Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 503: Chiến Kiến Đức đại sư



Kiến Đức đại sư lập tức có chút gấp gáp nói:

“ Hiền chưởng môn, chính tà không cùng đường.

Ngươi xác định phải cùng đối phương kết hợp một chỗ sao? Không sợ người trong thiên hạ biết được sẽ chê cười sao?”

Hiền Tụ Nghĩa lắc đầu nói: 

mọi người đều là ngũ tuyệt cấp cường giả, không ai muốn trở thành người thua cuộc.

Chúng ta chính là đường đường chính chính quyết đấu, kéo người cũng là một loại bản lãnh.

Ngươi có thể kéo được Triệu Vô Cực, vậy chúng ta để tránh bị thua thảm liền phải bão đoàn sưởi ấm mà thôi, cái này không có gì là lạ!”

Kiến Đức đại sư không tiếp tục nói, hắn cũng không tin có Triệu Vô Cực cái này tiểu yêu nghiệt hỗ trợ hắn còn không thắng được hai người này

Chỉ cần thắng hai người, Triệu Vô Cực không phải là cái gì đáng lo vấn đề.

Quả nhiên ngay sau đó, Âm hậu cùng Hiền Tụ Nghĩa liền dổ dồn ánh mắt về phía Kiến Đức đại sư, bọn hắn đã đứng chung một trận tuyến.

Âm hậu mỏ miệng nói:

“ Hiền Tụ Nghĩa, ngươi quả nhiên là kiêu hùng. Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng!”

Hiền Tụ Nghĩa cũng lên tiếng nói:

“ ha ha, ngươi chỉ cần không giở cái gì thủ đoạn âm hiểm, ta đương nhiên cũng sẽ đường đường chính chính chiến đấu!”

Âm hậu đạt được khẳng định của hắn, lập tức an lòng không ít.

Dù sao thế cục đã là như vậy, bây giờ hai người chỉ có thể cùng ngồi vào lâm thời chiếc thuyền này cùng nhau cộng đồng tác chiến mà thôi.

Kiến Đức đại sư ánh mắt híp lại, hắn cảm giác được có chút khó chơi, nhưng cũng chỉ vẻn vện là khó chơi mà thôi.

Lúc trước Nhất Cái Hồng Thiên Tửu cùng sư phụ của Hiền Tụ Nghĩa vây công hắn mới có thể đem hắn đánh bại, bây giờ đối mặt với Hiền Tụ Nghĩa cùng Âm hậu, hắn cũng không phải quá sợ, dù sao Hiền Tụ Nghĩa cũng không thể so với sư phụ hắn năm đó.

Hơn nữa hắn còn có cái này Triệu Vô Cực tiểu hỗ trợ, Kiến Đức đại sư trong lòng tràn đầy.

Nhưng đúng lúc này, Triệu Vô Cực tiếng cười bỗng nhiên vang lên phá vỡ bình tĩnh của tất cả mọi người ở đây:

“ Âm hậu, các ngươi trận doanh này, còn tuyển người không?”

Triệu Vô Cực lời vừa ra, cả ba người ở đây lập tức kinh ngạc ngây người.

Sau đó một chút Kiến Đức đại sư như là tỉnh lại, run giọng nói:

“ Vô Cực thí chủ, ngươi chẳng phải là đồng ý giúp ta sao? Sao có thể cùng bọn hắn hùa theo. Chúng ta vốn có duyên với nhau, ngươi chẳng lẽ không muốn biết tam hoa tụ đỉnh bí kinh nghiệm đột phá sao?”

Âm hậu cùng Hiền Tụ Nghĩa cũng kinh nghi bất định nhìn hắn.

Lúc đầu bọn hắn chính là nghĩ Triệu Vô Cực cùng Kiến Đức đại sư về cùng một chỗ nên mới phải tổ đội lại cùng nhau.

Nhưng hình như Triệu Vô Cực cũng mới là động tâm, chưa đồng ý a.

Lúc này hắn nói ra ời này, chẳng lẽ là muốn cùng Kiến Đức đại sư lật bài.

Triệu Vô Cực cười lạnh nói:

“ Kiến Đức đại sư, các ngươi nếu có nhiều ghi chép cùng kinh nghiệm đột phá như vậy, tại sao ba trăm năm nay không có người nào ở Huyền Không Tự các ngươi đột phá thành công? Không cần nói với ta các ngươi là thích điệu thấp không công bố ra giang hồ. 

Cái này đột phá thành công kết thúc giang hồ mấy trăm năm trống vắn lịch sử là vô thượng vinh quang, các ngươi cho dù không tranh với đời cũng sẽ công bố ra cho thiên hạ biết một hai.

Ngươi thân là trụ trì còn muốn tranh ngũ tuyệt chi vị, cũng không phải là không tranh với đời a 

Huống hồ, ta chưa hề nói ra ta đồng ý đúng không?!”

Kiến Đức đại sư bị Triệu Vô Cực nói vào chỗ đau, lập tức sắc mặt không nhịn được đỏ lên, sau đó lại chuyển thành màu tím.

Hắn rất giận, muốn mắng chửi người, nhưng thân là một cái ngũ tuyệt cấp cường giả lại là trụ trì, hắn chỉ có thể cưỡng ép bản thân mình không đi làm như thế.

Kiến Đức đại sư sắc mặt vô cùng khó xem nhìn về phía Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực vô y đứng tránh xa hắn ra một chút, đề phòng hắn thẹn quá hóa giận ra tay.

Triệu Vô Cực hướng Âm hậu cười hỏi:

“ không biết ý Âm hậu thế nào?”

Âm hậu lúc này mới lấy lại tinh thần, nàng mỉm cười phong tình vạn chủng nói:

“ ta đương nhiên là không thể từ chối Triệu công tử thịnh tình. Ta nghĩ Hiền chưởng môn hẳn cũng sẽ không từ chối đâu a!”

Hiền Tụ Nghĩa sắc mặt chợt khó xem một chút, hắn biết Triệu Vô Cực nếu về bên này, bọn hắn đã chắc chắn mười phần có thể đánh bại Kiến Đức đại sư, nhưng sau đó thì sao?

Sau đó Triệu Vô Cực cùng Âm hậu chắc chắn sẽ liên kết lại đánh bại hắn, trận chiến cuối cùng chính là bọn hắn phân cao thấp, cái này nửa người nhà nội đấu.

Nhưng hắn là người chủ động đưa ra yêu cầu cùng Âm hậu kết hợp, bây giờ muốn tách ra cũng không tiện.

Nam nhân lời nói đã nói ra, cũng không tiện không làm a. lúc nãy hắn còn cùng Âm hậu sâu sắc khẳng định bọn hắn là người một thuyền đây.

Bây giờ chẳng lẽ lại nuốt lời.

Như vậy hắn cùng đám người tà phái khác nhau chỗ nào.

Triệu Vô Cực lúc đầu cũng không hề có ý định vào cùng đội với Kiến Đức đại sư, hắn chính là muốn lừa dối Hiền Tụ Nghĩa dòng suy nghĩ để cho hắn tự động về cùng một đội với Âm hậu, sau đó ba người vây công Kiến Đức đại sư mà thôi.

Muốn làm được như thế đương nhiên hắn phải biểu diễn một hồi khuôn mặt lừa dối, dùng biểu hiện động tâm của mình để đánh lừa Hiền Tụ Nghĩa.

Quả nhiên Hiền Tụ Nghĩa liền mắc lừa, hướng Âm hậu kết hợp lại.

Triệu Vô Cực cũng lường trước trường hợp Hiền Tụ Nghĩa sẽ không cùng Âm hậu kết hợp mà là chọn lựa phương thức riêng mình chiến đấu.

Phương thức chiến đấu này hắn tất bại, Âm hậu bị xử lí xong thời khắc, chính là đến lượt hắn.

Nhưng Triệu Vô Cực cũng không quan tâm cái này, bởi vì trong lòng hắn đã có cách ứng đối.

Hắn chính là muốn cùng Hiền Tụ Nghĩa Âm hậu vây công cái này nguy hiểm nhất đối tượng Kiến Đức đại sư, sau đó mới cùng Âm hậu vây công Hiền Tụ Nghĩa, để cho bọn hắn quyết một trận chiến cuối cùng.

Hiền Tụ Nghĩa dù sao cũng là lâu năm đỉnh phong viên mãn cao thủ, hắn dùng lại là kiếm mà Âm hậu hiển nhiên chỉ là mới đột phá mà thôi, nàng nội lực so với Hiền Tụ Nghĩa còn yếu một đoạn.

Như vậy Triệu Vô Cực cùng Âm hậu đấu mới là có lợi nhất.

Ngũ tuyệt chi chiến tuy là tỉ thí võ công, nhưng ở đây cũng là nơi bọn hắn thể hiện ra trí tuệ xứng tầm với đẳng cấp ngũ tuyệt của mình. 

Ai có thể kéo người khác về cùng trận doanh của mình để tạo ra lợi thế tốt nhất cho bản thân, như vậy mới có thể dễ dàng làm người chiến thắng cuối cùng của trận chiến này được.

Triệu Vô Cực một pha hành động này không những khiến Âm hậu cùng Hiền Tụ Nghĩa kinh ngạc mà còn khiến Kiến Đức đại sư tức giận vô cùng.

Chỉ một chiêu này lập tức đảo lộn tất cả tính toán của mọi người, khiến thế cuộc bị khống chế vào trong tay hắn.

Bây giờ chỉ còn là xem chân tài thực học của mỗi người nữa mà thôi.

Ai võ công càng mạnh, căn cơ càng vững chắc, nội lực càng thâm hậu, chiêu thức càng tinh diệu, vậy thì càng dễ dàng có thể trụ tới cuối cùng làm người chiến thắng.

Âm hậu ánh mắt đảo một vòng nói:

“ được rồi, vậy thì bắt đầu thôi!”

Hiền Tụ Nghĩa có chút không vui nhưng vẫn là sáng lên cương khí vào trạng thái chiến đấu.

Triệu Vô Cực thấy vậy liền mỉm cười, đại cục đã định.

Âm hậu cũng không muốn dài dòng, nàng hiểu được Kiến Đức đại sư chỗ đáng sợ.

Còn lừa trọc này không những nội công thâm hậu mà còn rất chịu đánh, muốn vây công chiến thắng hắn cũng không phải là cái gì chuyện dễ dàng.

Nói không chừng vây công hắn còn không được liền bị hắn phản ngược lại cắn một ngụm, liền có người bị trọng thương.

Tuy bọn hắn chiến đấu đều sẽ không dồn hết lực sinh tử chiến, nhưng không nói được trong lúc chiến đấu liền nóng máu lên đánh điên cuồng.

Bởi vậy cho dù là ba người cùng lên, cũng phải hết sức cẩn thận nếu không bọn hắn đều có nguy hiểm.

Âm hậu mở đầu chính là một cái Đại cực luân chuyển chưởng mở đầu.

Chưởng vừa ra phong dũng động, chưởng chưa tới khí đã tới.

Kiến Đức đại sư đứng trước nàng mang theo thanh thế to lớn cuồng phong loạn động một chưởng tăng bào cùng cà sa của hắn đều bay bay mà lên.

Kiến Đức đại sư hừ lạnh một tiếng, gõ mạnh thiền trượng của mình xuống mặt đất.

Ầm!

Một cái gõ mạnh, trên người hắn cương khí màu vàng lần nữa sáng lên, chứng tỏ hắn đã sẵn sàng cho trận chiến này.

Kiến Đức đại sư lúc này mở miệng, âm thanh của hắn như là ngàn vạn phật đà đang xưng tụng, trầm trọng như núi:

“ Kim cang bất hoại!”

Hắn vừa mới nói xong, cả người của hắn cương khí bỗng nhiên quang mang đại thịnh, như là vừa được dát thêm một lớp cương khí lên bên trên vậy, trở nên trầm trọng dày nặng như núi, vừa nhìn vào liền khiến người ta cảm giác khó thở, khiến người ta có ảo tưởng rằng không thể nào đánh xuyên qua được phòng thủ của hắn vậy.

Âm hậu tuy là lần đầu tham gia ngũ tuyệt chi chiến, nhưng Kiến Đức uy danh nàng đã sớm nghe, lần này được thấy tận mắt quả thật là cả đời khó quên.

Kiến Đức đại sư lúc này lại vươn ra tay trái, ngón trỏ hướng về Âm hậu đánh tới Đại cực luân chuyển chưởng nộ quát:

“ Đại lực kim cương chỉ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.