Triệu Vô Cực thi triển thân pháp nhanh chóng đón lấy Tiếu Mị Mị đưa về võ lâm liên quân trận doanh, giao cho Mai Tĩnh.
Hắn lạnh mặt nói:
“ giúp ta chăm sóc nàng, nếu nàng có mệnh hệ gì... hừ!”
Hắn không nói hết câu, nhưng uy hiếp ý tứ mười phần.
ở đây toàn là người của danh môn chính phái, Tiếu Mị Mị lại là người của tà phái.
có mỗi sư phụ của nàng Âm hậu thì đang ở trong lều vải chữa thương chưa ra, giao nàng trong tay người khác Triệu Vô Cực không thế nào an tâm
nhưng hắn chiến đấu, cũng không thể nào phân tâm đi chú ý nàng.
May mắn vừa rồi một chút thời gian, hắn ăn vào chữa thương đan, lại dựa vào Tử Hà Bất Diệt thần công sinh sinh bất tuyệt nội lực không ngừng đặc tính mới có thể hồi phục được một chút nội lực.
Nếu không vừa rồi Tiếu Mị Mị lao ra, hắn cũng không thể nhanh như thế liền tiếp được nàng.
Mai Tĩnh lập tức sắc mặt hơi nhăn lại có chút không vui.
Nhưng nàng không dám phản kháng hay thái độ gì, bởi vì Triệu Vô Cực hoàn toàn có thực lực uy hiếp nàng, thậm chí là cả môn phái của nàng.
Nàng nhẹ nhàng tiếp lấy Tiếu Mị Mị, bắt đầu giúp đối phương truyền vào nội lực, giữ vững không để cho thương thế nặng thêm.
Còn lại chính là tự xem Tiếu Mị Mị năng lực chữa thương.
Có thể nói, không lạnh không nóng
Triệu Vô Cực nhìn vào trong mắt nhưng cũng không cùng nàng chấp nhặt, thái độ như vậy, đã đầy đủ cho hắn mặt mũi.
Mà Tiếu Mị Mị nội lực thâm hậu, nàng có đan dược chữa thương, rất nhanh liền có thể khỏe lại.
Triệu Vô Cực đi tới phía trước, nhìn vào đang lau đi vết máu khóe miệng Thiết Bá, sắc mặt hiện lên một vẻ phẫn nộ chi ý, lông mày cau lại.
Hắn nói:
“ lúc nãy nhân lúc ta ở giữa thiên quân, đánh lén ta thành công.
Bây giờ ta muốn xem xem, ngươi thật sự có bao nhiêu cân lượng!”
nói xong, trên người hắn kim sắc cương khí mạnh mẽ sáng lên, Triệu Vô Cực cả người khí chất cũng thay đổi, kim sắc cương khí không hề làm cho hắn trở nên cao quý, ngược lại lúc này như là một cái từ địa ngục bước ra ác ma, đội lên một lớp da người tràn đầy lạnh lùng tàn nhẫn, huyết tinh chi khí mười phần nồng đậm.
Xung quanh hắn vòng này kim sắc cương khí, một đoàn huyết sắc nội lực mờ ảo bay lượn, khiến cho Triệu Vô Cực vốn đã rất đáng sợ, lại càng thêm thâm trầm, như là chuẩn bị đồ thành diệt tộc vậy.
Luồng hư vô mờ mịt huyết sắc nội lực này, không phải là sát khí, mà chính là từ bên trên Ẩm huyết thủ sáo của hắn tỏa ra, đang phối hợp cùng nội lực của Triệu Vô Cực, khiến cho khí thế hắn càng thêm mạnh mẽ.
Triệu Vô Cực lúc này hoàn toàn chính là động chân nộ, bởi vì đối phương dám tổn thương tới Tiếu Mị Mị, nữ nhân của hắn.
Triệu Vô Cực có thể đổ máu, có thể bị thương, đối với hắn thứ này không hề có gì đáng ngại.
Nam nhân chiến đấu, như thế mới đủ nhiệt huyết.
Nhưng động đến Tiếu Mị Mị, chính là vảy ngược của hắn.
Long có vảy ngược, động vào phải chết.
Triệu Vô Cực không phải long, nhưng Thiết Bá động vào vảy ngược của hắn, đồng dạng cũng chỉ có một kết cục duy nhất là phải chết.
Thiết Bá thấy Triệu Vô Cực hùng hổ dọa người như vậy, cũng là không hề yếu thế.
Trên người cùa hắn, nội lực cũng sôi trào lên, khí thế từ hơi suy sụp uể oải đang không ngừng kéo lên.
Nhưng đột nhiên hắn đồng tử co rút lại.
Triệu Vô Cực thân ảnh ở nguyên vị trí, bỗng nhiên trở nên mờ nhạt.
Mà trong ánh mắt hắn, Triệu Vô Cực đang dùng một cái cực kì nhanh, nhanh đến hóa thành tàn ảnh tiếp cận lấy hắn.
Đối phương không hề cho hắn cơ hội sử xuất ra tuyệt chiêu, cũng không hề cho bản thân hắn thời gian khôi phục khí thế.
Phía sau hắn đám người lập tức cuống quít la lên:
“ Thiết Các chủ, cẩn thận!”
“ các chủ, hắn đến kìa!”
“ Mau phản công giết chết hắn a!”
“ các chủ, mau tránh!”
đủ loại tiếng gọi vang lên, đám người này phản ứng, so với Thiết Bá chỉ chậm một nhịp, nhưng lại chính ở một nhịp này, đều có thể quyết định sinh tử của một người.
Mà Triệu Vô Cực lúc này đã xông gần tới trước mặt đối phương, cách Thiết Bá chỉ còn ba mét khoảng cách.
Không thể kịp sử dụng võ công chiêu thức, vậy ta còn không đánh chết được ngươi hay sao?
luận cận thân tác chiến, Thiết Bá ta cũng chưa từng sợ qua ai!
Đối với Triệu Vô Cực nhanh như chớp lao tới, Thiết Bá nhấc lên Khai Sơn búa, dự phán một chút đối phương xuất hiện vị trí, tính toán luôn khả năng biến hóa thân pháp của đối phương, sau đó như lôi đình vạn quân vung ra một búa.
Áo trên người hắn lập tức phồng lên, vỡ ra, lộ ra bên dưới tràn đầy cơ bắp cùng mạch máu, Thiết Bá hoàn toàn bủng nổ sức mạnh của mình, đánh ra một búa này.
Một búa này, hắn gồng lên toàn bộ cơ bắp.
Một búa này, đơn giản chính là man lực lại thêm nội lực gia trì đập xuống.
Cho dù là tinh thiết, cũng có thể bị hắn đập bằng chứ đừng nói là nhân loại cơ thể máu thịt.
Một búa này, như là lôi đình xuất kích, vạn quân chi lực.
Triệu Vô Cực trong lúc cao tốc di động, ánh mắt cực nhanh bắt được đối phương vỗ xuống một búa phương hướng.
Nhập vi thân pháp triển khai, Triệu Vô Cực thân hình hơi nghiêng một chút, hướng bên trái Thiết Bá né ra, vượt ra ngoài quỹ đạo vung búa của đối phương.
Nhưng Thiết Bá ở Thần Điện đã lâu, cái gì biến chiêu hắn chưa gặp qua.
Cho dù là thân pháp biến hóa, cũng đã sớm bị hắn tính toán vào bên trong.
Lúc này đang vung giữa không trung Khai Sơn búa bỗng nhiên hoa một cái, hướng về Triệu Vô Cực vừa né ra vị trí gõ tới.
Mục tiêu vẫn không gì khác, chính là hắn khuôn mặt.
Tại sao phải gõ khuôn mặt? Thực ra Thiết Bá muốn một búa gõ nát đầu hắn, nhưng hắn không cao bằng Triệu Vô Cực, cho dù vung lên búa lúc này cũng chỉ có thể gõ đến mặt Triệu Vô Cực mà thôi.
Bởi vậy một búa này, chính là nhằm vào Triệu Vô Cực mặt.
Triệu Vô Cực muốn né tránh, nhưng hắn lúc này cách đối phương đã quá gần, đã không kịp né tránh nữa rồi.
Ánh mắt hắn trợn to lên, cả người cơ bắp cũng giống như Thiết Bá đồng dạng phồng to lên, bên dưới còn chạy không ít mạch máu, tràn đầy bạo tạc sức mạnh.
Dựa theo Ẩm huyết thủ sáo cung cấp cho hắn kinh nghiệm chiến đấu, muốn ngạnh kháng ở trong tình huống này, trừ khi là nhân lúc Khai Sơn búa chưa vung ra mạnh mẽ nhất chi thế, lập tức ngăn cản nó.
Triệu Vô Cực ánh mắt hàn quang lóe lên, hai tay hướng lên trời đối với Khai Sơn búa mạnh mẽ chộp tới.
Thiết Bá thấy cảnh này, trong lòng cười lạnh.
Một búa này hắn là dùng toàn lực, đối phương nếu có thể dùng tay không đỡ được, vậy hắn tựu đớp cứt.
Ầm~
Một vòng dư chấn truyền ra, sóng khí cuốn ngược, khiến đám người Thần Điện không mở mắt ra nổi.
Một số người nội lực cao thâm lúc này cố gắng mới có thể nhìn thấy, ở giữa khu vực đại chiến, Triệu Vô Cực một thân cương khí bùng nổ, hai tay gồng lên cơ bắp, sắc mặt cực kì dữ tợn ôm chặt Thiết Bá một búa này.
Dưới chân của hai người đứng vị trí, mặt đất sụp đổ, tạo thành một cái hố nhỏ, chiều rộng có đến ba bốn mét, trung tâm tràn đầy mạng nhện vết rách, cho thấy lực lượng của hai người có bao nhiêu lớn.
Trên tay Triệu Vô Cực vốn đã bị thương sẵn, vừa được Tử Hà Bất Diệt thần công xoa dịu một chút, bây giờ lại mạnh mẽ đỡ một búa này, vêt thương lập tức nổ ra, biến thành hai đạo huyết vụ bắn thẳng vào giữa không trung.
Thiết Bá trên người cương khí như là hỏa diễm bốc cháy, Triệu Vô Cực trên tay màu vàng cương khí cũng đồng dạng lấp lóe hỏa diễm chi quang, hỏa diễm của hắn thoạt nhìn so với Thiết Bá còn lợi hại hơn, khiến cho Thiết Bá trên đầu búa hỏa diễm đều không thể bốc lên được một chút nào.
Nhưng điều đáng sợ chính là, Triệu Vô Cực vậy mà có thể đỡ được Thiết Bá một búa như lôi đình vạn quân này.
Thiết Bá ánh mắt tràn đầy kinh hãi không dám tin nhìn về phía Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực gương mặt dữ tợn, trên trán gân xanh cũng đồng thời nổi lên, hiển nhiên hắn chống đỡ một đòn này của đối phương cũng không hề nhẹ nhõm gì.
Hắn đối với Thiết Bá lập tức nhe răng cười, lộ ra một ngụm sắc bén dữ tợn răng nanh:
“ cơ bắp, không phải chỉ mình ngươi có! Để ta cho ngươi biết, cái gì gọi là đơn bạc!”