Trịnh Hạo Nhiên tuy là tính cách bởi vì sử dụng Tịch Diệt Kiếm mà trở nên thị huyết hiếu sát cùng bạo ngược, nhưng hắn vẫn là rất thông minh, mạch suy nghĩ rõ ràng.
Đao các các chủ Lôi Thập Bát chết, trách nhiệm này Chư Hiểu Mai hiển nhiên là khôn tránh dược.
Nàng muốn đùn đẩy trách nhiệm là chuyện đương nhiên.
Lôi Tứ, thân làm em họ của Lôi Thập Bát, lại là đao các thứ hai nhân vật.
Các chủ bị giết chết, hắn ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, không chừng còn phải gánh vác lên trả thù cho các chủ trách nhiệm.
Bởi vậy hắn muốn trước đẩy ra một phần trách nhiệm cho Chư Hiểu Mai gánh, để hắn giảm bớt áp lực bên này, không đến nỗi tất cả mọi người ngôn luận đổ dồn về phía hắn bên này trách hắn sao không cùng Lôi Thập Bát ra trận? Lại hỏi hắn lúc nào thì giúp Lôi Thập Bát trả thù!
Bởi vì hắn là đao các người thứ hai, tương lai đao các nếu tuyển ra tân các chủ, hắn là ngươi thích hợp nhất với vị trí này.
Lúc đó trả thù cho tiền nhiệm các chủ trách nhiệm đương nhiên là đặt lên vai hắn, mọi người ánh mắt cũng sẽ đổ dồn về phía hắn hành động xem hắn có thể làm được hay không.
Lôi Tứ tận mắt chứng kiến Triệu Vô Cực chiến lực mạnh mẽ, hắn tự nhận không bằng.
Cho dù tu luyện thêm mấy năm, vẫn là không bằng, ngược lại sẽ còn rớt về phía sau cách hắn càng xa.
Bởi vậy Lôi Tứ cố gắng đổ tội cho Chư Hiểu Mai, cũng là bình thường.
Trịnh Hạo Nhiên nhìn thấu mấy thứ này, nhưng hắn không mấy quan tâm.
Chó cắn chó mà thôi, dù sao chết người cũng là đối thủ của hắn, là đao các người, đâu liên quan gì đến hắn.
Người cần lo lắng bây giờ chính là Chư Hiểu Mai. Nàng muốn nghĩ kĩ, sẽ ăn nói với Điện Chủ như thế nào a!
Ngược lại hắn ra đây cũng là vì để bạo vệ Thần Điện uy nghiêm.
Nếu võ lâm liên quân vừa đánh vào đã có thể công phá thành công Thần Điện đại môn, vậy thì Thần Điện bọn hắn mặt mũi thật sự xem như quét rác
Cái gì xưng bá giang hồ mộng tưởng, tất cả chỉ là nói suông.
Hơn nữa nếu sự xuất hiện của hắn có thể chặn dứng võ lâm liên quân, chứng tỏ hắn so với đao các các chủ cùng cung các các chủ còn lợi hại. Đối với tương lai nếu có thể tranh một chút Điện Chủ chi vị cũng xem như là có ích.
Bởi vậy Trịnh Hạo Nhiên so với hai người kia còn phải nhanh hơn đến đây trước, muốn lập đại công.
Mà thương các các chủ cùng cầm các các chủ thấy hắn vội vàng như vậy cũng không hề cùng hắn tranh giành, mặc cho hắn tùy ý.
Triệu Vô Cực nhìn lấy Trịnh Hạo Nhiên đứng ở chỗ kia, Thần Điện đám người bắt đầu có dấu hiệu tụ hợp lại, bị hắn chỉnh đốn thành một thể, lập tức thở dài lắc đầu.
Trên người hắn đã bị thương, lúc này sử dụng đan dược để cầm cự mà thôi.
Tiếp tục chiến đấu hiển nhiên không phải thượng sách.
Hắn trong cơ thể nội lực, cũng đã khô cạn.
Bởi vậy lúc này tiếp tục cường công, là một cái hành động vô cùng ngu xuẩn.
Muốn thừa thắng xông lên, cũng phải có xông lên thực lực.
Mà Triệu Vô Cực lúc này hiển nhiên không có cái này thực lực.
Triệu Vô Cực quay đầu lại, lập tức đối với một người ngoắt tay.
Tên bị Triệu Vô Cực chỉ điểm gọi tới lập tức một mặt tràn đầy cảnh giác cùng sợ hãi đi tới cẩn thận hỏi:
“ Triệu Võ tôn, ngươi có gì chỉ giáo sao?”
Triệu Vô Cực nhìn hắn một bộ sợ hãi dáng dấp, quả thật có chút buồn cười.
Ta có đáng sợ như vậy sao?
hắn nói:
“ gọi người tới, mang lên Lôi Thập Bát thi thể, ráp lại đầu sau đó trói vào thập tự giá, để cho đám người Thần Điện ngắm nghía một chút.
Nhớ rõ phái người bảo vệ đề phòng bọn hắn cướp thi, nhưng không cần đối với bọn hắn có bất kì gì khiêu khích hay xỉ nhục hành động!
Toàn quân lui lại, chuẩn bị hạ trại!”
tên này võ giả vốn thuộc trường thương đội, vừa nghe Triệu Vô Cực nói vậy lập tức nghi ngờ hỏi:
“ Triệu Võ tôn, ngươi đang thắng thế không phải nên xông lên sao?”
hắn lời vừa mới ra khỏi miệng, lập tức cảm thấy một trận ngạt thở, tiếp theo chính là hai chân không chạm đất cảm giác.
Ánh mắt của hắn trợn tròn lên, cảm giác khó thở để hắn trong mắt nhanh chóng hiện đầy tia máu.
Hắn lúc này lập tức rõ ràng, bản thân chính là bị Triệu Vô Cực bóp lấy cổ, một tay nâng lên bầu trời
Cảm giác cái chết ngày càng gần, tử thần như đang vẫy gọi hắn đi vào vòng tay ôm ấp của đối phương, tên võ giả này cố hết sức rên rỉ:
hắn muốn nói càng nhiều câu hay ho xin tha mạng, đáng tiếc là Triệu Vô Cực tay như kìm sắt kẹp chặt lấy cổ hắn, không hề cho hắn cơ hội nói nhiều.
Triệu Vô Cực ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu chắc chắn không thể nghi ngờ nói:
“ nhớ rõ, ta là Võ tôn mà không phải ngươi. Lời ta nói, ngươi đến thực hiện, không cần hỏi đúng sai? Đã rõ chưa?”
“ rõ rõ, tiểu nhân rõ rồi! Triệu Võ tôn, mau buông tay, ta sắp chết rồi, xin tha mạng!”
Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng, vứt đối phương sang một bên.
Tên này võ giả là một cái nhị lưu cảnh giới, nhưng ở trước mặt Triệu Vô Cực, hắn đúng thật một cái rắm cũng không phải.
Sáu mươi kg thể trọng, vậy mà bị Triệu Vô Cực một tay dễ dàng liền nhấc bổng lên khỏi mặt đất, đủ thấy đối phương lực lượng có bao nhiêu ghê gớm
Tên này võ giả vừa rơi xuống mặt đất lập tức liên tục hít từng ngụm khí lớn thở dốc
Vừa từ tử môn qua dạo một vòng về, hắn cảm giác quá may mắn, đồng thời tự trách mình quá miệng tiện.
Đối phương đường đường võ lâm chí tôn, hắn bảo thế nào thì đi làm thế đấy được rồi, còn muốn lắm lời làm cái gì.
Cho ngươi miệng tiện đáng chết! Cho ngươi miệng nhanh hơn não trả giá!
Trong lòng tự mắng bản thân tám trăm lượt, hắn lập tức từ mặt đất bò lên, dựa theo Triệu Vô Cực phân phó đi làm.
Còn cái gì tức giận nghĩ muốn trả thù?
Đừng nói đùa, Triệu Vô Cực không giết cả nhà hắn đã là hắn may mắn, đối phương Diêm Vương Triệu Vô Cực xưng hào cũng không phải là gọi cho vui.
Hơn nữa hắn cũng không có thực lực này.
Thế là một trận chiến khai màn, cứ như vậy liền kết thúc.
Bên Thần Điện tổn thất một vị các chủ, bên võ lâm liên quân rút lui lại một đoạn hạ trại, phái người cảnh giác tứ phía.
Mà Lôi Thập Bát thi thể, giống như chiến lợi phẩm bị võ lâm liên quân treo ở thập tự giá phía trước, phái người canh giữ.
Có không ít người của Thần Điện, đặc biệt là đao các người muốn tới cướp thi, nhưng điều này đã bị bọn hắn dự tính từ trước, bởi vậy tới một cái liền chết một cái tới hai cái thì chết một đôi.
Cuối cùng, không hề có người dám tiếp tục tới rình mò thi thể của Lôi Thập Bát, Lôi Thập Bát cứ như vậy bị treo lên đến.
Triệu Vô Cực thì mệt mỏi trở về bên cạnh Tiếu Mị Mị, bắt đầu vận công chữa thương.
Tiếu Mị Mị nhìn Triệu Vô Cực nằm yên trên giường, trên người có không ít bẩn thỉu cùng vết thương sắp lành, trong lòng thương yêu không dứt, nhẹ nhàng giúp hắn thanh lí, lau chùi cơ thể.
Một đêm vô sự, Triệu Vô Cực liên tục vận công trị thương, cuối cùng cũng khỏi hẳn.
Đổi lại là người khác, cùng Lôi Thập Bát đại chiến một trận như vậy, nếu không nghỉ ngơi một hai tuần thậm chí một tháng cũng sẽ không khỏe lên được.
Mà Triệu Vô Cực dựa vào nhục thân tố chất cường đại cùng Tử Hà Bất Diệt thần công chữa trị nội công mạnh mẽ đặc tính hoàn toàn không hề sợ hãi một chút thương thế này.
Mất một đêm, hắn liền khỏe lại.
Nhưng muốn đến trạng thái đỉnh phong, vẫn là cần nghỉ ngơi thêm.
Ăn sáng xong Tiếu Mị Mị lập tức đến bên cạnh hắn quan tâm hỏi:
“ Vô Cực, chàng thương thế không sao chứ?”
Triệu Vô Cực gật đầu nói:
“ không sao! Một chút vết thương nhỏ ngoài da mà thôi! Trình độ này thương thế không thể làm khó được ta. nàng cũng hiểu ta nội công tâm pháp chữa thương hiệu quả rất mạnh mẽ a!”
Tiếu Mị Mị là nữ nhân của hắn, đương nhiên hiểu Triệu Vô Cực khả năng chữa thương đáng sợ đến mức nào.
Nhiều lúc hắn ban ngày cùng người đánh sống đánh chết, trở lại chữa thương một đêm liền khỏi hẳn, mà đối thủ của hắn chỉ sợ vẫn còn nằm trên giường.
Có thể thấy được, hắn nội công tâm pháp có cỡ nào mạnh mẽ biến thái.
Tiếu Mị Mị đối với việc này cũng là thẹn không bằng
Nếu chiến đấu với Triệu Vô Cực không thể dứt khoát xử lí hắn, cho hắn cơ hội trở lại chữa thương từ từ mài, sợ rằng có hơn hắn một cái đại cảnh giới cũng sẽ bị hắn kéo đổ.
Bởi vậy Tiếu Mị Mị đối với cái này không hề có chút nào hoài nghi.
Nàng lại hỏi:
“ chàng cho trói lên thi thể của Lôi Thập Bát, có phải hay không có dụng ý khác? Muốn chọc tức đám người Thần Điện sao?”