Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 87: 87: Hạ Trong Hạ Tri Hứa Hứa Trong Hứa Kỳ Sâm




Hứa Kỳ Sâm đứng tại chỗ, mảnh đất xa lạ mà quen thuộc này như hút chặt lấy chân cậu, khiến cậu chẳng thể nào cất bước, chỉ đành nhìn người đang ngồi trên băng ghế ở trạm xe bus, nhìn vào đôi mắt rạch ròi trắng đen của đối phương.
Hạ Tri Hứa vừa nói, cậu ấy làm tất cả những điều này chỉ vì muốn thử xem cảm giác được mình thích là như thế nào.
Như vậy nghĩa là sao?
Chân tướng ập đến quá đột ngột, Hứa Kỳ Sâm gần như đã đánh mất khả năng phán đoán cơ bản nhất.
Cậu chỉ thấy đầu óc mình rối bời, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rằng có phải mình đang nằm mơ hay không.
“Tớ không hiểu…” Hứa Kỳ Sâm nhíu mày, thanh âm yếu ớt.
“Tớ biết cậu không hiểu.” Hạ Tri Hứa cười, chỉ vào vị trí chéo trước mình, “Lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, cậu đứng ở đây.

Nói thật, hồi còn nhỏ tớ rõ là ngốc nghếch, bây giờ nghĩ lại mới thấy, thì ra ngay từ ánh mắt đầu tiên, tớ đã thích cậu rồi, nhưng đến chính bản thân tớ cũng không hề hay biết.

Tiếp thu quy luật cơ bản khác phái mới hút nhau khiến ngay cả trong quãng thời gian rung động, tớ vẫn ngỡ rằng chỉ là mình muốn làm bạn với cậu.”
Trái tim Hứa Kỳ Sâm run run, lồng ngực như giếng không đã khô cạn từ lâu bỗng vang lên tiếng nước chảy.
Cậu ấy đang nói gì thế, cậu nghe chẳng hiểu gì cả.
Từ ánh mắt đầu tiên, đã thích…
Dường như niềm vui sướng đã lìa khỏi ý thức, chúng xâm chiếm cơ thể cậu một cách khó lòng hiểu nổi, bao trùm lên từng tế bào, và khi cậu còn chưa thể tỉnh lại được, chúng đắm mình vào trong dòng cảm xúc.
Nhưng mà, sao lại thế được?
Đây là chuyện mà cậu thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới.
“Cũng chính ở nơi này, cậu nói, cậu không bao giờ muốn làm bạn với tớ nữa.” Hạ Tri Hứa hít một hơi thật sâu như cố gắng bước ra khỏi dòng hồi ức đau đớn, “Thật ra cậu biết không? Tớ đã nghĩ như vậy từ lâu rồi.

Từng giây từng phút ở bên cạnh cậu, tớ luôn phải đấu tranh xem có nên nói ra không, hay thôi cứ nói ra đi, nhưng mà thực sự là lá gan tớ nhỏ quá, tớ sợ chỉ đi nhầm một bước thôi, cậu cũng sẽ chạy trốn đi mất.”
Hắn cúi đầu, cố nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, “Tớ nghĩ, chỉ cần không chọc thủng tầng giấy này, để những lời nói ấy nát rữa trong lòng, ít nhất mình vẫn có thể chiếm dụng một thân phận tương đối thân mật với cậu, vẫn có thể ở bên cạnh cậu, cùng cậu vào đại học, nhìn cậu thực hiện ước mơ của mình, tìm được người mình thích, kết hôn, sinh con, lúc cậu bận, tớ cũng có thể lái xe đón con cậu tan học về giúp.

Hồi ấy tớ đã nghĩ như vậy thật đấy.”
Ngón tay Hứa Kỳ Sâm bắt đầu run lên mất kiểm soát.
Giọng Hạ Tri Hứa nghèn nghẹn, “Tớ thật sự có thể kìm nén được mà, có thể kìm nén chỉ làm bạn thôi.”
Chỉ cần được ở bên cạnh cậu, lấy thân phận gì cũng chẳng quan trọng.
Tớ không tham lam đến mức đó đâu.
“Nhưng chỉ một hy vọng nhỏ ấy thôi, ông trời cũng không cho tớ, hủy hoại hết tất cả vào lúc tớ không có ở đây.” Hắn lau mặt, đứng dậy đi tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, chỉ đứng cách một bước chân.
Hắn cười, vẫn là dáng vẻ như thời niên thiếu, chiếc răng nanh nhỏ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Giọng hắn trịnh trọng khôn cùng.
“Năm nay tớ hai mươi lăm tuổi, sống đến giờ này, hai phần năm thời gian đều dành để thích cậu, làm tròn lên cũng được nửa đời người.

Vốn dĩ tớ không định nói với cậu những lời này, tớ cũng không muốn làm phiền đến cuộc sống của cậu.

Nhưng mà buổi họp mặt bạn bè lần trước gặp được cậu, chỉ nói chuyện với cậu có một lúc, thế mà suốt đêm ấy tớ ngủ không yên giấc, thậm chí đến cả khi cả người rệu rã thiếp đi, trong mơ cũng chỉ toàn là cậu.” Hắn cười tự giễu, “Tớ sợ cứ tiếp tục như thế, mình sẽ đổ bệnh mất.”
Nhìn Hạ Tri Hứa đứng trước mặt, trái tim Hứa Kỳ Sâm như bị ai nắm lấy, rất đau.
Cậu chưa bao giờ nghĩ được rằng, Hạ Tri Hứa mà tất cả mọi người đều ngước lên nhìn lại biến thành như vậy chỉ vì mình.
“Mọi người luôn bảo thời gian có thể chữa lành tất cả, ai cũng khuyên tớ như thế.”
Hắn cụp mắt, lắc đầu, “Nhưng tớ không thấy vậy, kể cả vậy thì nó cũng là một tên lang băm cho tớ dùng sai thuốc, khiến tớ càng lúc càng không thể chữa trị.

Sau đó tớ nghĩ, sở dĩ mình trở thành như bây giờ là bởi vì chưa bao giờ có được, vì không cam lòng, nên tớ muốn mượn ý thức của cậu một lúc, chỉ hơn mười phút thôi, lợi dụng những nhân vật ảo đó để đến gần cậu, cảm nhận cái cảm giác được cậu yêu.

Dù có là giả, dù cậu chỉ đang làm nhiệm vụ, vậy cũng đã đủ rồi.

Thực hiện được nguyện vọng, tớ sẽ bước ra ngay.”
“Nhưng mà tớ sai rồi.” Giọng nói của hắn càng lúc càng thấp, sự thong thả ngụy trang cũng dần tan tác, “Sai ngay từ khi bắt đầu.

Con người vốn dĩ tham lam, được lần một sẽ muốn có lần hai, không muốn dừng lại, thậm chí còn không thỏa mãn với việc chỉ có được cậu trong thế giới giả tưởng.”
“Cuối cùng tớ cũng hiểu được rằng bản thân mình khổ sở bao nhiêu năm qua không phải vì không cam lòng khi chẳng có được cậu, mà là vì tớ thích cậu, tớ muốn ở bên cạnh cậu, tớ…”

Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Kỳ Sâm.
“Tớ yêu cậu.”
Cuối cùng cũng thốt ra thành lời điều mình muốn nói suốt mười năm qua, Hạ Tri Hứa cứ ngỡ bản thân sẽ cảm thấy được giải thoát.
Nhưng giờ đây Hạ Tri Hứa phát hiện ra, hắn không hề có cảm giác tâm nguyện hoàn thành, trái lại, hắn lại bắt đầu thấp thỏm như còn chờ mong điều gì, dù sao ở trong rất nhiều thế giới giả tưởng, hắn đã có được quá nhiều, nhiều hơn cả trong tưởng tượng.
Lỡ như…
Lỡ như.
Hứa Kỳ Sâm bỗng cúi đầu bật cười.
Cười không ngừng được.
Hạ Tri Hứa không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ lời mình vừa nói buồn cười lắm sao?
Tâm trạng thấp thỏm càng lúc càng nghiêm trọng.
“Hai chúng ta đúng là một đôi ngốc nghếch.”
Vừa điếc vừa mù, lại còn cố chấp như thế.
Mò mẫm trong bóng tối bao nhiêu năm trời, rõ ràng người mình tìm kiếm chính là đối phương.
Hứa Kỳ Sâm đến gần hơn nửa bước.
Giọng cậu nghẹn ngào.
“Ôm tớ một cái.”
Hạ Tri Hứa sững người tại chỗ, tất cả mọi thứ điều vượt quá dự liệu của bản thân.
Chẳng lẽ cái “lỡ như” kia thực sự xuất hiện rồi sao?
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn đôi mắt ướt đẫm mông lung của hắn, cậu thò tay ra kéo nhẹ hai tay Hạ Tri Hứa.
“Ôm tớ một cái đi.”
Hạ Tri Hứa cố gắng kìm nén cảm xúc trào dâng ôm cậu vào trong lòng, hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tất thảy đều nghẹn đứng trong cổ họng, không thốt nên lời.
Cậu cũng thích tớ à?
Cậu thật sự thích tớ sao?
Sao cậu lại thích tớ được chứ…
Hắn vùi đầu vào trong cổ Hứa Kỳ Sâm.
Tay Hứa Kỳ Sâm run run, cậu vòng tay ra sau lưng đáp lại cái ôm của Hạ Tri Hứa.

Cậu khịt mũi, giọng nói mềm mỏng.
“Chắc hẳn cậu không biết, Lâm Nhiên, Mục Diêu, Tống Nguyên Ngôn, Tô Lẫm, nguyên mẫu của họ đều là cậu.

Tớ không có kinh nghiệm hẹn hò, không viết ra được một câu chuyện tình yêu đẹp, thứ duy nhất tớ có thể tham khảo được là tình cảm dành cho cậu.

Nhưng mà, tớ nghĩ rằng cả đời này mình cũng không có cơ hội, vì vậy kết cục của câu chuyện nào cũng rất thảm thương, thảm đến mức tớ bị cậu lừa vào trong cái hệ thống quái quỷ này cũng vẫn tin rằng đây là trừng phạt của người đọc dành cho mình.”
Cảm nhận được cơ thể đang ôm mình cứng lại, Hứa Kỳ Sâm dụi vào cổ đối phương, “Làm tròn lên nửa đời người, tớ cũng chỉ từng yêu một người.”
Hơi thở dịu dàng quẩn quanh bên cổ như một lời vỗ về.
“Tên của người ấy là Hạ Tri Hứa.”
Đầu óc Hạ Tri Hứa lập tức rỗng không.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thì ra trước nay mình lại cẩn thận đóng vai chính bản thân mình.
“Này, tớ còn chưa khóc mà cậu khóc cái gì.” Hứa Kỳ Sâm vỗ về sau lưng hắn, cười khẽ, “Sớm biết vậy đã chẳng nói cho cậu nghe nữa.”
Rõ ràng đã hai mươi lăm tuổi rồi, thế mà còn khóc nhè.
Hạ Tri Hứa dụi vào vai cậu, “Cậu đã bảo lời đã nói ra không được tính toán nữa mà.”
Biết mang thù ghê.

Hứa Kỳ Sâm đẩy hắn ra, “Thế cậu coi như chưa từng nghe là được.”
“Không thể nào, nếu cậu không nhận, tớ sẽ bảo 0901 trích xuất bản ghi hình cho cậu xem đến khi chịu nhận mới thôi.” Hắn cười, để lộ răng nanh, “Sau khi về cậu còn phải nói lại với tớ lần nữa.”
Đồ ngốc này, lúc khóc lúc cười.
Vành tai Hứa Kỳ Sâm nong nóng, cậu cúi đầu cười ngượng.
Bỗng phát hiện ra dưới cổ áo mình có một thẻ tên bắt đầu bằng chữ “Hạ”.
Cậu lật cổ áo, trên thẻ tên ghi ba chữ.
Hạ Tri Hứa.

“Cái này…”
“Đây là chút tư lợi cuối cùng của tớ.” Hạ Tri Hứa che thẻ tên đi, xấu hổ cười, “Đừng nhìn.” Nói xong, hắn nắm lấy tay cậu, “Trước khi về, đến một chỗ cùng tớ được không?”
“Đi đâu?”
Hạ Tri Hứa chỉ cười không nói, nắm tay cậu bước vào khuôn viên trường học đã gửi gắm biết bao nhiêu hồi ức.
Nơi đây vắng tanh không một bóng người, bọn họ không phải dè chừng ánh mắt của bất cứ ai, không phải trốn tránh mà cứ thẳng thắn nắm tay nhau, buông bỏ những khúc mắc và bất an của quá khứ, một lần nữa chấp nhận nơi đã bị niêm phong và giấu kín quá lâu trong lòng này.
“Cậu làm được tất cả những chuyện này sao?” Hứa Kỳ Sâm nhìn rừng hoa anh đào gần lối vào cổng trường và bậc thang bằng đá cẩm thạch, tất cả mọi thứ đều trùng khớp với ký ức của cậu, “Kì diệu thật đấy.”
“Tớ đã quay về đây rất nhiều lần, có nhiều chỗ không còn như trước nữa.” Hạ Tri Hứa thở dài, “Nên tớ chỉ có thể phục dựng dựa vào trí nhớ của mình thôi.”
Hứa Kỳ Sâm thì chưa về lại Tĩnh Kiệm bao giờ.
Mặc dù cậu biết sau khi mình đi, trên Tieba có rất nhiều bài đăng làm sáng tỏ, cũng có rất nhiều người đứng ra giải thích giúp cậu, nhưng chuyện đã trải qua suốt một tháng đó khiến cậu chẳng thể nào dốc trọn can đảm để trở về nơi đã từng đem đến cho mình rất nhiều ấm áp ấy nữa.
Bất giác, Hạ Tri Hứa đã dẫn cậu tới dưới tầng khu dạy học, hắn cười nói, “Bạn học Hứa Kỳ Sâm, chúng ta quay về đi học.”
Hình như hắn đang đợi gì đó nên cứ đứng bất động tại chỗ.

Mấy giây sau, hắn lại gọi, “0901, nhanh lên đi.”
Âm thanh của 0901 bỗng xuất hiện: “Xin lỗi, vừa nãy âm thanh mất hiệu lực, để tôi sửa lại chút đã.”
“Nói thừa ít thôi…” Hạ Tri Hứa hắng giọng, lặp lại, “Bạn học Hứa Kỳ Sâm, chúng ta…”
Tiếng chuông vào tiết bỗng vang lên, âm thanh inh ỏi che khuất hoàn toàn nửa lời nói chưa trọn của hắn.
Hứa Kỳ Sâm bị hắn chọc cười không đứng thẳng nổi người, “Không nhìn ra cậu vẫn là cái đồ bị bệnh hình thức đấy.”
Hạ Tri Hứa cố kìm suy nghĩ muốn dẹp cái Al ngu ngốc này đi, “Lát nữa chúng ta tính toán món nợ này sau…” Hắn kéo tay Hứa Kỳ Sâm, lôi cậu lên tầng bốn.
Hai người đứng trước cửa phòng học đầu cầu thang.
Ngước mắt lên nhìn, biển số phòng học viết lớp 10 (13).
Hắn đặt tay trên vai Hứa Kỳ Sâm đẩy cậu vào trong, cho đến khi tới hàng năm tổ bốn nơi cậu từng ngồi, “Bạn học, đây là chỗ của cậu, mời ngồi.”
Hứa Kỳ Sâm ngoan ngoãn ngồi xuống, cậu vừa cười vừa ngẩng lên nhìn theo người kia đi lên bục giảng.

Đối phương hắng giọng nhìn xuống dưới lớp, như thể phía dưới ấy thực sự đang ngồi đầy học sinh.
“Chào mọi người, mình là Hạ Tri Hứa.” Hắn xoay người, viết tên mình soàn soạt lên bảng đen.
“Mặc dù tên mình không văn nhã như tên bạn học Hứa Kỳ Sâm, nhưng thật ra cũng có xuất xứ của nó.” Hắn nở nụ cười y như đúc năm ấy, xoay người, cầm phấn viết.
Từng nét bút đưa, hắn nghiêm túc viết ba chữ khác bên cạnh ba chữ Hạ Tri Hứa.
“Hạ trong Hạ Tri Hứa, Hứa trong Hứa Kỳ Sâm.”
Bụi bay lơ lửng trong không khí phác nên đường nét ánh sáng, ánh sáng xuyên thẳng vào từ một góc cửa sổ, phủ từng tấc lên khuôn mặt xán lạn của hắn.
“Đây là tên của mình.”
Cũng là vận mệnh của mình.
Mình tên là Hạ Tri Hứa, nhất định sẽ có một ngày như vậy, gặp mặt cậu, quen biết cậu.
Có được cậu.
Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hạ Tri Hứa, “Ai cho phép cậu tự giới thiệu như thế, chính chủ Hứa Kỳ Sâm không đồng ý.”
Hạ Tri Hứa xuống khỏi bục giảng, phủi bụi phấn trên tay, làm bộ làm tịch thở dài, “Ài, đúng là cậu thay đổi rồi, nếu là trước đây chắc chắn cậu còn chẳng dám nhìn tớ.”
Dứt lời, hắn ngồi xuống đằng sau Hứa Kỳ Sâm.
Từng có một thời gian, ngày nào hắn cũng ngắm nhìn xương bả vai như cánh bướm hơi lộ ra dưới chiếc áo sơ mi trắng khuấy động trái tim mình của người ngồi đằng trước.
Hứa Kỳ Sâm cũng hơi ngượng, cậu không quay đầu lại nhìn, giống như cậu của mười năm về trước, rõ ràng trái tim đặt trên người ngồi đằng sau mà chẳng dám dễ dàng quay đầu lại.
Âm thanh đối phương truyền đến từ phía sau, “Bạn học Hứa Kỳ Sâm, cậu rất tốt, rất xuất sắc, cả người toàn là ưu điểm, chỉ có mỗi một chỗ chưa được tốt thôi.”
Hứa Kỳ Sâm cười khẽ, không nói gì.
“Sao cậu không hỏi tớ chỗ nào chưa được tốt.” Hạ Tri Hứa cười véo gáy cậu, “Không khiêm tốn chút nào.”
“Thế cậu nói đi, không tốt chỗ nào?”
Thấy Hứa Kỳ Sâm đặt một bậc thang cho mình, Hạ Tri Hứa lập tức cười nói, “Thiếu một người bạn trai đó.”
Gì chứ.

Hứa Kỳ Sâm hơi cúi đầu, vành tai nóng lên.
Làm gì mà cứ như học sinh trung học vậy.
Hạ Tri Hứa hắng giọng, nói bằng giọng điệu nghiêm túc, “Bạn học Hứa Kỳ Sâm, cậu có đồng ý để tớ làm bạn trai cậu không?”

Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm kẽ hở nhỏ bên mép bàn.
“Tớ nghiêm túc đấy.”
Nhịp tim đập quá cẩu thả, cứ vậy mà để mất một nhịp đập ngang chừng.
“Nếu cậu đồng ý thì quay lại đây nhìn tớ đi.”
Sắc xanh lá chói mắt ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu ầm ĩ như lời xúi giục đến cực điểm.
Hứa Kỳ Sâm hít sâu một hơi, quay đầu lại.
Rồi bị người chống nửa mình lên bàn học đằng sau hôn lấy.
Cậu mở to hai mắt vì bất ngờ, thấy hàng lông mi gần trong gang tấc của đối phương run run như kéo một tấm rèm ra, để lộ con ngươi màu đen sâu thẳm.
Cậu đã từng hôn môi với người này rất nhiều lần dưới những vỏ bọc khác nhau, có cọ xát mềm mại, có giao hòa nồng nhiệt.
Nhưng chưa một lần nào rung động như giờ phút này.
Chỉ là chạm môi mềm lẫn cùng đôi phần bất ngờ, ấy vậy mà trái tim cậu cứ thế bị đoạt đi.
Hạ Tri Hứa buông cậu ra, ôm lấy cậu cách bàn học.
“Đây là nụ hôn đầu tiên, muộn mười năm mới trao đi được.” Hắn lại cúi đầu hôn lên tai Hứa Kỳ Sâm, “Nhưng tớ không thấy tiếc nuối chút nào hết.

Dù có muộn năm mươi năm, cậu cũng là mối tình đầu của tớ.”
Hai mắt Hứa Kỳ Sâm xót lạ, cậu đành phải che giấu bằng nụ cười, “Rõ ràng cậu yêu thầm mà.”
“Không phải cậu cũng yêu thầm à?” Hạ Tri Hứa buông tay ra, búng lên trán Hứa Kỳ Sâm, “Đều là người nhát gan cả thôi, chẳng ai nói được ai hết.”
Ấu trĩ.

Khóe môi Hứa Kỳ Sâm không kìm được cong lên.
Mặc dù hai người thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều, nhưng nếu như không nhờ tạo hóa trêu người, không nhờ mấy năm xa cách, làm sao có thể biết được.
Thì ra tớ thật sự không thể không có cậu.
“Quay về đi.” Hứa Kỳ Sâm nhìn thẳng vào mắt hắn, con ngươi màu hổ phách chớp lóe ánh sáng, “Để cho Hạ Tri Hứa và Hứa Kỳ Sâm của quá khứ kết thúc ở nơi đây.”
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hạ Tri Hứa, dần dần từ mắt xuống đến cằm.
“Tớ muốn ôm lấy cậu thực sự.”
Hạ Tri Hứa nắm lấy tay cậu, gật đầu.
“Được, chúng ta quay về.”
Trong chớp mắt, cảnh tượng xung quanh rã ra thành từng mảnh vụn sáng, chầm chậm tan đi.

Hứa Kỳ Sâm nhắm hai mắt lại, cậu cảm thấy có lẽ mình bị lây nhiễm căn bệnh lo được lo mất từ Hạ Tri Hứa rồi, giờ phút này, cậu lại thấy hơi sợ hãi.
Có khi nào, tất cả những chuyện này đều chỉ là giấc mộng hay không?
Âm thanh của 0901 bỗng xuất hiện, “Tách rời ý thức chủ thể, đóng cửa hệ thống.”
Bên tai truyền đến âm thanh điện tử ngắn ngủi vang lên ba tiếng.
Hứa Kỳ Sâm thấy đầu mình hơi đau, cậu ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt là bàn làm việc, hai mắt bị ánh sáng mạnh chiếu rọi đột ngột chưa quen cho lắm.
Cậu giơ tay định dụi mắt, phát hiện ra mình vẫn đang đeo cặp kính mới lần trước.

Tháo kính mắt xuống, cúi đầu nhìn kĩ, lúc này cậu mới phát hiện ra trên mắt kính bằng kim loại đang đặt trên đùi có một khay tròn kim loại rất nhỏ.
Bên tai bỗng vang lên giọng nói của 0901, Hứa Kỳ Sâm giật thót, phát hiện ra mình còn đang đeo chiếc tai nghe được tặng kèm kính.
“Ngài Hứa, mời ngài xuống dưới tầng một chuyến.”
Dưới tầng?
Hứa Kỳ Sâm hiếu kỳ đứng dậy, lắc lư đầu, “Hệ thống đã đóng cửa rồi mà tôi vẫn còn phải nghe lệnh cậu à?”
0901 bình tĩnh trả lời: “Xin ngài đừng trách tôi, tôi cũng phải nghe lệnh của người khác mà.”
Đổ lỗi giỏi đấy.
Hứa Kỳ Sâm mở cửa ra, đêm mùa xuân nhiệt độ không cao lắm, cậu khoác áo khoác, cất chìa khóa rồi ấn thang máy.
“Sau này cậu sẽ luôn xuất hiện trong tai nghe à?”
0901 trả lời: “Ngài Hứa, trong tương lai tôi sẽ có một hình thái mới, đương nhiên số liệu trong quá khứ đều sẽ được sao lưu.”
Hứa Kỳ Sâm ho khan, chột dạ nói, “Mong là cậu có thể hủy đi một số bản sao lưu nào đó.”
“Xin lỗi thưa ngài Hứa, ngài biết đấy, tôi không có quyền hạn này.”
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Hứa Kỳ Sâm ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Cậu kéo tôi xuống dưới này làm gì, mới có bốn, năm giờ sáng, rõ đáng sợ…”
Còn chưa nói hết câu, một bóng người cao lớn đã xuất hiện trong tầm mắt cậu, từng bước đi ra khỏi bóng cây tối om với chiếc tai nghe giống y hệt đeo trên cổ.
Hứa Kỳ Sâm sững sờ tại chỗ, “Sao cậu lại ở đây?”
Muộn thế này rồi, hắn tới đây bằng cách nào?
Hạ Tri Hứa đi tới, dừng lại trước mặt Hứa Kỳ Sâm, “Đây cũng là lần đầu tiên tớ sử dụng hệ thống này, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đã thuê một phòng ở trong khu nhà cậu trước.”
Hắn tháo tai nghe của Hứa Kỳ Sâm xuống, xoa tai cậu, “Có lạnh không?”
Đầu ngón tay lành lạnh đụng vào vành tai nóng bừng lên, nhiệt độ cơ thể trao đổi chân thực đem lại cho cậu hiệu quả tâm lý kỳ diệu, cảm giác như dây thần kinh khắp người đều căng ra.


Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, rõ ràng đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau trong thế giới giả tưởng, chuyện nên hay không nên làm cũng đều đã làm rồi, ấy vậy mà khi người thật đứng ngay trước mặt, cậu vẫn thấy ngượng ngùng.
“Cậu, cậu có muốn lên trên… uống cà phê hay gì đó không?”
Hạ Tri Hứa bật cười, “Chúng ta như thế này trông y như đôi tình nhân mới bắt đầu hẹn hò ấy.”
“Không lên thì thôi.” Trái tim Hứa Kỳ Sâm bắt đầu bốc cháy, “Thế cậu đến đây…”
Cậu đến đây tìm tớ làm gì?
Nói cách khác, giờ bọn mình nên làm gì đây?
Trời ơi.

Cậu thật sự cảm thấy hiện giờ mình đã quay về năm mười lăm tuổi, chẳng biết gì hết, chuyện gì cũng mông lung ngờ nghệch.
Hạ Tri Hứa nắm lấy tay cậu – cũng giống như trước đây – kéo cậu chạy đi không một lời giải thích.

Hứa Kỳ Sâm như đã thành thói quen, cứ mặc hắn kéo đi cho đến khi bị nhét vào trong xe.
“Định đi đâu thế?”
Hạ Tri Hứa khởi động xe, “Đến một nơi nằm mơ cũng muốn đưa cậu đi.”
Hứa Kỳ Sâm nghi hoặc nhìn hắn, Hạ Tri Hứa không nói nữa, chỉ yên lặng nắm tay cậu đưa lên trước môi, cẩn thận hôn lên ngón tay cậu, rồi lại hôn mạnh vào mu bàn tay cậu.
Sau đó hắn rướn qua phanh tay, nghiêng người tới gần.
Hứa Kỳ Sâm nhắm hai mắt lại.
Song sự việc không giống như cậu nghĩ, Hạ Tri Hứa dán lên người cậu, cúi đầu nghiêm túc thắt đai an toàn cho cậu.
“Được rồi.”
Yết hầu Hứa Kỳ Sâm khẽ run, hết sức xấu hổ vì khi nãy mình hiểu sai ý.

Xe chậm rãi lái ra khỏi khu dân cư, một tay Hạ Tri Hứa vẫn nắm lấy tay cậu, bụng ngón tay nhẹ nhàng xoa miết các khớp xương ngón tay cậu.
Hứa Kỳ Sâm giả vờ buồn ngủ, định dùng giấc ngủ để che giấu sự rung động trong lòng.

Thấy cậu nghiêng đầu đi, Hạ Tri Hứa rất tâm lý hạ thấp lưng ghế tựa xuống cho cậu.

Ban đầu là giả vờ, nhưng hôm trước khi bước vào hệ thống Hứa Kỳ Sâm thức trắng đêm, vừa mới thả lỏng đã thấy buồn ngủ khủng khiếp, vờ vịt thế nào lại thành ra ngủ thật.
Hình như cũng ngủ không lâu lắm, trong cơn mơ màng, cậu bị Hạ Tri Hứa đánh thức.

Hạ Tri Hứa nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, thì thầm gọi tên cậu, Hứa Kỳ Sâm nắm lấy tay hắn theo bản năng, khó khăn mở mắt.
“Đến rồi à?”
Hứa Kỳ Sâm chưa ngủ đủ giấc nên không vui lắm, cậu không hiểu Hạ Tri Hứa làm sao mà vừa về đã phải dẫn cậu đi lung tung, rốt cuộc là chỗ nào mà nhất định phải đưa cậu đến?
Thấy cậu còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hắn nâng người cậu dậy, mình thì đứng bên cạnh xe ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa lưng.

Hứa Kỳ Sâm theo đà gối đầu lên bụng hắn, “hừ hừ” mấy tiếng, chưa được bao lâu đã lại đẩy hắn ra.
“Sao thế?”
Hứa Kỳ Sâm dụi mắt, “Bụng bạn cứng quá, chẳng thoái mái gì cả.”
Hạ Tri Hứa bật cười, “Của anh là cơ bụng, không phải bụng.

Được rồi, chúng ta phải đi thôi.” Nói xong, hắn lấy một chiếc mũ len ở ghế sau xe đội lên đầu Hứa Kỳ Sâm, kéo cậu tới bên cạnh chỉnh lại tóc tai giúp, “Vừa mới ngủ dậy không thể để trúng gió được, sẽ dễ bị đau đầu.” Đội mũ ngay ngắn xong, Hạ Tri Hứa hôn lên trán cậu qua lớp len, “Đi nào.”
Mắt Hứa Kỳ Sâm không còn tốt như trước nữa, lần này ra ngoài hơi vội quên không đem theo kính, nhìn cái gì cũng nhòe nhòe, nhất là khi vừa mới tỉnh ngủ, đành phải mặc Hạ Tri Hứa nắm tay dẫn tới cửa thang máy.
“Chúng ta đi đâu thế?”
“Một lát nữa bạn biết liền.”
Rất nhanh, thang máy đã đến.

Hạ Tri Hứa kéo cậu đi tới trước một cánh cửa, Hứa Kỳ Sâm nghi hoặc nhìn sang hắn, nào ngờ Hạ Tri Hứa lại cười với cậu, “Ấn chuông cửa đi.”
Định đến thăm hỏi ai vậy?
“Em cứ tưởng là nhà bạn chứ…” Hứa Kỳ Sâm giơ tay ấn chuông cửa.
Sau đó, cậu bỗng phát hiện ra trên ngón áp út của mình xuất hiện một chiếc nhẫn.
Cậu ngơ ngác nhìn, tưởng mình hoa mắt.
“Thì đúng là nhà anh đó.” Hạ Tri Hứa cười nói.
Trong cửa vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên, “Mới sáng sớm ngày ra, ai thế?’
“Mẹ, con đây, mẹ ra mở cửa đi ạ.”
Mẹ…
Hứa Kỳ Sâm xoay xoay chiếc nhẫn từ trên trời rơi xuống trên tay mình, mơ màng chớp mắt.
Ngay sau đó, cậu lập tức bừng tỉnh.
Mẹ???



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.