Triệu Vô Cực đả thông Nhâm đốc hai mạch, khí huyết tự sinh cuồn cuộn không ngừng, cả cơ thể sinh cơ bừng bừng.
Hắn lúc này muốn cảm nhận một cái toàn bộ cảm giác trên cơ thể, liền từ trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh lùi ra.
Nhưng vừa lùi ra trong giây lát hắn mặt lập tức biến sắc, cả khuôn mặt trắng bệch đến không còn giọt máu.
Vừa nãy hắn lợi dụng bí pháp che đậy cảm giác đau đớn xung mạch nên không cảm thấy gì, nhưng vừa rời khỏi trạng thái hắn liền cảm nhận được cái gì là tận cùng của đau đớn, giống như là xé nát da thịt huyết nhục sau đó lại xé nát tim gan thống khổ, Triệu Vô Cực không kịp lấy ra chữa thương đan lập tức hai mắt một mờ, ngất đi.
Lần trước hắn thử xung kích huyệt Hội âm mà thôi đã đau đớn để cho hắn không dám tiếp tục xông lên. Lần này là hắn một mạch liên tục xông tới, cảm giác đau chính là đang ở khắp cơ thể phong đại tới cực hạn.
Không chỉ có huyệt Hội âm đau đớn mà cả khí hải, nhâm mạch, đản trung, thiên đột, thừa tương,... tất cả các huyệt vị trên hai mạch nhâm đốc đều đồng thời truyền về tín hiệu đau đớn.
Triệu Vô Cực có thể chịu nổi sao?
Tất nhiên là không! một cái thôi hắn cũng đã không muốn nếm thử nói chi là một lúc cả hai mạch nhâm đốc.
Cơn đau như là một dòng nước lũ điên cuồng đổ ập tới, Triệu Vô Cực lập tức không gánh chịu nổi mà ngất đi.
Hắn bởi vì ý chí có chút mạnh mẽ nên mới có thể gánh chịu được một giây rồi mới ngất đi, đổi là người khác sợ đã là bị cơn sốc làm cho biến thành ngu ngốc hoặc trực tiếp tử vong.
Không biết qua bao lâu, Triệu Vô Cực mới tỉnh lại. Hắn cảm giác một chút toàn thân từ trên xuống dưới, cơn đau tuy đã rút đi nhưng vẫn còn âm ỉ, kinh mạch cũng không có quá nhiều tổn hao chỉ cẩn nghỉ ngơi bình phục một lúc là tốt rồi, quan trọng nhất hắn tinh thần cũng không bởi vì cơn sốc mà bị quá lớn tổn thương.
Nhục thân bị thương hắn còn có thể chữa khỏi, nhưng một khi tinh thần lực bị thương lấy hắn phàm nhân cảnh giới lúc này không thể nào cứu chữa.
Bởi vậy thấy lần này hành động có bao nhiêu nguy hiểm, không thể chiếu theo làm lại.
Triệu Vô Cực thở dài, Pháp Luân Chiếu Minh tốt thì tốt thật, sai chính là ở hắn quá tự tin cùng hứng khởi mà không nghĩ tới hậu quả.
Nếu như lúc đó hắn vẫn ở tại trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh chữa thương lúc này đã không sao rồi.
Thở dài về thở dài, Triệu Vô Cực vẫn là ngồi xếp bằng lại bắt đầu vận công chữa trị vết thương cùng xoa dịu đau đớn trên cơ thể.
Hắn lúc này bởi vì có âm ỉ đau đớn không thể nào tập trung vào trạng thái toàn thịnh được nên chỉ có thể xếp bằng mà thôi.
Không qua bao lâu, Triệu Vô Cực cảm giác bản thân mới lần nữa sống lại. Vết thương cùng đau đớn lúc này mới toàn bộ kết thúc, hắn thở ra một hơi.
Nhâm đốc mạch cuối cùng cũng xong. Tương lai hắn chỉ cần nuôi dưỡng hai cái tiểu thần thông lúc khai mạch có được nữa là được. cũng không biết chúng đưa lại lợi ích gì, nhưng chắc chắn không tầm thường.
Đơn giản lấy huyệt chiếu hải làm ví dụ sẽ thấy rõ. hư không mượn lực ở nhị lưu cảnh giới đơn giản quá thần, đã cứu mạng hắn một lần.
Triệu Vô Cực đóng lại trận pháp, đi ra ngoài.
Tới cổng, hắn đối với một cái hộ vệ hỏi:
“ Ta bế quan đã bao lâu? ”
Hộ vệ lập tức cung kính hồi đáp:
“Bẩm công tử, đã hai ngày. Lão gia có căn dặn công tử lúc nào xuất quan đều có thể giúp công tử chuẩn bị tiệc chúc mừng! ”
Triệu Vô Cực nhìn trời một chút, hai ngày sao? ngày mai chính là ngày hắn ước hẹn cùng Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải đi thám hiểu Thiếu Vân Tự di tích.
Chuyện này không thể làm lỡ, chúc mừng tiệc cũng nên tham dự, hắn muốn Trang Đại Nghĩa mua giúp hắn một số thứ.
Triệu Vô Cực liền đối với hộ vệ nói:
“ Ngươi bây giờ lập tức đi bẩm báo Trang thúc thúc, ta đã xuất quan, tối nay mở tiệc. Ngoài ra nhờ hắn mua cho ta một đống lớn dây thừng, dầu đốt, bó đuốc, lương khô,... ”
Triệu Vô Cực kể ra một loạt, tên hộ vệ lập tức chăm chú nhớ kĩ, nhưng thứ này không phải cái gì hiếm lạ đồ vật hắn có thể dễ dàng ghi nhớ.
Hắn lập tức hỏi lại:
“ không biết công tử muốn bao nhiêu? ”
Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút nói:
“ mua một cái kho hàng nhỏ đi! ”
tên hộ vệ đáp một tiếng, lập tức hướng nội viện đi ngay.
Triệu Vô Cực nhàn nhã ở trong viện dạo chơi, ngắm hoa ngắm thiên.
Bất giác, hắn đi tới một cái tiểu viện, bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ.
Tiểu viện lộ ra hết sức yên tĩnh trang nhã, có đại gia khuê tú một chút khí tức.
Triệu Vô Cực nhìn quanh, hoa cỏ được trồng theo hàng lối, tạo thành từng hình vuông riêng biệt, ở giữa tạo thành lối đi.
Trong một cái ô vuông đó, có một cây đại thụ, dưới đại thụ có một cái xích đu.
Trên xích đu chính là một cái tiểu loli đang nhẹ nhàng đung đưa chân, lắc nhẹ xích đu.
Nàng bóng lưng ở dưới ánh chiều ta chiếu lên có vẻ rất hợp với ý cảnh, cô đơn tịch liêu.
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng đi về phía nàng, ở đây cũng không hề có hạ nhân mà chỉ có nàng một mình ngồi chơi mà thôi.
Triệu Vô Cực tới phía sau lưng nàng lên tiếng:
“ Trang Huơng Nhi, ngươi ở đây một mình sao? ”
Tiểu loli chính là Trang gia nhị tiểu thư Trang Huơng Nhi, ở đây chính là tiểu viện của nàng.
Cái xích đu này chính là nơi mà mỗi lúc nàng buồn hay cô đơn thường tới ngồi chơi một mình.
Trang Huơng Nhi bởi thân là tiểu thu khuê tú rất ít ra ngoài cùng tiếp xúc với mấy cái bạn chơi, nàng cũng bởi vì thế thường cảm thấy buồn chán mà ngồi ngẩn ngơ một mình.
Trước đây còn có Trang Huyền Nhi thường xuyên cùng nàng tới chơi, nhưng Trang gia gần đây đang trên đà phát triển, Trang Đại Nghĩa bận rộn Trang Huyền Nhi cũng không kém đi nơi nào.
Trang Huơng Nhi lại còn quá nhỏ không thể tham gia mấy thứ này, liền trở thành người cô đơn, không ai có thời gian đi chú ý nàng.
Hôm nay tới đây ngồi ngẩn người một chốc, không ngờ có người lại ở sau lưng nàng gọi một tiếng, nàng làm vô cùng giật mình.
Trang Huơng Nhi như một cái tiểu miêu bỗng nhiên giật mình, cả người giật thót lên, nàng vội vàng quay mặt về sau xem là ai lại ác tâm dọa nàng như vậy, khiến nàng sợ hãi muốn chết!
Triệu Vô Cực nhìn thấy nàng mặt tái nhợt vì sợ hãi, lại có chút căm tức quay lại nhìn hắn thì liền bật cười.
Hắn cũng không chủ tâm đi hù nàng mà là thói quen thân thể di chuyển không để lại tiếng động mà thôi. vì vậy sự xuất hiện của hắn mới khiến nàng bất ngờ tới như vậy.
Trang Huơng Nhi vốn còn đang định phát tiết một chút lửa giận, ai ngờ vừa quay mặt lại liền thấy là Triệu Vô Cực, nàng sắc mặt từ tái nhợt liền biến thành không còn giọt máu.
Triệu Vô Cực vốn trong lời nói của tỷ tỷ nàng cùng phụ thân nàng là một người tốt, nhưng Trang Huơng Nhi không cảm thấy hắn tốt chỗ nào.
Ngược lại người này rất đáng sợ, giết người như nghóe.
Hôm đó chính mắt nàng nhìn thấy hắn giết sơn tặc, mỗi lần vung tay lên chính là xuyên thấu sọ não người, mỗi lần vung tay chính là một cái nhân mạng.
Nàng đối với hắn từ đó liền sợ hãi, không dám cùng đối mặt.
Trong suy nghĩ của nàng, bị sơn tặc bắt cũng không có bao nhiêu đáng sợ, so với Triệu Vô Cực giết người không nháy mắt thủ đoạn tàn độc càng làm cho nàng sợ hãi.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghỉ của một đứa trẻ mà thôi, nếu hôm đó không có Triệu Vô Cực, nàng bị bắt lên trên núi sơn tặc, nàng lập tức sẽ hiểu được cái gì gọi là sự yêu thương của các đại hán hôi hám dành cho tiểu loli.
Không chỉ một, mà là mười mấy hai mươi cái. bọn họ đối với hàng mới là rất hứng thú.
Nàng nếu có thể còn sống sau ngày đầu tiên lên núi, đó chính là kì tích.
Những ngày tiếp theo liền là như ở tu la địa ngục mà thôi.
Đương nhiên chuyện đó cũng chưa xảy ra, mà nàng bây giờ vẫn là Trang gia nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Trang Huơng Nhi nhìn Triệu Vô Cực, cố nặn ra một cái cứng ngắc nụ cười nói:
“ Triệu công tử sao lại hù dọa ta như vậy? Không biết công tử có chuyện gì không? ”
Triệu Vô Cực nghiêm túc nói:
“ Ta không định dọa ngươi cái gì, chỉ là ta bước đi trước giờ vốn không có âm thanh, mà ngươi lại là ngồi thất thần nên mới như thế mà thôi! Ngược lại ta muốn hỏi ngươi, ngươi nhìn thấy ta bộ dáng có vẻ không thoải mái lắm a? ”
Không thoải mái, đương nhiên là không thoải mái! nhưng nàng không dám nói ra vẫn là mở miệng cứng ngắc nói:
“ Ta chỉ là suy nghĩ lung tung mà thôi, công tử không cần để ý. Cha ta muốn mở tiệc chúc mừng công tử, sao công tử lại ở đây? Ngươi nên đi gặp mặt cha ta mới phải chứ? ”
“ Tối nay chúng ta sẽ gặp mặt, không cần nóng vội như vậy. ta cũng là rảnh rỗi nên đi dạo tới đây thôi, ngươi có chuyện gì tâm sự sao? lại có thể ngồi thất thần lâu như vậy? ”
Triệu Vô Cực hỏi chuyện không có chút nào e ngại, hắn đối với một cái loli lại thích đăm chiêu suy nghĩ, không biết rõ nàng là đang nghĩ cái gì, nên muốn đi sâu tìm hiểu một chút!
Trang Huơng Nhi mặt lập tức đỏ lên, nàng không biết có nên nói cho hắn hay không suy nghĩ của mình.
Nàng tuy có chút sợ hắn, nhưng hiếm khi có người cùng nàng tâm sự cái gì, càng là gần đây càng ít người cùng nàng chơi, thật buồn chán.
Ngược lại Triệu Vô Cực là nhà nàng khách quý, còn có thể là tương lai tỷ phu của nàng, nàng cũng không dám lãnh đạm.
Nhưng mà thiếu nữ suy nghĩ nói ra cũng có chút ngại ngùng, nàng cũng sợ hắn sẽ cười nàng. Trang Huơng Nhi trở nên có chút không biết phải làm sao, vô cùng bối rối.
Triệu Vô Cực nhìn thấy vậy cười nói:
“ Trên đời này có một số chuyện giữ một mình trong lòng sẽ là càng ngày càng khó chịu. Phải nói ra mới có thể để cho bản thân cảm thấy nhẹ nhõm một chút. một người có đôi lúc sẽ nghĩ không thông, nhưng hai người sẽ có thể tìm ra giải pháp. nếu ngươi muốn nghe một chút ý kiến của ta, ta sẵn sàng nghe tâm sự của ngươi! ”
Trang Huơng Nhi có chút động lòng, nàng muốn tìm một cái người tâm sự.
Bây giờ Triệu Vô Cực chủ động đưa tới, nàng cũng muốn thử cùng hắn giao lưu xem sao!
Ít ra không tiếp tục nhàm chán như bây giờ. Trang Huơng Nhi lập tức rụt rè nói:
“ Ta... Ta là có chút cô đơn buồn chán mà thôi, gần đây tỷ tỷ ta bận công việc, hỗ trợ cha ta phát triển gia tộc, cha ta càng đừng nói tới xem ta rồi. Cả ngày gặp hắn mặt cực ít, may ra buổi tối mới có thể thấy hắn ở trên bàn ăn nói dăm ba câu! ”
Nàng nói tới đây lập tức ngừng, nhưng Triệu Vô Cực hiểu ý. Nàng chính là không có việc gì làm nhàn quá hoảng mà thôi, Triệu Vô Cực lập tức cảm thấy bản thân thật rảnh rỗi lại đi quan tâm một cái hài tử suy nghĩ.
Một lần này thôi, lần sau hắn sẽ không bao giờ rảnh rỗi như vậy nữa.
Nhưng đã hỏi liền phải cho nàng một cái đáp án, Triệu Vô Cực lập tức suy nghĩ một chút cười nói.
Ngươi tới đây ta dạy cho ngươi một cái trò chơi, không mất sức mà lại chơi vui.
Ai cũng có thể chơi được, cho dù kẻ ngốc cũng vậy.
Trang Huơng Nhi nghe có trò chơi, ánh mắt lập tức sáng lên. ở thế giới này trò chơi tương đương hiếm có, đa số đều là của người lớn giải trí.
Của thiếu nhi giải trí, lại cần số lớn người tới chơi mới có thể, mà nàng lại không có nhiều bạn như thế.
Triệu Vô Cực đưa ra trò chơi thứ này khiến nàng thích thú vô cùng.
Chỉ cần hai người có thể chơi được sao? nếu vậy sau này ta cũng không cần quá buồn rầu rồi!
Nghĩ đến đây nàng nhanh chân đi theo Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực đi tới một chỗ, nhìn xung quanh một lúc nói:
“ ở đây được rồi! ”
Hắn nhặt lên một hòn đá nói:
“ Ngươi thấy viên đá này không, ngươi nhặt hai mươi lăm viên, ta cũng nhặt hai mươi lăm viên, chúng ta tới chơi một cái trò chơi! ”
Trang Huơng Nhi gật đầu, nhặt đá mà thôi, nàng vẫn là làm được.
Triệu Vô Cực ngoài định mức nhặt thêm hai viên đá khá to.
Hai người nhặt xong xuôi, Triệu Vô Cực đối với mặt đất vẽ một cái hình chữ nhật chia ra thành mười cái ô bằng nhau. Hai đầu vẽ hai cái bán nguyệt ôm vào đầu hình chữ nhật.
Hắn muốn dạy nàng chính là chơi ô ăn quan, một trò chơi hồi nhỏ hắn thường chơi.
Vô cùng dễ hiểu dễ chơi, có thể chơi cả ngày không chán.
Triệu Vô Cực cùng nàng giải thích luật chơi, như thế nào đem đá phân chia các ô, như thế nào ăn quan, như thế nào tính là chiến thắng.
Trang Huơng Nhi nghe xong ánh mắt lấp lóe lấp lóe, luật chơi đơn giản dễ hiểu, không biết chơi lên thế nào đây!
Nàng cùng Triệu Vô Cực bắt đầu chơi lên, đáng tiếc một cái gà mờ mới chơi như nàng sao có thể là Triệu Vô Cực đối thủ, lập tức bị đánh cho thua thật nhiều lần.
Triệu Vô Cực vốn tinh thần lực mạnh mẽ có thể thuận tiện tính toán các bước đi sao cho hợp lí nhất lại dựa vào kiếp trước kinh nghiệm, hắn đánh cho Trang Huơng Nhi không chút sức hoàn thủ thua liền năm sáu cuộc.
Triệu Vô Cực nhìn nàng bị thua một mặt sắp khóc dáng vẻ, lúc này mới thỏa mãn thả nước cho nàng thắng một hai trận.
Trang Huơng Nhi lúc này mới vui vẻ lên, trên mặt toàn là nụ cười chiến thắng đắc ý.
Triệu Vô Cực đến lúc này nói:
“ Được rồi, ta còn có một trò chơi nữa, nhưng trò này phải tốn sức một chút! ”
Triệu Vô Cực đưa tay ra sau lưng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái cầu ( kiện) là lúc hắn ở Thanh Vân Tông rảnh rỗi nhàm chán cùng sư tỉ của hắn đá chơi.
Triệu Vô Cực lấy ra vật này liền đưa ra trước mắt nàng lắc lắc nói:
“ chúng ta hai người muốn đá vào vật này, dùng chân đưa nó chuyền cho nhau, không được dùng tay. ai để nó rơi xuống đất người đó thua cuộc! ”
Triệu Vô Cực bắt đầu ở trước mắt nàng làm mẫu một ít động tác tâng cầu, đá cầu,... mốt số động tác đơn giản.
Trang Huơng Nhi nhìn được thích thú vô cùng, không ngờ Triệu Vô Cực lại biết nhiều trò hay đến như vậy.
Nàng cũng muốn thử một chút liền tranh lấy cầu từ Triệu Vô Cực, bắt đầu tâng đá lên.
Đáng tiếc nàng kĩ thuật quá cặn bã liền không tới hai ba cái liền bị rơi xuống trên đất mà không giống Triệu Vô Cực có thể thoải mái vô cùng tâng lên liên tục.
Trang Huơng Nhi có chút ủ rũ, nàng quá vô dụng.
Triệu Vô Cực cười nhìn nàng nói:
“ cái này không phải lập tức là có thể quen thuộc cùng chơi được ngay, ngươi cần phải trải qua luyện tập rất nhiều mới có thể điều khiển được nó. trò chơi này vốn là một cái vận động trò chơi, tốn sức nhưng hết sức vui vẻ thoải mái.
Chơi nhiều có thể tăng cao sức phối hợp cơ thể cùng khả năng phản ứng, ngươi chỉ cần nhớ kĩ mấy cái động tác ta dạy ngươi, luyện khoảng một tuần liền có thể thoải mái chơi được rồi! ”
Triệu Vô Cực khích lệ nàng một chút, Trang Huơng Nhi qua dễ dàng ủ rũ, nên khuyến khích khen ngợi nàng một chút mới là chính đạo.
Quả nhiên Trang Huơng Nhi nghe vậy cũng bớt đi phần nào, Triệu Vô Cực thiên tài như vậy nhân vật còn mất thời gian luyện tập mới có thể chơi tốt được, nàng mới chơi sao có thể lập tức tốt ngay.
Chắc chắn là cần luyện tập, nàng từ trong tay Triệu Vô Cực tiếp lấy quả cầu, vô cùng cẩn thận cất đi.
Triệu Vô Cực nhìn nàng, thở ra một hơi. Coi như là dỗ thành công cái này tiểu công chúa.
Hắn nhìn trời một chút, cũng đã tối, có thể trở về ăn đại tiệc được rồi.
Triệu Vô Cực quay lại nhìn nàng nói:
“ ta muốn trở về rồi, tối nay nhà ngươi mở tiệc, không ngại thì cũng tới tham gia một chút? ”
Trang Huơng Nhi cúi đầu suy nghĩ, qua tiếp xúc nàng cũng bớt đi phần nào sợ Triệu Vô Cực, nhưng muốn cùng hắn ngồi cùng bàn ăn cơm, còn phải xem nàng có đủ can đảm hay không.
Nàng liếc nhìn Triệu Vô Cực, nhìn hắn khuôn mặt đẹp trai cùng nụ cười tỏa nắng, trong lòng suy nghĩ: Hắn cũng không quá xấu a, đẹp trai như vậy hẳn không thể là người xấu chứ? hắn còn cứu tỷ muội ta đây! ta có phải là đối với hắn quá thành kiến rồi không?
Cả nhà bốn người cùng Triệu Vô Cực đều đang ở đây ăn cơm hết sức ấm cúng.
Trên bàn ăn tiếng cười một mảnh liên tiếp truyền tới.
Trang Đại Nghĩa thời gian này phong quan vô cùng, gia tộc kinh tế không ngừng tăng cao, buôn bán cũng là càng ngày càng lớn, hắn có chút đếm tiền đếm bong gân ý tứ.
Bởi vậy hắn bây giờ lúc nào trên mặt cũng là một nụ cười ha ha bộ dáng, xuân phong đắc ý vô cùng.
Triệu Vô Cực cùng bọn hắn trò chuyện một lúc liền nói ra ý chính:
“ Trang thúc, thời gian tới ta muốn cùng bằng hữu đi tới Thiếu Vân Sơn du lịch một chút, có thể là một hoặc hai tháng mới trở về! ”
Trang Đại Nghĩa nụ cười trên mặt cứng lại một chút, Triệu Vô Cực lúc này chính là nhà hắn thủ hộ thần, nếu Triệu Vô Cực rời khỏi tình thế sẽ có chút khó khăn.
Gia tộc đang trên đà phát triển, hắn không muốn ra cái gì yêu thiêu thân, hắn chỉ cần bình tĩnh lớn mạnh hăn gia tộc mà thôi.
Triệu Vô Cực nếu một đi không trở lại, những phong quang này của hắn cũng sẽ biến mất, như là một giấc mộng mà thôi, tỉnh lại cái gì cũng không còn.
Triệu Vô Cực đi Thiếu Vân Sơn nếu có chuyện gì xảy ra, hắn lại càng thảm. Triệu Vô Cực không trở lại người khác sẽ còn ngại danh tiếng hắn mà không đối với Trang gia ra tay, sợ Triệu Vô Cực ngày nào đó trở về trả thù. nhưng Triệu Vô Cực nếu xảy ra chuyện gì, không ít người muốn lao vào ăn tươi nuốt sống Trang gia của hắn.
Một cái mới nổi gia tộc mà thôi, căn cơ nông cạn muốn thôn tính rất dễ dàng.
Ngược lại hắn lại có hai cái con gái nhan sắc cũng không tệ, tiện thể thu vào phòng chính là.
Nhưng Trang Đại Nghĩa dám cản Triệu Vô Cực sao? hắn không dám.
Hắn cản có tác dụng sao? không có tác dụng.
Triệu Vô Cực sẽ nghe hắn khuyên can mà không rời đi sao? sẽ không hề.
Hắn bây giờ là ở thế bị động, Triệu Vô Cực ở thế chủ động.
Trang Đại Nghĩa lập tức cố nặn ra một nụ cười nói:
“ không biết Triệu hiền chất sao lại tự nhiên cần phải tới nơi xa xôi nguy hiểm giữa rừng núi đó làm gì? ”
Triệu Vô Cực không muốn cùng hắn tiết lộ quá nhiều liền nói:
“ Du lịch một chút mà thôi, như thế mới có lợi cho ta tu hành. Trang thúc thúc không cần quá lo lắng, ta đi sẽ còn trở về, chỉ là chưa biết hết một hay hai tháng mà thôi! ”
Trang Đại Nghĩa lúc này cũng cười làm lành nói:
“ Được, thiếu niên nên ra ngoài ngắm nhìn trời đất một chút mới có thể mở rộng tầm mắt, hiền chất có cần ta giúp ngươi chuẩn bị gì không? à đúng rồi, số đồ vật ngươi dặn ta mua ta đã mua đầy đủ, một cái tiểu kho hàng! những đồ vật linh tinh này thật sự có tác dụng sao? Hiền chất mang theo được nhiều như vậy sao? ”
Triệu Vô Cực liếc hắn một chút nói:
“ Tất nhiên có công dụng, ta đã có sẵn ý định sử dụng chúng nó thúc thúc không cần quan tâm mà mệt lòng, ta cũng có thể mang theo. Lần này ra ngoài không cần phiền thêm thúc thúc bất cứ việc gì nữa, ngày mai ta lập tức lên đường, ta đã có hẹn cùng bằng hữu rồi! ”
Trang Đại Nghĩa lúc này có chút thất lạc nói:
“ được, nếu hiền chất đã muốn ra ngoài du lịch vậy thúc thúc không thể làm gì hơn nữa là chúc cho hiền chất thuận buồm xuôi gió, mọi sự như ý! nào, cạn chén! ”
Triệu Vô Cực cũng nâng lên chén rượu, ngấp một ngụm nhỏ. hắn đối với rượu ở thế giới này không quá xem trọng, bởi vậy không uống nhiều.
Ăn uống xong xuôi, Trang Huyền Nhi lại đưa Triệu Vô Cực trở về phòng.
Nàng lúc này cùng Triệu Vô Cực rải bước dưới mái hiên, ánh đèn lòng dịu dịu rọi bóng lên khuôn mặt của nàng khiến nàng trở nên có chút lung linh huyền ảo.
Triệu Vô Cực lúc này bỗng nhiên mở miệng nói:
“ Trăng hôm nay khá tròn a, hẳn là sắp tới rằm! ”
Trang Huyền Nhi nhìn một chút bầu trời nói:
“ Đúng vậy, mấy ngày nữa là rằm rồi! ”
Nàng có chút lưỡng lự, vẫn là mở miệng hỏi ;
“ Triệu công tử ngươi muốn đi sao? ”
Triệu Vô Cực tiếp tục bước đi nói:
“ ngươi nghĩ nhiều, ta là đơn thuần đi du lịch mà thôi. ta nếu muốn đi không cần viện lí do này nọ hoặc âm thầm rời đi như thế! xong việc ta sẽ trở lại, đến lúc đó mới có thể tính tiếp vấn đề tiếp theo! ”
Trang Huyền Nhi thở ra một hơi, không trực tiếp đi là tốt rồi. gần đây nàng tiếp nhận một số sự vụ của gia tộc mới hiểu rõ, Triệu Vô Cực đối với gia tộc nàng tầm quan trọng.
Không có hắn làm chỗ dựa, nào có nhiều lợi ích như vậy cho cha nàng cùng nàng đi tranh thủ.
Không có hắn sẽ chả ai thèm quan tâm một cái tiểu gia tộc như Trang gia.
Triệu Vô Cực chính là một cái kim quy tế, nhưng vô cùng khó bắt được.
Nàng cũng có chút hiểu lấy bản thân. Người như Triệu Vô Cực muốn dạng gì nữ nhân không được? nàng có thể cũng những cái kia xuất thân đại danh môn khuê tú so sánh cùng sao?
Nghĩ đến đây nàng cũng có chút tự ti, nhưng nàng rất nhanh liền vui vẻ lên bởi vì nàng biết, tuy nàng không thể trở thành cái gì của Triệu Vô Cực, nhưng ít nhất hai người lúc này là bằng hữu.
Một ngày Trang gia gặp đại họa lâm đầu, Triệu Vô Cực nếu biết sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu hắn không biết, sau này cũng sẽ trở lại trả thù cho Trang gia, cho nàng một cái công đạo.
Như thế, nàng còn muốn gì hơn được nữa?
Trang Huyền Nhi đi ra ngoài, gặp gỡ nhiều, cũng dần trở nên thông minh cùng hiện thực.
Nàng biết nên như thế nào đi đối xử với Triệu Vô Cực. Chỉ đáng tiếc cha nàng, vẫn ôm ảo tưởng dùng nàng trói buộc Triệu Vô Cực.
Hẳn là cha nàng đối với nàng sắc đẹp quá tự tin mù quáng đi, hoặc là hắn ngu ngốc không nghĩ ra điều này.
Dù sao, cái nào đối với nàng cũng không quan trọng, nàng rất thưởng thức lúc này cùng Triệu Vô Cực sánh vai rải bước đi, thật nhẹ nhàng êm dịu.
Rất nhanh thì đã tới phòng của Triệu Vô Cực, hai người dừng lại.
Trang Huyền Nhi lúc này mặt hơi đỏ lên, trên má xuất hiện hai áng mây hồng.
Nàng nhớ lại chuyện lần trước, Triệu Vô Cực đối với nàng lên một chút bài giảng.
Triệu Vô Cực lúc này quay người lại đối với nàng cười xấu xa nói:
“ hôm nay lão sư có bài giảng, có muốn vào học một chút hay không? ”
Trang Huyền Nhi hơi lưỡng lự một chút, cuối cùng hai mắt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Triệu Vô Cực, hai má càng ngày càng hồng thấu.
Cuối cùng nàng vô cùng nhẹ nhàng gật đầu một cái, cửa phòng mở ra, hai bóng người biến mất trong đêm tối tĩnh mịch!