Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 19: 19: Tình Yêu Lúc Nào Cũng Nửa Vui Nửa Buồn




Hứa Kỳ Sâm ngây người.
Cậu không biết tại sao mình không kháng cự, càng chẳng hiểu ý nghĩa của nụ hôn này là gì.
Cả người cậu như bị thứ gì đó điều khiển, một khi gặp được Lâm Nhiên, sẽ không thể kìm lại được nữa.
Đã mười năm rồi, cảm giác như vậy mới lại xuất hiện một lần.
Nhưng chỉ trong giây lát ấy thôi, cậu đã thật sự hy vọng thời gian ngừng lại như thế, dẫu không thể quay về thế giới hiện thực cũng được.

Kế hoạch ban đầu của Lâm Nhiên là ngồi đây đợi ngắm mặt trời mọc, không ngờ lại tự nhiên đổ mưa.

Mưa rơi ở những thành phố ven biển có sức phá hủy rất lớn, hai người đành đạp xe chạy trối chết, vừa chật vật vừa lãng mạn.
Trở về khách sạn tắm nước nóng xong, Hứa Kỳ Sâm lau khô hơi nước bám trên kính gương, nhìn khuôn mặt vốn dĩ không thuộc về mình kia, nghĩ đến nụ hôn của Lâm Nhiên.
Trong lòng bỗng dưng trở nên trống rỗng.
“0901, cậu đã ngủ chưa?”
0901: “Ngài Hứa, tôi là Al, không cần đi ngủ.”
Hứa Kỳ Sâm ồ một tiếng, lại hỏi: “Cậu có cảm thấy hiện tại Lâm Nhiên thích tôi không?”
0901: “Ngài Hứa, đây là phạm luật.”
Hứa Kỳ Sâm: “Tôi chỉ muốn tìm ai đó để trò chuyện chút thôi mà.”
0901: “Ngài có thể đi hỏi Lâm Nhiên.”
Phản ứng đầu tiên trong lòng Hứa Kỳ Sâm là không cần, cậu trở mình, “Anh ấy là người rất khó hiểu, tôi chẳng bao giờ phân biệt nổi lời nói của anh ấy là đùa giỡn hay đang nghiêm túc nữa.”
0901: “Trước đây ngài chưa từng gặp người nào như vậy sao?”
Hứa Kỳ Sâm không trả lời.
Hệ thống lại xuất hiện giao diện tặng thưởng, lần này có hai nghìn điểm, Hứa Kỳ Sâm cất điểm đi cẩn thận, đầu óc vẫn cứ rối bời.
Cậu cảm thấy tất cả mọi chuyện đều quá suôn sẻ.
Rõ ràng nhiệm vụ của mình là cố gắng tấn công anh, tại sao cuối cùng lại ngược lại, mình còn bị động hơn như thế chứ?
Lâm Nhiên dễ dàng thích cậu vậy sao?
Tại sao nhỉ, không tìm được đáp án nào đủ để tự thuyết phục bản thân hết.
Lỡ như không phải Lâm Nhiên thích cậu thật, mà chỉ là nhập vào vai diễn sâu quá, nhất thời mất khống chế thì sao?
Kiểu như, chỉ đơn giản là chơi đùa một chút thôi ấy.
Càng suy nghĩ, cậu càng không xác định được, nằm trên giường chẳng tài nào vào giấc, cứ thế mở tròn mắt đến tận hừng đông.
Kết quả là, vừa lên máy bay đã bắt đầu ngủ, ngủ đến không biết trời trăng gì.
Nữ tiếp viên hàng không khoang hạng nhất do dự rất lâu, đi đến bên cạnh Lâm Nhiên, “Thầy Lâm Nhiên, em, em là fan phim của anh, có thể chụp cùng em một tấm được không?”

Lâm Nhiên vui vẻ đồng ý, đứng lên chụp một bức ảnh với hai nữ tiếp viên hàng không, anh chỉ để ý tới một nữ tiếp viên khác cứ dán chặt ánh mắt lên người Hứa Kỳ Sâm đang say ngủ ở ghế ngồi bên cạnh mình.
“Hôm qua em ấy nghỉ ngơi không được đầy đủ cho lắm.” Máy điều hòa mở rất lạnh, nhớ tới trận mưa lớn đêm qua, Lâm Nhiên mỉm cười với nữ tiếp viên hàng không kia, “Làm phiền lấy hộ tôi một cái chăn với.”
Tiếp viên hàng không gật đầu liên tục, “Vâng, anh chờ một chút.” Sau đó nhanh chóng đưa chăn cho Lâm Nhiên, Lâm Nhiên nhẹ nhàng đắp lên người Hứa Kỳ Sâm, đối phương khẽ rụt vào trong, mũ trên đầu rơi xuống, để lộ mái tóc rối bời ngốc nghếch.
Máy bay bay mười mấy tiếng, Hứa Kỳ Sâm cũng ngủ mười mấy tiếng, trước khi hạ cánh mới bị Trương Tiểu Tiểu gọi dậy, tóc tai ngổn ngang, đành phải vuốt ngược hết về sau rồi đội mũ đè lên.
Trước đây Lý Vân từng nhấn mạnh rất nhiều lần về thời trang ở sân bay, nhưng Hứa Kỳ Sâm ngủ mụ mẫm cả đầu đã quên bằng sạch, không đeo kính râm, để nguyên mặt mộc, không giống Lâm Nhiên đi đằng trước, tạo hình vừa khéo, từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười mỉm trên mặt.
Fan đến đón sân bay nhiều hơn cậu nghĩ, vây quanh Hứa Kỳ Sâm, Lâm Nhiên và các nhân viên công tác khắp ba tầng trong ba tầng ngoài.

Hứa Kỳ Sâm cảm tưởng như tất cả mọi người đều đang gọi tên cậu, tận dụng mọi lúc để nhét đồ vào trong lồng ngực cậu, cậu đáp lại không xuể, đầu óc còn loạn hơn cả hiện trường sân bay.
Một bạn fan hô to: “Anh Mộng Trạch ơi, anh vừa ngủ trên máy bay đúng không?”
Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại, cô bé kia đang cầm điện thoại chụp hình cậu, cậu ngượng ngùng nghiêng đầu, “Sao em biết?”
“Bên má phải của anh vẫn còn dấu ngủ kìa.”
Xung quanh nổ ra một tràng cười, Hứa Kỳ Sâm ồ một tiếng, xoa xoa hai má, sau đó cũng cười rộ lên theo.

Nhìn về phía trước không thấy bóng dáng Lâm Nhiên đâu nữa, cậu ngó đầu nhìn xung quanh khắp nơi kiếm tìm trong đám đông.
“Anh ơi, anh đang tìm gì thế?”
Hứa Kỳ Sâm: “À… Lâm Nhiên đâu rồi?”
Mấy cô bé xung quanh đột nhiên hét ầm cả lên, dọa Hứa Kỳ Sâm sợ run bắn.
Cậu nói sai cái gì sao?
“Đằng kia đằng kia! Anh ơi, Lâm Nhiên ở đằng kia ạ!”
“À, cảm ơn nhé, anh thấy rồi.” Hứa Kỳ Sâm vội vã lách qua dòng người, đi về phía Lâm Nhiên.
Lúc đến khách sạn đặt chỗ cho phim trường ở Thượng Hải, Hứa Kỳ Sâm mệt tới nỗi xương cốt rã rời.

Rõ ràng toàn là mấy cô bé nhỏ tuổi, sao lại thừa nhiều hơi sức như vậy chứ.
Nhiệt độ ở Thượng Hải chẳng thấp hơn Nice bao nhiều, thậm chí còn hơi oi bức hơn một chút.
Có điều dù thay đổi địa điểm, hiệu suất cao của đoàn phim vẫn không hề thay đổi, tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
“Cảnh thứ 58 lần thứ nhất [Nam Kha], bắt đầu! Cạch!”
Trong văn phòng bận rộn đông đúc.
Nam Kha tập trung viết cho xong đoạn cuối cùng trong bản thảo phỏng vấn, sau đó ngả người dựa vào ghế xoay.
Mệt quá.
“Nam Kha!”

Nghỉ ngơi chưa được nửa phút, Nam Kha đã nghe tiếng trưởng phòng gọi tên mình.

Anh ngồi thẳng người, lên tiếng: “Sao thế ạ?”
Trưởng phòng gấp gáp tới độ đầu mướt mồ hôi, đi vòng qua rất nhiều đồng nghiệp đang thảo luận về bản thảo, bước thẳng tới trước bàn làm việc của Nam Kha, “Gina bị viêm ruột thừa, đang cấp cứu trong bệnh viện.

Cậu mau thế chỗ cho cuộc phỏng vấn trong tay cô ấy đi!”
Trên mặt Nam Kha lộ ra vẻ khó xử, “Nhưng mà lát nữa em cũng có một buổi hẹn trước, sắp tới giờ rồi…”
Trưởng phòng xua tay, “Cái đó không thành vấn đề, tôi để Tiểu Trần thay cậu.” Anh ta đặt một xấp tài liệu trên mặt bàn Nam Kha, “Buổi phỏng vấn này phải hẹn tới hơn hai tháng đối phương mới đồng ý, là cuộc phỏng vấn đầu tiên của người ta ở Trung Quốc đấy!”
Nam Kha đánh mắt lướt qua tài liệu, đối tượng phỏng vấn là một tác gia, “Nathan? Người Pháp sao?”
“Đúng vậy, là ngôi sao mới trên diễn đàn văn học mấy năm nay.

Trong tổ chỉ có mình cậu và Gina không gặp vấn đề khi giao tiếp bằng tiếng Pháp, giờ cô ấy xảy ra vấn đề chỉ cậu mới lên được thôi.

Cậu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa việc của cậu, bây giờ cậu trực tiếp đến đó luôn đi!”
Thân là trụ cột của tòa soạn tạp chí, chuyện không có trâu thì bắt chó đi cày thế này đã không còn là lần đầu tiên Nam Kha trải qua.

“Có cần mang máy ảnh đi không?”
“Không cần, đối phương bảo không muốn lộ mặt, chỉ cần phỏng vấn văn bản thôi là được.
Lát xe đến địa điểm hẹn trước là một nhà hàng năm sao, anh phải tới trước quầy lẽ tân giải trình rõ mục đích của mình mới được cho phép đi vào.
Phòng tổng thống(*).

Vị tác gia này không giản dị chút nào, từ lúc Nam Kha bước chân vào ngành sản xuất truyền thông này, thời gian thường bị bòn rút tới độ chẳng còn dư dả bao nhiêu, ngay cả sở thích đọc sách cũng biến thành một thứ xa xỉ, vậy nên anh khá lạ lẫm với cái tên Nathan.

Tuy nhiên, nhìn điệu bộ này, phỏng chừng là tiểu thuyết gia theo chủ nghĩa lãng mạn điển hình nước Pháp.
(*) Phòng tổng thống: Tên gọi chung cho những phòng đắt nhất, cao cấp nhất trong những khách sạn sang trọng.
Nam Kha đứng ở cửa, sửa sang lại dáng vẻ của mình một chút, sau đó ấn chuông.
Không ai trả lời.
Cách một lúc sau, anh ấn lần thứ hai.
Kết quả vẫn như cũ.

Lặp lại khoảng sáu lần, bên kia cánh cửa mới vang lên một chút âm thanh, leng keng loảng xoảng, như vừa làm đổ cái gì.
Cửa mở ra.
“Chào ngài, tôi là phóng viên nam từ tòa soạn tạp chí XX…”
Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, lời tự giới thiệu bản thân quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn tắc nghẽn trong cổ họng.
Người trước mặt anh, không phải là một thanh niên người Pháp thân hình cao to mắt xanh tóc vàng nào trong tưởng tượng cả.
Là một cậu trai tóc đen gầy gò nhạt nhạt, áo sơ mi trên người mở hờ, đoán rằng chỉ vừa mới tròng vào, cả người tản ra mùi hương hỗn độn của rượu mạnh và nước hoa đàn ông.

Cậu dựa vào cửa, mái tóc rối giấu đi hàng mày chau lại, cả người từ từ trượt xuống đất.
Cậu ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Nam Kha, cơn say rượu khiến phản ứng của cậu chậm hơn người bình thường rất nhiều, đôi mắt chậm rãi nheo lại, giây phút đường nét gương mặt của người phóng viên rõ ràng hơn bao giờ hết, con ngươi đột nhiên co rút.
Nhưng cũng rất nhanh chóng, cậu khôi phục ánh mắt mơ màng, bật cười chào hỏi anh bằng tiếng Pháp.
“Xin chào, tôi là Nathan.”
Cậu vất vả bò dậy từ dưới mặt đất, cơ thể lung lay cuối cùng cũng đứng vững, vuốt ngược mái tóc hơi dài về đằng sau, mỉm cười với Nam Kha đương còn chưa lấy lại được tinh thần sau nỗi hoảng hồn, nói bằng tiếng Trung, “Đương nhiên, gọi tôi bằng Úc Ninh cũng chẳng hề gì, tùy theo ý thích của anh.”
Nam Kha không nắm lại bàn tay kia, Úc Ninh phá vỡ bầu không khí lúng túng trầm mặc trước hết, cậu quay người, loạng choạng bước qua đống đồ đạc lăn lóc trái phải trên mặt đất, mở tung rèm cửa sổ, ánh nắng đâm thẳng vào khiến cậu vô thức đưa tay lên che mắt.
Sau đó, cậu dọn ra hai chiếc ghế, chỉ vào một trong hai, “Mời ngồi.” Không biết lấy đâu ra một tờ giấy, bên trên viết thông tin cuộc hẹn trước, “Nếu tôi nhớ không nhầm, phóng viên mà quý tòa soạn chỉ định là một cô gái mới phải.”
Nam Kha đóng cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế bên kia, “Đúng vậy, tôi tạm thời thế chỗ cô ấy.”
Úc Ninh nhướng mày: “Thật xin lỗi, tôi nhớ nhầm ngày, tối hôm qua mới ra ngoài…” Cậu nhún vai, “Không sao, giờ tôi đã tỉnh rượu rồi, sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh.”
Nam Kha nắm chặt bút ghi âm trong tay, hoàn toàn không nghe rõ Úc Ninh nói gì, chỉ có thể nhìn thấy những dấu hôn rải rác xương quai xanh, vết bầm tím trên cổ tay, và cả đống lộn xộn trên sàn trong căn phòng này.
Úc Ninh dựa vào ghế tựa, nhìn anh.
“Anh không bắt đầu sao?”
“CUT! “Đạo diễn Trần ngồi sau máy quan sát bỗng nhiên hô dừng, ngay sau đó đi lên phía trước, “Úc Ninh, hiện tại cậu phải ở trong tình huống dùng vỏ bọc để che giấu tâm trạng, cảm xúc của bản thân, phải bắt thóp được vấn đề này.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, hít một hơi thật sâu.

Những thay đổi trong tâm trạng của Úc Ninh bảy năm trước và bảy năm sau thực sự quá lớn, dù là với bất kì diễn viên nào đi chăng nữa cũng là một thử thách, huống chi cậu chỉ là người mới.
Cậu ngước nhìn Lâm Nhiên, Lâm Nhiên đang nghịch bút ghi âm trong tay, cảm nhận được Hứa Kỳ Sâm đang nhìn mình, cũng ngẩng đầu lên.
“Sao anh có thể tiến vào trạng thái nhanh vậy ạ?” Hứa Kỳ Sâm nhìn anh xin lời khuyên hết sức chân thành.
“Trạng thái gì?”
“Thì là trạng thái của Nam Kha đó.” Hứa Kỳ Sâm giải thích, “Anh có thể thoát ra khỏi vai diễn mấy hôm trước ngay lập tức, sau đó nháy mắt đã tiến vào cảm xúc của Nam Kha sau khi gặp lại rồi.”
Lâm Nhiên chỉ cười, không nói lời nào.
Sao anh có thể đáp lại rằng mình vừa nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng sau khi bị chơi của Hứa Kỳ Sâm đã thấy giận điên lên, không cần diễn gì mà cảm xúc tự tới luôn được chứ.
“Cậu vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng của bảy năm về trước sao?” Lâm Nhiên bỗng nhiên mở miệng.

Vẻ mặt anh thấp thoáng sự khinh miệt, hơn nữa còn là sự khinh miệt rất đỗi nghiêm túc, “Tất thảy những điều đó đều là giả, mập mờ kia là giả, yêu thương cũng là giả, chỉ có một mình câu ngu ngốc muốn dúi cái tình yêu chân thành kia vào tay tôi.

Trước đây rời đi với thái độ khó coi như vậy, giờ đã biết thu mình lại rồi cơ đấy, biết sẽ gặp lại nên muốn giữ chút ít thể diện sao?”
Thấy chân mày Hứa Kỳ Sâm hơi nhíu lại, Lâm Nhiên tiếp tục: “Cậu thật sự cho rằng sẽ có người thích cậu sao? Thích cái gì ở cậu đây? Khuôn mặt à? Hay thích cái sự ngây thơ non nớt thuở niên thiếu? Đừng có mơ mộng nữa, chẳng qua là an ủi lẫn nhau vào đúng khoảng thời gian đặc biệt mà thôi, hoàn toàn không được coi là thích.”

Ánh mắt Hứa Kỳ Sâm tối sầm, như thể suy nghĩ không còn ở nơi này nữa mà đã trôi dạt tới nơi rất xa, giọng điệu của Lâm Nhiên lập tức thay đổi, “Nhớ kĩ nỗi đau khổ hiện tại, cậu phải hận Nam Kha mới đúng.”
Hứa Kỳ Sâm ngước mắt nhìn Lâm Nhiên, đối phương đáp lại cậu bằng một nụ cười ấm áp, “Những lời vừa nói, không có câu nào là thật đâu.”
Vừa muốn cậu thấu hiểu được cảm giác của một người bị tổn thương, vừa rất đau lòng khi nhìn cậu thực sự khổ sở.
Rõ là phiền phức mà.
“Chúng ta quay lại thôi!”
“Cảnh thứ 68 lần thứ 2 [Nam Kha], bắt đầu! Cạch!”
Theo tiếng đập slate, Hứa Kỳ Sâm mỉm cười, gương mặt Lâm Nhiên trước mắt dần mờ nhòa, chậm rãi trùng khớp với khuôn mặt một người trong quá khứ.
“Không bắt đầu sao? Ngài phóng viên?”
Ngón tay siết chặt bút ghi âm của Nam Kha trắng bệch, anh cúi đầu mở bản thảo câu hỏi đã được đồng nghiệp của mình chuẩn bị sẵn trước đó, “Cuốn sách mới [Thành phố căm thù] của ngài có một đoạn dạo tự sự khá tăm tối, rất nhiều độc giả cho biết sau khi đọc nó, họ nảy sinh cảm giác cô độc rất mãnh liệt, nhưng trong phần tóm tắt, ngài lại viết rằng “Đây là một câu chuyện tình yêu.” Vậy có phải trên một phương diện nào đó, điều này phản ánh lại… cái nhìn của ngài về tình yêu…”
Anh không ngờ ngay câu đầu tiên Gina chuẩn bị đã khiến người ta lúng túng như vậy.
Úc Ninh chống khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn Nam Kha, “Tất cả những cuốn sách tôi viết đều phản ánh cái nhìn của tôi về tình yêu.” Cậu khẽ cười, “Mỗi người đều có một quan điểm khác nhau về tình yêu.

Đối với tôi… có lẽ là một thành ngữ của Trung Quốc.”
Úc Ninh cười, tiếp tục nói: “Chim sợ cành cong.”
“Quan điểm về tình yêu của tôi vô cùng tiêu cực, có thể nói rằng, tôi chính là con chim kia.”
Nam Kha cúi đầu, những con chữ trên bản thảo câu hỏi như đang xoay tròn, anh tiêu hao rất nhiều sức lực mới có thể tập trung trở lại: “Những dòng miêu tả về trạng thái của chứng bệnh trầm cảm ngài viết trong tiểu thuyết vô cùng chân thực, xin hỏi ngài đã thu hoạch được tư liệu sống như thế nào trong suốt quá trình sáng tác?”
“Chưa từng có ai nói rằng, trầm cảm là căn bệnh cực kì quan tâm tới cộng đồng tác gia sao?” Nói xong câu đó, thấy sắc mặt Nam Kha thay đổi, Úc Ninh bật cười.

Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt tươi cười kia gần như chẳng khác gì cậu thiếu niên trong quá khứ.
“Đùa thôi.

Tôi chỉ gắng hết sức mình đào sâu vào nỗi lo lắng và uể oải của bản thân mà thôi, vậy là đủ.”
Cứ như thế, anh đi theo từng vấn đề trong bản thảo câu hỏi, Úc Ninh phối hợp ngoài sức tưởng tượng, thời gian lặng lẽ chảy trôi.
Nam Kha gập bản thảo câu hỏi lại, hỏi về vấn đề cuối cùng.
“Các độc giả đều cực kì tò mò, nguồn cảm hứng của ngài xuất phát từ đâu?”
“Nguồn cảm hứng…” Ánh mắt Úc Ninh lay động, “Rượu cồn? Phần lớn là rượu.

Và cả… tôi không chắc các anh có thể viết vào hay không…”
Ánh mắt Úc Ninh ngừng lại trên người Nam Kha, đối diện với hai mắt anh, yên lặng làm khẩu hình miệng.
Một từ tiếng Anh rất đơn giản, dáng môi như đang mỉm cười.
SEX.
Nam Kha lập tức tắt bút ghi âm.
Úc Ninh tỏ vẻ khó hiểu, tới tận khi đối phương tiến lên, hai tay run rẩy siết lấy cổ áo cậu, vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt cậu vẫn duy trì như trước, “Phóng viên à, sao anh lại tức giận kia chứ?”
“Tôi bị anh vứt bỏ không một lời tạm biệt cho đến tận bây giờ, vẫn còn vẹn nguyên nụ cười đó thôi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.