nữ nhân kia tốc độ cũng không chậm a.

Chạy là không thể chạy thoát, vậy thì liều mạng!

Hắn quay người lại, trên người cương khí sáng lên, mũi thương mạnh mẽ hướng Triệu Vô Cực chỉ thẳng tới.

Triệu Vô Cực đuổi tới, dừng lại bước chân, đứng ở nơi đó nhìn lấy hắn.

Đối phương là một cái trung niên nhân, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt sắc bén mà nghiêm nghị.

Trên người hắn để trần hai tay, từng khối cơ bắp hiện lên, thân hình hắn cũng rất khôi ngô, vừa nhìn liền biết đối phương sức mạnh không hề nhỏ.

Thứ khiến hắn chú ý chính là, trên ngực đối phương thuê huy hiệu.

Mỗi cái đại gia tộc thường đều sẽ chọn lấy cho mình một cái gia huy để biểu tượng cho gia tộc hoặc môn phái của mình, ví dụ như Thanh Vân Tông chính là hai đám mây đan xen vào nhau.

Mà đối phương trên người chính là hình một thanh kiếm chỉ ngược lên bầu trời, xung quanh nó lại được trang trí họa tiết như là một toàn lâu đài vậy.

Triệu Vô Cực đang suy nghĩ xem đối phương là người của thế lực nào, Tiếu Mị Mị cũng đã nhân lúc này đuổi tới.

Nàng vừa nhìn qua đối phương lập tức cười nói:

“ hóa ra là người của tàng kiếm sơn trang a!”

“ tàng kiếm sơn trang?”

Triệu Vô Cực lông mày nhảy lên, hắn đối với cái tên này có chút quen thuộc a.

Giống như trước đây hắn cũng từng ở đâu nghe qua cái tên này.

Đúng rồi, là Tiềm Long bảng.

Lúc Triệu Vô Cực còn ở Tiềm Long bảng, có một người luôn chiếm vị trí đầu của Tiềm Long bảng chính là Tàng kiếm sơn trang - Tàng Vân Phong.

Lúc Triệu Vô Cực mới lên Tiềm Long bảng, hắn liền là Tiềm Long bảng đệ nhất nhân.

Sau đó Triệu Vô Cực bắt đầu leo bảng đến vị trí thứ hai, hắn lại đột phá đến nhất lưu cảnh giới, khiến cho Triệu Vô Cực không hề có cơ hội đi khiêu chiến hắn.

Nghiễm nhiên lúc đó Triệu Vô Cực cũng đoạt lấy Tiềm Long bảng vị trí đầu tiên.

Triệu Vô Cực khó hiểu hỏi:

“ tàng kiếm sơn trang người không phải là nên dùng kiếm sao? Hắn sao lại dùng thương?”

Tiếu Mị Mị cười nói:

“ cái này cách suy nghĩ cũng không sai, nhưng không đúng lắm.

Tàng Kiếm Sơn trang người đa số đều là dùng kiếm, nhưng võ giả vũ kí thiên kì bách quái không thể dựa vào bọn hắn tên là Tàng Kiếm Sơn trang liền bắt buộc phải dùng kiếm a.

Vị này chính là Tàng Kiếm Sơn trang trang chủ, Tàng Vân Quang, đừng nhìn hắn trẻ tuổi như vậy, nhưng năm nay đã gần sáu mươi, một thân nội lực thâm hậu vô cùng.

Hắn chính là nhờ một bộ phá lãng thương pháp từ trong đám tinh anh đệ tử của Tàng Kiếm Sơn trang đánh ra danh tiếng của mình, sau đó trưởng thành lên, trở thành Tàng Kiếm Sơn trang trang chủ.

Vô Cực, ngươi cẩn thận một chút, đừng lật thuyền trong mương!”

Tiếu Mị Mị cười hì hì nhìn lấy hắn, nàng vốn theo Âm hậu nhiều năm được Âm hậu kể cho không ít lai lịch của các cao thủ trên giang hồ, nàng cũng đối với bọn hắn tộc huy khá là quen thuộc. Triệu Vô Cực nhẹ nhàng gật đầu.

Tàng Vân Quang nhìn hai người lập tức nghi ngờ hỏi:

“ Vô Cực? một nam một nữ? Chẳng lẽ hai ngươi là Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị?”

Triệu Vô Cực gật đầu:

“ không sai, chính là chúng ta. ở Hoa sơn, danh khí có lớn hay không không quan trọng, quan trọng vẫn là thực lực. Vị này trang chủ, tuy chúng ta đi hai người, nhưng chỉ có ta cùng ngươi giao thủ mà thôi, thế nào?”

Tàng Vân Quang ánh mắt sáng lên, thế thì còn gì bằng.

Nhưng hắn trong lòng vẫn có chút lo sợ, nếu đối phương là lừa dối thì sao? Tuy ngoài miệng nói chỉ có một mình Triệu Vô Cực lên, nhưng đến lúc Triệu Vô Cực thất thế, Tiếu Mị Mị sẽ cùng lên thì sao?

Tàng Vân Quang nghĩ nghĩ một chút, cùng lắm lúc đó hắn chạy liền được rồi, đối phương đã bị thương, hẳn là cũng không thể truy đuổi hắn a.

Ngược lại nếu hắn thua, vậy thì cái gì tính toán cũng vô dụng, chính là tài nghệ không bằng người mà thôi.

Chỉ cần khong phải hai người cùng lên một lúc, vậy thì hắn cũng không sợ.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị chính là trên giang hồ đỉnh cấp thiên kiêu mới nổi, bọn hắn gần đây chính là tiêu điểm bàn tán trên giang hồ.

Có thể cùng loại này thiên kiêu giao thủ một phen, cho dù hắn là tiền bối cũng không thể kiềm chế được xúc động.

Thiên kiêu sở dĩ là thiên kiêu, bởi vì bọn hắn luôn có chỗ hơn người, khiến cho người thường không thể nào cùng bọn hắn so sánh.

Mà cùng loại này thiên kiêu giao thủ, chính là một cái tốt cơ hội để xem xét đối phương thực lực a.

Đạt tới cảnh giới này của hắn, có thể thu được càng nhiều chiến đấu kinh nghiệm cùng cơ duyên đột phá mới là quan trọng nhất.

Cái gì lớn tuổi đánh nhỏ tuổi, đã không quan trọng mấy.

Dù sao Triệu Vô Cực tuy tuổi nhỏ, nhưng danh khí không nhỏ, hắn trưởng thành cũng không nhỏ a.

Đánh với đối phương, Tàng Vân Quang không chút áp lực.

Tàng Vân Quang ánh mắt sáng lên, cười lớn nói:

“ tốt, vậy thì tới đi!”

Triệu Vô Cực cũng không có gì để cùng đối phương nói nhiều, mọi người tới đây mục đích đều chỉ là vì chiến đấu, từ đó đạt được thứ mình muốn mà thôi.

Cách thức giao lưu chính xác nhất của bọn hắn, chính là dùng võ lực để nói chuyện.

Triệu Vô Cực trên tay cương khí mãnh liệt sáng lên, hắn chưa bao giờ cùng người sử dụng thương pháp giao thủ, bởi vậy đầu tiên muốn thăm dò là chính.

Triệu Vô Cực vừa xông tới, đi vào tầm tấn công của Tàng Vân Quang, đối phương trên tay thương rơi rút lại, sau đó lập tức “Xoẹt ~ bùm” một tiếng phá không đâm tới.

Tốc độ xuất thủ của đối phương vô cùng nhanh, nhanh đến như là thiểm điện.

Trong nháy mắt đâm ra, không khí liền bị đối phương đánh ra một cái tiểu âm bạo, thương tĩnh như tiềm long tại uyên, thương động như mãnh long xuất uyên.

Triệu Vô Cực trước mặt bỗng nhiên cảm giác được như là có vật nhọn đâm nhói, khí thế trên của đối phương mạnh mẽ đè ép lên hắn khiến cho hắn cũng cảm giác được một tia ngột ngạt khó nhịn, tốc độ giống như là bị kìm hãm lại không ít.

Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, là do hắn thẳng tiến xông vào phạm vi tấn công của đối phương, khiến cho hắn bị đối phương dễ dàng khí cơ khóa chặt sao?

Tàng Vân Quang một thương nhanh như chớp đâm tới. Đâm là động tác cơ bản nhất của thương pháp cũng là động tác được sử dụng nhiều nhất, bất kì mỗi cái thương thủ nào phải tập luyện động tác này đến thật nhuần nhuyễn, khiến lúc xuất ra nó càng nhanh, càng mạnh mẽ, như vậy mới có thể hữu hiệu sát thương địch nhân được.

Trên mũi thương của Tàng Vân Quang lúc này cũng đã bám lên dày đặc cương khí, cương khí vô cùng bén nhọn, chỉ tập trung vào đầu thương vị trí, bởi vậy Triệu Vô Cực mới cảm giác được sự bén nhọn của nó.

Thương chưa tới, phong mang bén nhọn đã như đâm vào mặt, khí thế mạnh mẽ như rồng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.