“ Các ngươi vừa rồi nhìn thấy một chiêu cuối cùng kia sao? Nội lực dư chấn thật là mạnh mẽ a! ta đứng xa như vậy đều có thể chân thật cảm nhận được sức mạnh của hai người bọn hắn đánh ra, quả thật không phải là chúng ta đám người này có thể so sánh!”
“ ha ha, nếu có thể so sánh ngươi đã sớm làm Võ tôn mà không phải hắn! Chỉ cần Triệu Võ tôn chiến thắng ta liền vui vẻ a. Thần Điện cuộc chiến, xem ra thuận lợi hơn chúng ta nghĩ rất nhiều a!
Nói không chừng không bao lâu nữa chúng ta đã có thể ở bên trong Thần Điện chọn lấy vũ khí bảo vật rồi, ha ha ha!”
“ thật là kinh khủng nội lực, thật là tuyệt diệu võ công a! kiếp này ta chỉ cần có thể được một nửa sức mạnh của Triệu Võ tôn ta cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi!”
“ hắc hắc hắc, Thần Điện đám người sắc mặt lúc này hẳn là rất khó xem a! ngũ đại chí bảo ngũ vị các chủ. Bây giờ chỉ còn lại tứ đại chí bảo cùng tứ vị các chủ, một vị các chủ cùng chí bảo đã rơi vào trong tay Triệu Võ tôn, quả thật là làm người ta chờ mong tiếp theo chiến đấu a!
Không biết lúc nào thì Điện Chủ của bọn hắn sẽ không chịu được mà phải đích thân ra trận đây!”
“ thanh Thị huyết ma đao kia cũng không phải là đồ vật tốt đẹp gì a! lúc nãy nhìn tên Lôi Thập Bát kia sử dụng phải nhận hậu quả có chút dọa người a. Hắn đều sắp biến thành người gầy chỉ còn da bọc xương. Thần Điện chí bảo đều là loại này tà vật sao? Bọn hắn đem thứ đồ vật nguy hiểm này xem như chí bảo quả thật khó hiểu a!”
“ ngươi không phải bọn hắn đương nhiên không thể hiêu được bên trong đó huyền ảo rồi! Không thấy mạnh mẽ như Triệu Võ tôn cùng đối phương chiến đấu mà cũng phải bị thương sao? Bọn hắn đám kia kiêu ngạo các chủ làm sao có thể có được lực lượng này, hoàn toàn chính là dựa vào vũ khí chi uy a!”
“ đúng vậy, bọn hắn làm sao có thể so được với Triệu Võ tôn!”
“ ha ha đúng vậy!”
Phía sau Triệu Vô Cực, đám người của võ lâm liên quân lập tức một mảnh cảm thán cùng vỗ mông ngựa.
Chiến trận quá thuận lợi khiến bọn hắn đối với tương lai tiến vào đánh chiếm Thần Điện ở bên trong tìm kiếm chí bảo càng trở nên chờ mong vạn phần.
Chỉ cần có lợi ích, đập Triệu Vô Cực mông ngựa một chút thì có là gì.
Tất cả những thứ này, cơ hội này, đều là Triệu Vô Cực mang tới cho bọn hắn.
Bây giờ đối phương còn đang ở tiền tuyến đánh sống đánh chết đây, khen ngợi vài câu cũng không ảnh hưởng gì đến bọn hắn a!
Thế là đủ loại tán dương chi từ lập tức ở trong chỗ bọn hắn vang lên, tiếng khen ngợi Triệu Vô Cực anh minh thần võ vô địch một mảnh không ngớt, tiếng chê bai Thần Điện võ giả cùng các chủ cũng không hề thiếu.
Hạ thấp người khác tôn lên mình hành vi, lúc nào cũng không hề thiếu.
Nhưng Triệu Vô Cực không hề quan tâm mấy thứ này. đối với hắn, đám người này khen ngợi một chút rắm thối tác dụng cũng không có, bởi vậy hắn mới lười đi quản đám người này khen ngợi hắn cái gì đây.
Hắn quan tâm lúc này, chính là một người khuôn mặt lạnh nhạt nam nhân vừa xuất hiện ở bên cạnh Chư Hiểu Mai, cũng là một cái người quen cũ, hắn từng gặp mặt qua một lần.
Đương nhiên, đối phương chỉ là biết tên hắn mà thôi, không hề biết hắn.
Người này không ai khác chính là kiếm các các chủ Trịnh Hạo Nhiên.
Trịnh Hạo Nhiên xuất hiện bên cạnh Chư Hiểu Mai giống như một luồng thuốc an thần tiêm vào tất cả đám người Thần Điện ở chỗ này, bọn hắn lo lắng sợ hãi tâm tình lập tức giảm bớt không ít.
Chỉ cần có hai vị các chủ ở đây, võ lâm liên quân cho dù mạnh nữa cũng khôn thể làm gì được a!
Trịnh Hạo Nhiên sắc mặt âm trầm lạnh lùng đến đáng sợ dùng giọng điệu chất vấn hỏi Chư Hiểu Mai:
“ ta vừa nghe thuộc hạ báo cáo, Lôi Thập Bát chết rồi? Tuy ta cũng hắn không hề thích nhau, nhưng chúng ta đều là các chủ, chưa kể trong tay hắn còn cầm Thị huyết ma đao chí bảo của Thần Điện chúng ta.
Bây giờ hắn chết, đồ vật cũng bị đối phương cướp đi, đây chính là đối với chúng ta thể diện cực kì to lớn đánh vào, là vả mặt a! ngươi cái này cung các các chủ, làm cái gì vậy? Tại sao không yểm trợ hắn lui lại?”
Chư Hiểu Mai đối với giọng điệu cao hơn một bậc của đối phương khó chịu vô cùng.
Bọn hắn đều là các chủ, vốn là thân phận ngang hàng.
Nhưng Trịnh Hạo Nhiên ỷ vào võ công cao hơn một bậc, lại sở hữu Tịch Diệt Kiếm trong tay, hắn đối với cung các các chủ như nàng vốn cũng không quá mấy coi trọng.
Theo thực lực tăng lên, càng thể hiện ra một bộ mặt cao cao tại thượng vô cùng khiến người ta chán ghét khó chịu.
Giống như là ở Thần Điện hắn chỉ dưới Điện Chủ, còn lại tất cả mọi người đều là thuộc hạ của hắn như vậy.
Cái này khiến nàng cảm giác không hề thoải mái một chút nào, nhưng nàng vẫn là phải trả lời hắn:
“ không phải ta không yểm trợ Lôi Thập Bát, mà là do hắn tự ý ham công liều lĩnh rời xa đoàn đội khiêu chiến chủ soái của đối phương.
Sau đó ta cũng đã ra tay trợ giúp, nhưng đối phương cũng có cao thủ, hoàn toàn có thể chặn lại thế công của ta.
Hắn chết hoàn toàn là do hắn kiêu căng ngạo mạn, không liên quan gì đến ta!”
Chư Hiểu Mai một lời này nói cũng là mang hết tội lỗi đổ lên đầu Lôi Thập Bát, cho rằng hắn chết là tự tìm mà không phải do nàng.
Đám người đao các lúc này hoàn toàn im lặng, bọn hắn cũng rõ ràng nhìn thấy Chư Hiểu Mai đã ra tay, cũng ra tay không hề giống như là đang lưu thủ một chút nào.
Thế công của nàng rất mãnh liệt, nhưng đáng tiếc đối thủ của nàng so với nàng còn mãnh liệt a.
Bọn hắn nếu ở lúc này mở miệng, sẽ chỉ đưa tới Chư Hiểu Mai chán ghét, trở thành Chư Hiểu Mai cùng Trịnh Hạo Nhiên tranh đấu con cờ thí mà thôi.
Bọn hắn là đao các một thành viên, nhưng thân phận không cao, thấp cổ bé họng, không dám lên tiếng gì.
Nhưng có một người lại không sợ Chư Hiểu Mai.
Chính là Lôi Tứ, em họ của Lôi Thập Bát.
Hắn trước đây dựa vào Lôi Thập Bát thế, chỉ sợ Trịnh Hạo Nhiên mà thôi, đối với Chư Hiểu Mai cùng ba các còn lại cũng là không có chút nào sợ hãi lo lắng, lập tức đứng ra chỉ trích đối phương:
“ ngươi nếu ra sức một chút các chủ của chúng ta cũng đã không phải chết! Rõ ràng chính là ngươi vì tư oán cá nhân mà không xuất lực, để cho chúng ta các chủ chết oan uổng, bây giờ còn ở đó đổ lỗi cho các chủ chúng ta sao? Các chủ chúng ta một đời vì Thần Điện mà chinh chiến lập xuống không biết bao nhiêu công lao, người đã khuất còn bị ngươi mang ra xỉ nhục như vậy, thật là không tôn trọng các chủ đã khuất của chúng ta! chuyện này ta nhất định sẽ bẩm bảo lên Điện Chủ để đòi một cái công đạo!”
Chư Hiểu Mai liếc mắt nhìn Lôi Tứ, trong ánh mắt tràn đầy căm phẫn tức giận, nhưng nàng không tiện tại chỗ động thủ lên.
Nhưng trong lòng Chư Hiểu Mai đã sớm mắng Lôi tứ một trận máu chó đầy đầu:
“ phế vật lắm mồm, lão nương ghi nhớ ngươi! Ngươi chờ cho ta, ta nhất định sẽ cho ngươi chết không toàn thây!”
Chư Hiểu Mai đối với Lôi tứ lúc này đứng ra vạch tội vô cùng căm tức, nhưng là không hề tỏ ra tức giận chút nào lạnh nhạt nói:
“ đúng sai tự có ngôn luận. Lôi Thập Bát hành động cùng ta hành động, mọi người Ở đây đều thấy rõ. Ta tin tưởng Điện Chủ anh minh nhất định sẽ không trách oan ta, hừ!”
Nói xong nàng cũng hừ lạnh một tiếng, thể hiện sự bất mãn của mình, trong lòng đã âm thầm ghi nhớ lên Lôi tứ, chờ cơ hội trả thù đối phương.
Trịnh Hạo Nhiên tức giận liếc mắt hai người gầm nhẹ:
“ lúc này rồi còn muốn nội đấu? Cho ta tập trung phòng thủ! Nếu cửa lớn đại môn bị đối phương đánh hạ xuống, đến lúc đó hai người các ngươi chờ bị Điện Chủ hỏi tội đi! Chư Hiểu Mai, ngươi nên nhớ, đại môn ngã xuống, cho dù là ngươi cũng khó giữ được cái đầu, hừ!”