Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 90: 90: Vị Của Tequila




Nhạc trong quán bar ầm ĩ đến mức màng nhĩ cũng xập xình, may mà giữa quầy bar và sàn nhảy còn một dãy ghế dài, gắng lắm thì cũng yên tĩnh được một chút.
Đám người Hứa Kỳ Sâm ngồi ở quầy bar, mỗi người gọi một ly rượu, Hạ Tri Hứa biết Hứa Kỳ Sâm không uống được rượu quá đắng nên gọi cho cậu ly rượu Baileys pha cùng soda, lúc bartender bưng lên, Hứa Kỳ Sâm nhấm nháp một ngụm nhỏ, hai mắt sáng bừng.
Hạ Tri Hứa xoa đầu cậu, “Uống ngon không?”
“Hai người bọn họ chán ngấy ra được.” Trần Phóng không thể chịu nổi nữa, “Hạ Tập Thanh, hai bọn mình đổi chỗ đi, mày mắt mù mà, không sợ bọn họ thả bom mù đâu.”
Mặc dù ngoài miệng chửi “Cút mẹ mày đi”, song Hạ Tập Thanh vẫn đổi chỗ với cậu ta.
So với những người khác, Trần Phóng – trai thẳng duy nhất ở đây, xấu hổ khủng khiếp, rõ ràng không có tí hứng thú nào với đàn ông nhưng lại bị Hạ Tập Thanh lừa ép vào, vừa vào cửa đã thấy mấy người đứng hôn nhau không dứt ra nổi ngay ngoài hành lang, sau khi vào thì còn một đám đàn ông vạm vỡ múa cột làm cậu ta không biết nên phóng tầm mắt đi đâu, con người 1m85 cao to chỉ dám ngồi trước quầy bar, thậm chí chẳng dám tùy tiện quay đầu lại, đôi tình nhân thân mật ở ghế dài đằng sau còn khiến cậu ta ngượng hơn nữa.
“Làm sao mà cứ nhất quyết phải đến đây thế?” Trần Phóng trách cứ, “Tao đã thẳng tưng thì thôi, lại còn ế sưng ế xỉa, giờ còn chưa ăn cơm tối đã ăn no cơm chó rồi.”
Hạ Tập Thanh nhấp một ngụm rượu, “Rượu ở đây uống ngon mà.

Nhìn mày hèn chưa, gay bar ở nước ngoài chơi còn cởi mở hơn nhiều, mày đi có khi sợ chết khiếp.”
“Trai thẳng sắt thép như tao thì đi chỗ đó làm cái gì.” Trần Phóng nhíu mày.
Hạ Tập Thanh cười rực rỡ tuyệt đẹp, Hứa Kỳ Sâm ngồi bên cạnh đang nói chuyện với Hạ Tri Hứa bỗng như nhớ ra gì đó, xoay ghế quay mặt về phía cậu ta, “Tập Thanh, lần trước tôi kể với cậu là có một quyển tiểu thuyết được một công ty điện ảnh mua bản quyền đúng không? Diễn viên chính là nam minh tinh mà cậu thích đấy.

Nghe nói đã đóng máy rồi, bên sản xuất tặng tôi mấy vé tham dự họp báo phim.”
“Thật hay giả vậy?” Hai mắt Hạ Tập Thanh sáng ngời, “Tuyệt quá, cho tôi một vé đi, lúc đó cậu đi không?”
“Chưa chắc nữa, để xem thời gian đã.

Đến lúc đó tôi gửi cho cậu một bản thư mời nhé, ngồi hàng đầu đấy.”
Hạ Tri Hứa bên cạnh nghe chuyện mở miệng ngay, “Không có thời gian, tất cả thời gian của cậu ấy đều phải ở bên tao.”
Hạ Tập Thanh trợn trắng mắt, bị Trần Phóng ngồi bên cạnh chọc chai bia, “Mày cũng được gớm đấy, cua cả diễn viên nam.”
“Thế thì làm sao? Có phải yêu đương thật lòng đâu.” Hạ Tập Thanh ngửa đầu uống nốt rượu còn sót lại, lau miệng, “Dáng cậu ta ngon lắm, hormone nam tính, xem như đối tượng mơ tưởng tình dục cũng hợp.”
Hạ Tri Hứa khinh thường nhìn cậu ta, “Minh tinh nam này cũng thảm thật.”
Hạ Tập Thanh làm cử chỉ tay con dao với hắn, sau đó nói với Hứa Kỳ Sâm, “Này, mà nói, nam chính trong bộ tiểu thuyết này của cậu cũng thảm lắm đúng không?”
Hứa Kỳ Sâm cười, “Cũng hơi, số phận lận đận.”
“Vừa khéo, tôi cuồng S, thích nhìn cậu ta bị ngược.”
Hạ Tri Hứa lắc đầu, “Biến thái.” Bỗng nghĩ đến gì đó, hắn nói với Hứa Kỳ Sâm, “Phim đó cải biên từ tiểu thuyết bạn viết bằng tên thật hay tiểu thuyết viết bằng “áo choàng”?”
“Đương nhiên là tên thật.” Hứa Kỳ Sâm ghé lên mặt bàn, cười rộ lên, uống rượu ngọt vào nụ cười của cậu cũng ngọt ngào, “Nam diễn viên hạng nhất vốn nổi tiếng sẵn như thế sẽ không đóng phim đam mỹ cải biên đâu.” Nói xong, cậu ngẩng đầu lên, “Phải rồi, trước đây em đã muốn hỏi bạn, sao bạn lại biết “áo choàng” của em? Em chưa kể với mấy ai mà?” Cậu bóp hờ cổ Hạ Tri Hứa, giả vờ tỏ ra tức giận, “Bạn không hack máy tính em đấy chứ đại thần?”
Cậu gọi hai chữ “đại thần” làm Hạ Tri Hứa sướng kinh, chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy.

Hắn còn hết sức phối hợp với vẻ mặt vờ như sắp chết, nắm lấy cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh của Hứa Kỳ Sâm liên tục kêu “tiểu nhân nào dám”, hai người bên cạnh quan sát với vẻ mặt khinh thường.
“Sao tao lại rủ hai đứa mày đi uống rượu nhỉ, đúng là tìm ngược.”
“Đúng vậy…” Hiếm khi nào Trần Phóng phụ họa cùng, “Đã thế vừa yêu cái chỉ số thông minh tụt thẳng xuống chứ, y như hai đứa học sinh tiểu học.”
Bị bóc phốt, Hứa kỳ Sâm mới ngượng ngùng buông ra, song lại bị Hạ Tri Hứa nắm lấy tay đặt trên đầu gối.
“Thế làm sao bạn biết được bút danh viết đam mỹ của em?” Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc hỏi.
Không đợi Hạ Tri Hứa mở miệng, Hạ Tập Thanh ngồi bên cạnh đã giơ một tay lên, “Tôi khai trước, tin tình báo là do tôi truyền ra.”
Hứa Kỳ Sâm xoay ghế, giả vờ bất mãn đẩy cậu ta, “Ai cho cậu phản bội tổ chức?”
Hạ Tập Thanh bật cười khanh khách, “Gián điệp hai mang tôi đây không phải vì nghiệp lớn giảng hòa giữa hai đảng sao?” Cậu ta thở dài, “Từ hồi cấp ba tôi đứng ngoài cuộc nhìn hai người đã thấy sốt ruột chết đi được rồi.

Bao nhiêu năm qua không thúc đẩy hai người chắc tôi chết vì tức mất…”

Hứa Kỳ Sâm không ngờ Hạ Tập Thanh lại làm nhiều chuyện giúp bọn họ từ sau lưng như vậy, cậu không biết đáp lại thế nào, Hạ Tri Hứa đã mở miệng trước, “Nếu không phải cậu ta bộc phát lương tâm nói với anh bạn đang viết tiểu thuyết đam mỹ, anh cũng chẳng biết bạn có khả năng thích con trai.” Nói rồi, cậu ta nắm cằm Hứa Kỳ Sâm xoay về phía mình, “Hồi trước người nào đó nói nghe như lời thề son sắt vậy, làm anh cứ tưởng mình không có tí cơ hội nào thật.”
Hứa Kỳ Sâm thò tay qua nắm lấy bàn tay còn lại của Hạ Tri Hứa, mân mê, “Em nói gì bạn cũng tin à?”
“Chứ không thì sao?”
Uống hết một ly rượu, hai má Hứa Kỳ Sâm đã ửng sắc đỏ, trông rất đáng yêu.

Cậu cười rộ lên, mở miệng lần nữa, vẫn với giọng điệu rất đỗi chân thành nhất quán: “Em cũng đâu có nói dối.

Vốn dĩ em đâu có phải đồng tính luyến ái, em chỉ thích bạn thôi.”
Hạ Tri Hứa ngẩn người, không kìm được lộ răng nanh ra ngoài.
“Ô kìa ~” Hai người bên cạnh dài giọng đầy ghét bỏ, Hạ Tập Thanh thở dài, nói với vẻ hiểu sâu nghĩa cả, “Thế này đi, giờ tao thuê cho hai người một phòng gần đây, hai người đi làm chuyện gì vui hơn uống rượu đi.”
Hạ Tri Hứa trừng cậu ta, “Cảm ơn ngài, chúng tôi là thanh niên tốt xã hội chủ nghĩa.”
Hạ Tập Thanh “Xì” một tiếng, nhớ đến đề tài bị gián đoạn khi nãy, cậu ta nhìn Hạ Tri Hứa với ánh mắt ám chỉ, “Chà, thanh niên tốt xã hội chủ nghĩa, mày nhìn bút danh của bạn học Hứa Kỳ Sâm mà không có suy nghĩ gì à?”
“Suy nghĩ gì?” Hạ Tri Hứa nhấp một ngụm Martini, không rõ nội tình.
Hứa Kỳ Sâm bên cạnh thì lại như vừa bị điện giật, vội bịt kín miệng Hạ Tập Thanh, “Không cho nói.”
Hạ Tập Thanh ưm ưm mấy tiếng, giơ hai tay lên ra chiều đầu hàng.
Hạ Tri Hứa không phải đứa ngốc, nhìn cảnh ấy là biết ngay chắc chắn bút danh có điều mờ ám.

Trong bốn người ở đây chỉ có mình Trần Phóng là không biết bút danh của Hứa Kỳ Sâm, cậu ta đần mặt ngăn hai người đang làm loạn lên lại, hỏi Hạ Tri Hứa: “Tên là gì?”
“Giải Tây Á.” Hạ Tri Hứa trả lời.
Hạ Tập Thanh vừa được Hứa Kỳ Sâm giải trừ bịt miệng lập tức nhảy vào phản bác, “Không phải “xie” trong họ (*) mà là “jie”, Giải Tây Á.”
(*) Thường nếu họ của một người là 解 (Giải) thì pinyin sẽ là xie chứ không phải jie.
Giải Tây Á.
Hạ Tri Hứa lẩm bẩm đọc thầm lại một lần.
Giải, Tây Á…
Giải Hạ.
Hạ Tri Hứa chậm tiêu bất chợt hiểu ra.

Hắn nhìn sang Hứa Kỳ Sâm, người kia đang ghé vào bàn, vùi đầu trong cánh tay, như một con đà điểu nhỏ đáng thương kinh khủng đang trốn núp.
Thì ra bút danh của cậu có liên quan đến hắn.
Hạ Tri Hứa cảm thấy mình đúng là đồ ngốc nhất trên thế giới, đến cả chuyện này cũng phải nhờ Hạ Tập Thanh chỉ cho, nếu hiểu được ý tứ sâu xa cậu giấu trong tên thì thì có phải là đã rút ngắn ít đường vòng rồi không?
Hắn vươn tay véo phần thịt mềm sau cổ Hứa Kỳ Sâm, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nghĩ mãi mà chẳng biết phải nói gì để thể hiện được cảm xúc của mình lúc này, đành bất đắc dĩ nói, “Bạn ấy à…”
Tri Hứa, Giải Hạ.
Cả thế giới cũng chỉ có Hứa Kỳ Sâm mới nghĩ ra được cái kiểu chơi chữ này.
(*) Giải thích chơi chữ (Đây hoàn toàn là cách hiểu cá nhân, không dám chắc chắn sẽ hiểu đúng):
(1) Tri trong Tri Hứa nghĩa là “hiểu biết”.

Giải trong Giải Hạ cũng có nghĩa là “hiểu biết”.

[Hạ Tập Thanh phải phân biệt giữa xie và jie vì đó là từ jie解 trong liǎojiě了解 (hiểu biết)]

(2) Xīyǎ (Tây Á) đọc nhanh sẽ thành Xià (Hạ).
=> Giải = Tri Hứa, Tây Á = Hạ.

(Giải Tây Á = Hạ Tri Hứa)
“Vùi đầu làm gì.” Hạ Tập Thanh nhìn cậu, trêu ghẹo, “Tai đỏ hết lên rồi này.”
Tâm tư giấu kín nhất cứ thế bị vạch trần, giờ phút này Hứa Kỳ Sâm thật sự xấu hổ vô cùng, cậu vốn cho rằng mình không nói ra thì chắc chắn Hạ Tri Hứa cũng sẽ không phát hiện.
Nhưng cảm giác của bây giờ thì chẳng khác nào thua trong trò chơi trốn tìm hồi còn nhỏ cả.
Lúc nào cũng vội vã chạy tót đi lúc đối phương quay lưng bắt đầu đếm số, tìm kiếm khắp nơi mới ra được một nơi mà bản thân tự cho rằng là chỗ nấp hoàn hảo, thế nhưng đầu óc quá mức đơn thuần đã khiến cậu lơ là, tấm rèm dài không giấu được hai chân.
Cứ như vậy, đối phương đứng trước mặt cậu, nắm lấy cổ tay cậu qua một tấm rèm mỏng tang.
Giọng nói nhẹ nhàng lẫn cùng một tia gian xảo đầy đắc ý.
[Bắt được bạn rồi.]
Hạ Tri Hứa thẳng tay kéo ghế cậu về phía mình, cơ thể Hứa Kỳ Sâm mất kiểm soát nghiêng về phía ăn, bị hắn ôm trực tiếp vào trong lòng.

Đầu chúi bên hông, xoang mũi Hứa Kỳ Sâm ngập tràn hương nước hoa lành lạnh trên người Hạ Tri Hứa, như thể vừa rơi vào một khu rừng rậm lất phất tuyết dày.
Nhưng bàn tay ấm sực của đối phương mềm mại vuốt ve lưng cậu, từng lần lướt nhẹ qua đều khiến cả người cậu tê dại, ấm áp.
Dường như hắn cũng hiểu được sự quẫn bách của cậu nên không nói gì, cứ thân mật ôm ấp như thế, để cậu nằm lên đầu gối hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cậu như đang vỗ về một chú mèo con.
Giữa hai người như thể có một sự hiểu ngầm phân li với ngoài mặt, không cần truyền đạt lại bằng ngôn ngữ, thậm chí ánh mắt cũng lược đi được.
Linh hồn có thể tiếp xúc không chút trở ngại.
Hạ Tập Thanh bỗng đề nghị, “Uống rượu thế này chẳng thú vị chút nào.” Cậu ta nói với bartender, “Thêm một tequila.” Bartender rất thạo nghề, lúc bưng rượu lên còn bưng kèm một đĩa muối nhỏ và một đĩa chanh lát thái mỏng.
“Mấy thứ này để làm gì?” Trần Phóng hỏi.
Hạ Tri Hứa trả lời: “Nghe bảo cách uống tequila của người Mỹ khá khác biệt, phải chuẩn bị muối với chanh để uống cùng.”
Nhắc đến muối và chanh, Hứa Kỳ Sâm nảy sinh hứng thú, nhỏm đầu lên, “Thế này thì uống chung kiểu gì? Vắt chanh với pha muối vào à?”
Hạ Tập Thanh lắc đầu, “Đây, để chú biểu diễn cho cưng xem một lần.”
Hứa Kỳ Sâm phì cười, Hạ Tập Thanh còn tác oai tác quái, trách cậu, “Cười cái gì mà cười, tôi là chú của Hạ Tri Hứa thì chẳng là chú của cậu còn gì?”
Không ngoài dự đoán, cách nói này khiến Hứa Kỳ Sâm đỏ cả mặt.

Hạ Tập Thanh thì không để ý gì mà vào thẳng giáo trình dạy uống tequila của cậu ta.

Đầu tiên, hắn phải giải thích trước: “Cách của tôi là cách uống khá thuần khiết đấy nhé.”
“Còn có cách uống không thuần khiết nữa à?” Hứa Kỳ Sâm ngờ nghệch hỏi.
“Đương nhiên.” Hạ Tập Thanh vừa nói vừa cầm một lát chanh, hướng mu bàn tay trái lên vắt một ít chất lỏng hơi trong suốt bên rìa hổ khẩu, buông lát chanh xuống, vốc một nhúm muối viên thoa trên hổ khẩu, sau đó nâng tay kề miệng, rướn đầu lưỡi ra liếm muối.

Giây tiếp theo, cậu ta bưng ly rượu lên uống cạn ly tequila, ngón tay thon gầy kẹp lát chanh khi nãy đặt giữa hai hàm răng.
Liếm muối, uống rượu, cắn chanh, tất cả động tác đều liền mạch, lưu loát và sinh động.
“Trông ngầu ghê.” Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác nhìn theo, Trần Phóng bên cạnh cũng thấy thú vị, cảm thấy rằng đây là một kỹ năng tuyệt vời để tán gái nên cũng học theo Hạ Tập Thanh, nhưng thường thì khi mới bắt đầu lúc nào cũng thấy lạ lẫm.
Hứa Kỳ Sâm không nóng lòng học theo lắm, cậu chỉ ngẩn ngơ.


Vị cay, chua và hơi mặn lẫn với nhau sẽ thành vị gì?
Cậu hơi tò mò.
Rồi lại nghĩ đến câu nói khi nãy của Hạ Tập Thanh, cách uống thuần khiết.
Vậy cách uống không thuần khiết thì như thế nào?
Quá nhiều nghi vấn trong đầu đều thể hiện rõ trên khuôn mặt, Hạ Tri Hứa có thể thấy rõ ràng.
“Bạn muốn nếm thử đúng không?” Hạ Tri Hứa nhướng mày.
Cũng chẳng phải lần đầu bị nhìn thấu suy nghĩ, lần này, Hứa Kỳ Sâm thẳng thừng gật đầu.
Giọng nói Hạ Tri Hứa trầm thấp như Whiskey bỏ thêm một thanh đá to.
“Để anh dạy bạn cách uống không thuần khiết nhé.”
“Giáo viên” ngồi gần cậu có vẻ cũng không định truyền đạt bằng ngôn từ mà chuẩn bị giáo dục trực tiếp bằng hành động làm gương.

Hứa Kỳ Sâm nhìn theo rất ngoan, thấy hắn cũng cầm một lát chanh cọ nhẹ lên môi dưới của cậu, cậu còn chưa kịp hiểu gì, một tia sáng mờ ảo chợt vụt qua trước mắt, ngón tay thon dài vốc mấy viên muối thô xẹt qua môi cậu.
Ánh đèn lạnh lẽo đa sắc màu trong quán bar khiến người ta choáng váng, con ngươi màu hổ phách của Hứa Kỳ Sâm hơi giãn nở, phản chiếu gương mặt bỗng sát lại gần của Hạ Tri Hứa.
Hắn nắm lấy cằm cậu, chẳng tài nào chạy thoát.

Đầu lưỡi Hạ Tri Hứa lướt qua đôi môi dính muối hạt của Hứa Kỳ Sâm, những viên nhỏ xíu đượm vị mằn mặn lập tức rời khỏi người cậu rồi di chuyển vào trong khoang miệng của đối phương qua sự giao tiếp ẩm ướt.
Cậu ngơ ngác nhìn hắn cầm lấy ly rượu đặt trên quầy bar, ngửa đầu uống.
Vốn tưởng rằng cứ thể là kết thúc, nào ngờ mặt cậu lại bị một bàn tay khô ráo to rộng nâng lên lần nữa, đầu phải ngửa lên nửa ép buộc, một nụ hôn sâu vô cùng ướt át hoàn thành công cuộc uống chung rượu.
Tequila cay nồng như xăng rót vào họng tự bốc cháy, tất cả những nơi nó chảy qua đều bỏng rát, cảm giác đau đớn nhoi nhói nhưng chẳng thể ngó lơ như kích thích nội tạng.
Chỉ trong nháy mắt, Hứa Kỳ Sâm cảm tưởng như mình là một người đang vội vã muốn chạy thoát khỏi đám cháy không thể chần chừ thêm một giây nào nữa, từng tế bào trong cơ thể đều đang thét gào.
Hương thơm thanh mát và vị chua của chanh được xúc tác đến cực hạn nhờ rượu, đâm xuyên qua mọi chướng ngại vật trào dâng.

Muối viên tan trong đầu lưỡi quấn rịt lấy nhau, cuốn theo vị mặn nhẹ nhàng, hương vị phức tạp giao hòa nơi đầu lưỡi châm ngòi cho một tràng nổ tung kéo dài.
Khứu giác, vị giác, xúc giác, không cái nào may mắn thoát được.
Tay Hạ Tri Hứa rời khỏi gương mặt Hứa Kỳ Sâm, đầu lưỡi cũng theo đó mà rời khỏi màn chơi, sau khi tách hẳn ra còn mổ nhẹ lên bờ môi cậu, không rõ vì lưu luyến hay là đặt dấu chấm hết tương đối dịu dàng cho màn chòng ghẹo này.
Ban đầu Hứa Kỳ Sâm còn thất thần, nhưng vì bị cồn rượu rót mạnh vào sâu trong cổ họng nên không kìm nổi cơn ho, giờ phút này cổ cậu đã đỏ bừng.
Hạ Tập Thanh ngồi bên cạnh xấu tính huýt sáo, còn huých vai Trần Phóng, “Mày học tập người ta đi, biết tại sao mình lại độc thân chưa?”
“Tao độc thân vì không có bản lĩnh chắc? Cho tao khuôn mặt của cậu ấy đi, tao ngồi yên bất động cũng sẽ có mấy em gái dính lấy nhé.”
“Phóng Phóng của chúng ta hiểu rõ ghê.”
“Cút.”
Cơn ho của Hứa Kỳ Sâm cuối cùng cũng dịu lại, cậu ngẩng đầu, cảm giác như rượu đã bốc lên, cả người mơ màng choáng váng, ánh đèn trước mắt rọi xuống ngây ngất cả người.
“Thế nào?” Hạ Tri Hứa cúi người tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, hôn chóp mũi cậu, “Uống được không?’
Hứa Kỳ Sâm cũng không nói gì, trốn ra sau cũng bị hắn túm lấy, không kìm được bật cười.
“Bạn uống say rồi à?” Hạ Tri Hứa sờ tai cậu.
“Em không say.”
Người đã say luôn nói câu này, Hạ Tri Hứa thầm nghĩ.
Hứa Kỳ Sâm đỏ mặt xoay người về phía quầy bar, cũng thử uống một lần bắt chước theo điệu bộ của Hạ Tập Thanh, mặc dù động tác không được thành thạo liền mạch như vậy nhưng cũng không làm rơi giọt nào xuống nền đất, ấy vậy mà cứ cảm thấy cứ sai sai, cậu thử lại một lần nữa, vẫn không đúng.
Thấy đã ba ly vào bụng, Hạ Tri Hứa vội ngăn cậu lại, “Ông trời con, đừng uống nữa, uống nữa không về nhà được đâu.”
Người đã say rượu thường có một điểm chung, đó là cực kì bướng, huống gì lại còn là Hứa Kỳ Sâm vốn lúc nào cũng đã bướng.
Cậu tránh khỏi tay Hạ Tri Hứa, cầm một lát chanh trong tay, ngẩn ngơ ngây người như đang rơi vào trầm tư.
Lúc Hạ Tri Hứa không hiểu cậu đang nghĩ gì, cậu bỗng đặt lại lát chanh trong tay về đĩa rồi nắm lấy tay Hạ Tri Hứa, không biết lấy sức từ đâu, Hứa Kỳ Sâm kéo hắn lại, nghiêng đầu kề tới gần sườn cổ của hắn.
Hắn bỗng cảm nhận được một sự ẩm ướt ấm áp.
Hứa Kỳ Sâm rướn lưỡi liếm sườn cổ hắn, vừa nhẹ vừa nhanh.
Khoảnh khắc đầu lưỡi rời đi, ngón tay thon trắng xẹt nhúm muối viên lên vết ướt khi nãy, thoa lên đẹp đẽ.
Hứa Kỳ Sâm vươn tay lấy ly tequila Hạ Tri Hứa đã uống quá nửa bên cạnh, uống cạn trong một ngụm, rồi lại liếm qua sườn cổ hắn bằng đôi môi đẫm rượu, cuốn đi toàn phần muối viên.

Sau đó, cậu đứng dậy lấy một lát chanh bỏ vào trong miệng, hơi nhíu mày trong vị chua ngắn ngủi, sau đó nhướng đuôi mày đầy mãn nguyện.
Như đang nói, [Em có phải là một học trò thông minh không?]
Cuối cùng vị cũng đúng rồi.
Thì ra thất bại nhiều lần như thế là vì thiếu một nguyên liệu.
Hương vị người yêu.
Chanh, muối viên, tequila thêm vào chung nhau, hòa lẫn thành mùi hormone và mồ hôi khiến người ta mê muội.
Đúng là cậu đã uống quá nhiều, hương vị mê muội này đã bật mở một chốt nào đó trong cơ thể Hứa Kỳ Sâm, một khi đã mở ra rồi thì không thể kìm lại được nữa.

Tay cậu run lên vì quá say, bất cẩn đổ phân nửa ly rượu vào tay vào lòng Hạ Tri Hứa, thế mà cứ cười ngọt ngào không ngừng, Hạ Tri Hứa đành véo cằm cậu như trừng phạt, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa sạch.
Hạ Tập Thanh nói không sai, ở đây có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tri Hứa.
Khi nãy ở quầy bar có không biết bao nhiêu ly rượu “miễn phí” đưa tới trước mặt hắn, song đều bị hắn từ chối khéo léo.
Dường như việc hắn vào nhà vệ sinh một chuyến là một cơ hội tốt để xuống tay – như một số người tự nhận.

Hắn ra khỏi chỗ rẽ chưa được mấy bước đã bị một cậu trai mặc quần jean ôm sát người chặn lại.

Hạ Tri Hứa nhìn cậu ta, trông cũng rất được, nhưng từ đầu đến chân không có điểm nào khiến hắn thích.
Hắn đã nuôi dưỡng nên một thói quen rất xấu, bất kể là ai, chỉ cần người đó có một chút xíu cảm tình với hắn, hắn đều sẽ âm thầm so sánh họ với Hứa Kỳ Sâm.
Không thể nghi ngờ rằng chỉ cần đem so với cậu, tất cả những người khác đều là nét bút hỏng.
“Anh đẹp trai, kết bạn đi.”
Cánh tay bị người kia níu chặt, khuôn mặt Hạ Tri Hứa lộ ra vẻ không vui rõ ràng, “Ngại quá, tôi có bạn trai rồi.” Nói xong, hắn rút tay ra tiếp tục đi về phía trước, nhưng dường như người nọ không sẵn sàng bị bỏ qua dễ dàng như thế, lại cười nói: “Tôi không ngại đâu.”
Hạ Tri Hứa bắt đầu hơi bực, hắn vừa định lên cơn thì bắt gặp Hứa Kỳ Sâm loạng choạng bước tới.

Chân cậu không vững nên suýt thì ngã, Hạ Tri Hứa theo bản năng tiến lên đỡ cậu trong lòng, “Sao bạn lại ra đây? Uống say thế này.”
Hứa Kỳ Sâm đứng thẳng người, uống say vào rồi cậu làm gì cũng chậm chạp, ngay cả khi liếc mắt khinh thường với người đang đến gần, ánh mắt cậu cũng chậm rãi lẫn cùng đôi chút kiêu ngạo.
“Đây là bạn trai tôi.” Thanh âm khi nói chuyện của Hứa Kỳ Sâm cũng giống chân cậu vậy, lơ lửng như trên mây, “Đừng có quấn lấy cậu ấy…”
Hạ Tri Hứa không nhịn được cười, tay đỡ lấy cậu cũng đổi thành tư thế ôm eo.
Người nọ vẫn không chịu từ bỏ, “Ba người tôi cũng không ngại đâu.”
Thật là không biết xấu hổ, loài người dạo này bị làm sao vậy? Hạ Tri Hứa nhíu mày.
“Cậu ấy chướng mắt anh.” Hứa Kỳ Sâm không khiêm nhường chút nào, hai tay cậu ôm lấy mặt Hạ Tri Hứa như đứa trẻ con, hôn chụt một cái rồi đỏ mặt hỏi, “Đúng không?”
Hạ Tri Hứa cực kì thích dáng vẻ này của Hứa Kỳ Sâm, vừa thơ ngây vừa câu dẫn.
“Vâng, ông trời con của anh.” Hắn cũng lười không để ý người bên cạnh nữa, ôm eo Hứa Kỳ Sâm đi về phía quầy bar.
Hạ Tập Thanh nhìn Hứa Kỳ Sâm, thấy mặt cậu đỏ xuống tận cổ, “Cậu ấy uống say quá, tao gọn cho bọn mày lái xe hộ nhé.”
Hạ Tri Hứa gật đầu, Hứa Kỳ Sâm uống say hoàn toàn như biến thành một người khác, hết nhích qua nhích lại rồi lại dụi tới dụi lui, cuối cùng hai tay choàng qua cổ Hạ Tri Hứa, thoải mái rúc vào trong cổ hắn, phát ra tiếng thở dài như con thú nhỏ.
“Này, bọn mình cũng về thôi, tranh thủ giờ trời mới bắt đầu tối.” Hạ Tập Thanh cất điện thoại vào trong túi, đứng lên.
“Sao thế, người đẹp Hạ cũng về nhà sớm cơ à?” Trần Phóng trêu chọc.
Hạ Tập Thanh vò tóc, “Ai bảo thế, bây giờ bản công tử đi vũ trường.”
Mọi người chia tay nhau trước quán bar, người lái hộ Hạ Tập Thanh gọi cũng đến đúng lúc, Hạ Tri Hứa ôm Hứa Kỳ Sâm lên ghế sau xe ngồi, không biết là vì uống say quá hay vì bị cái tên tới bắt chuyện kia kích thích, Hứa Kỳ Sâm dính chặt lấy người Hạ Tri Hứa như viên kẹo tan chảy, miệng còn rầm rì nói chuyện không ngừng.
“Không được thích người khác…”
Hạ Tri Hứa xoa đầu cậu, “Không thích, không thích.”
Hắn ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt vọng lại qua gương chiếu hậu của người lái xe hộ đằng trước mà không khỏi xấu hổ.
Hứa Kỳ Sâm thì lại hồn nhiên chẳng hay biết gì, cứ rúc cả người vào cổ hắn, đôi môi nóng ấm in dấu lên sườn cổ hắn.
“Có thích em không?”
“Thích em không…”
Cậu lặp đi lặp lại lời âu yếm dính nhão, y hệt như hồi lên cơn sốt trưởng thành.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.