Từ Tiểu Bạch thê lương thét dài âm thanh vang lên, hắn nhìn vô cùng rõ ràng Triệu Vô Cực đã rơi vào trạng thái nội thương, sắc mặt vô cùng tồi tệ, Ngụy Tuấn lại bỗng nhiên đột kích, Triệu Vô Cực đã không cách nào tránh né đối phương đột nhiên tập kích.
Triệu Vô Cực cùng hắn là vào sinh ra tử bằng hữu, nhìn đối phương bị người khác chém giết, hắn sao có thể yên lòng.
Nhưng Từ Tiểu Bạch một giây lát vì Triệu Vô Cực gặp nguy hiểm mà phân tâm cũng lập tức chế tạo cơ hội cho Phạm Trình cùng Khiết Tích, khiến bọn hắn mượn thế mà lên đối với hắn một trận mãnh liệt công kích.
Phốc, phốc, phốc!
Kiếm mang sắc bén của đối phương ở trên người của hắn trong nháy mắt liền nổ tung mấy đạo huyết hoa, sắc mặt Từ Tiểu Bạch cũng nhanh chóng ảm đạm xuống, hắn từ yếu ớt duy trì cân bằng trạng thái trực tiếp rơi xuống hạ phong cục diện, Phạm Trình cùng Khiết Tích cũng không hề buông tha một trận mãnh liệt tiến công, khiến Từ Tiểu Bạch trái đón phải đỡ nhưng vẫn không kịp phòng thủ, trong chốc lát lại bị chém thêm mấy kiếm, máu tươi chảy ròng.
Ở bên này Ngụy Tuấn một kiếm nhanh chóng vẽ ra, hướng Triệu Vô Cực cổ họng quét tới.
Lấy Triệu Vô Cực vừa cùng Hoàng Văn Trác liều mạng nhất kích đã khiến cho Triệu Vô Cực rơi vào trạng thái nội thương đồng thời bởi vì linh lực phản phệ mà nhất thời trở nên vô cùng đau đớn cùng yếu đuối.
Lúc này chính là lúc tốt nhất ra tay diệt sát hắn, Ngụy Tuấn chọn thời cơ có thể nói là vô cùng chuẩn xác.
Triệu Vô Cực lúc này tuy cảm giác đau đớn muốn chết, toàn thân kinh mạch cũng theo đó như muốn nứt toác mà ra, nhưng hắn vẫn là dựa vào mình cường đại thể phách cắn răng chịu đựng đau đớn.
Trong lòng nguy hiểm cảnh báo điên cuồng kéo vang, Triệu Vô Cực mồ hôi trên trán chảy như mưa, ánh mắt khó khăn dư quang liếc về đang ở bên cạnh hắn lướt lên vẽ ra một kiếm vô cùng hiểm độc Ngụy Tuấn, trong lòng phát lạnh.
“rống!’
Triệu Vô Cực miệng lớn mở ra, rống to một tiếng.
Hắn lộ ra hàm răng bởi vì máu tươi mà nhuốm đỏ vô cùng dữ tợn, ánh mắt tràn ngập điên cuồng cùng cầu sinh dục vọng, hai tay nâng lên, hướng Ngụy Tuấn kiếm đâm tới phương hướng chụp tới làm một cái tay không bắt kiếm động tác.
Hắn lúc trước dựa vào linh lực ngưng tụ thành cương khí mới có thể miễn cưỡng bắt lấy vũ khí đối phương, bây giờ Triệu Vô Cực một tia linh lực cũng không điều động lên nổi, trong nháy mắt rơi vào không thể sử dụng linh lực trạng thái, bởi vậy hắn chỉ có thể dựa vào mình nhục thân lực lượng đến đón đỡ mà thôi.
Trong lòng hắn thì không ngừng cầu nguyện, hi vọng Ẩm huyết thủ sáo có thể chịu nổi dạng này sắc bén kiếm mang a.
Nếu như không chịu nổi, không chỉ Ẩm huyết thủ sáo chơi xong, mà cả bản thân hắn cũng chỉ sợ sẽ trực tiếp chơi xong.
Keng... keng!
Hoàng giai cực phẩm phi kiếm của Ngụy Tuấn đâm tới, cùng Triệu Vô Cực cũng là hoàng giai cực phẩm Ẩm huyết thủ sáo va chạm tóe ra vô số hỏa hoa.
Ngụy Tuấn dùng chính là linh lực bổ trợ lực tấn công, khiến cho hắn đâm tới lực lượng vô cùng mạnh mẽ, Triệu Vô Cực một cái này vừa bắt cũng không thể dừng lại, ngược lại còn bị đối phương tiến quân thần tốc, từ mũi kiếm đâm xuyên qua hắn hai tay bắt lại vị trí đến thân kiếm mới có thể dừng lại được.
Triệu Vô Cực nhìn cách trước mi tâm của mìn chỉ nửa gang tay mũi kiếm còn đang bắn ra sắc bén kiếm mang hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Suýt chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa hắn liền chơi xong a.
May mắn hắn nhục thân lực lượng không yếu, cho dù không có linh lực ngưng cương, dựa vào hoàng giai cực phẩm Ẩm huyết thủ sáo độ cứng rắn vẫn là có thể cản lại được đối phương.
Ngụy Tuấn cố gắng lắc lư kiếm mấy lần, nhưng hắn phát hiện ra Triệu Vô Cực hai tay chụp lại kiếm của hắn như là hai cái kìm sắt, vô cùng cứng rắn, khiến hắn một chút cũng không thể di chuyển được
Bởi vậy thử hai lần sau, hắn khóe mắt lóe lên vẻ độc ác, trên người linh lực sôi trào, hướng về kiếm của mình xông tới, trong nháy mắt kiếm mang đại phát xông phá Triệu Vô Cực trói buộc.
Triệu Vô Cực bị Ngụy Tuấn trực tiếp đẩy lùi, lúc này cho dù hắn nhục thân có mạnh mẽ đi nữa cũng không thể cùng đối phương linh lực bạo phát so sánh a.
Ngụy Tuấn lần nữa nhắm tới cổ họng hắn vung kiếm, nhưng đáng tiếc, hắn lại lần nữa bị Triệu Vô Cực dùng thân pháp miễn cưỡng tránh đi, đánh một cái hụt.
“hừ, không chém được cổ ngươi, ta còn không thể ở trên người ngươi vạch mấy cái vết thương sao? Đến lúc đó, mọi việc liền được định đoạt!’
Ngụy Tuấn trong lòng âm thầm hung ác nghĩ tới, kiếm của hắn cực tốc ở trên người múa ra hai đạo kiếm hoa hìn chữ X, vết thương từ vai phải kéo dài tới ngực trái, một cái từ vai trái kéo dài tới ngực phải, khiến cho Triệu Vô Cực vốn đã tái nhợt sắc mặt lại bởi vì trúng của hắn hai kiếm mà càng thêm trắng bệch.
Nhưng đến mà không trả lễ không hề phải phong cách của Triệu Vô Cực, chỉ thấy đang bay ngược Triệu Vô Cực bỗng nhiên hư không mượn lực, phát động tiểu thần thông, chân trái của hắn như là dẫm lên đất bằng, chân phải một cước hước Ngụy Tuấn ngực đạp tới.
Triệu Vô Cực một cước toàn lực đá ra, không khí giống như cũng bị hắn đạp bạo phát ra từ tiếng rít lên âm thanh, Ngụy Tuấn không kịp nhìn rõ chỉ thấy một cái hắc ảnh đại thối hướng mình đạp tới.
Bành!
Phốc!
Triệu Vô Cực bình thường tu luyện phụ trọng ở hai chân tuy không bằng ở hai tay, nhưng chân lực lượng vĩnh viễn luôn lớn hơn tay lực lượng,bởi vậy hắn một cước này toàn lực đạp ra vô cùng mạnh mẽ, Ngụy Tuấn linh lực hộ tráo trong nháy mắt bị đạp bạo, hắn lập tức phun một vòi máu tươi như diều đứt dây bay ngược mà ra, hướng một gốc cây gần đó va tới.
Ầm!
lại một tiếng nổ to vang lên, Ngụy Tuấn cùng gốc cây va chạm, vậy mà lại có thể dựa vào thân thể máu thịt đem gốc cây gãy ngang chặt đứt, có thể thấy được Triệu Vô Cực một cước này lực lượng bao lớn, Ngụy Tuấn nhục thân cường độ tuy không mạnh, nhưng cũng không phải là hạng yếu ớt trói gà không chặt.
Triệu Vô Cực cũng theo đó rơi xuống mặt đất, miệng lớn thổ huyết, xung quanh mặt đất vị trí hắn đang nằm cũng nhiễm lên của hắn đỏ thắm huyết dịch.
Một luồng hắc ám tràn ngập trong mắt Triệu Vô Cực, hắn lúc này đau chỉ muốn ngất đi, nhưng Triệu Vô Cực lúc này vội vàng cắn chặt hàm răng, thủ vững tinh thần, hắn không dám ở trong lúc này ngất đi.
“ Vô Cực, tốt lắm!’
Từ Tiểu Bạch trong lòng vui vẻ gào thét, nhưng hắn tình hình cũng không tốt chút nào.
Bị hai cái luyện khí kì đỉnh phong tu vi vây sát đánh giết, hoàn toàn quá sức đối với hắn.
“Vô Cực đã làm được, hắn một cái vượt cấp khiêu chiến hai cái luyện khí kì đỉnh phong còn có thể đánh ra một cái lưỡng bại câu thương kết cục, bản thân nếu bị đánh bại ở chỗ này, chẳng phải lộ ra quá vô năng hay sao?”
Từ Tiểu Bạch trong ánh mắt chiến ý sôi trào, hắn trong lòng một cỗ hung ác chi khí bắt đầu sinh ra.
Vốn là gương mặt tiểu bạch kiểm của hắn lúc này cũng trở nên tràn đầy tức giận cùng dữ tợn.
Từ Tiểu Bạch đối với hai người rống to:
“ rất tốt, muốn giết ta cùng Vô Cực sao? Hôm nay ta cùng hai ngươi liều mạng, để xem rốt cuộc ta là bị các ngươi giết chết, vẫn là ta giết chết các ngươi!
Bôn lôi kiếm pháp - lôi động!’
Từ Tiểu Bạch trên người linh lực như là một tòa núi lửa muốn bộc phát phun trào mà ra, không chỉ trên thân kiếm của hắn có lôi đình lốp bốp nổ vang mà ngay cả trên cơ thể của hắn cũng xuất hiện lôi điện phụ thể trạng thái.
“A a a a, rống!’
Từ Tiểu Bạch đau đớn rít gào lên, hiển nhiên cái này chiêu thức đối với hắn tác dụng phụ vô cùng to lớn, chính bản thân hắn cũng phải gánh lên to lớn thương tổn.
Nhưng cũng ở ngay lúc này, Từ Tiểu Bạch thân hình bỗng nhiên như là lôi quang chớp giật ngay tại chỗ biến mất, hướng Phạm Trình cùng Khiết Tích lao tới.
Khiết Tích lập tức cảm giác được cực độ không ổn, bởi vì trước đây lúc luận bàn, Từ Tiểu Bạch cũng chưa hề dùng qua một chiêu này.
Hắn cảm giác như vậy cũng không sai bởi vì Từ Tiểu Bạch nếu như dùng một chiêu này đối với hắn gánh nặng quá lớn, bởi vậy hắn không hề dám ở trong luận bàn sử dụng, sợ không thể thu tay được đánh chết đồng môn, cũng sợ đem mình chơi tàn.
Nhưng bây giờ đứng trước nguy cơ sinh tử, Triệu Vô Cực sống chết chưa biết, thế cục nghiêng về bên nào cũng chưa rõ, hắn chỉ có thể bất chấp hậu quả ra tay.