Nhưng mà bác sĩ nói cũng đúng, lòng trắc ẩn của cô đang cản trở cô cứu người.
Cô đi đến bên cạnh người lính: “Đồng chí, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật làm sạch vết thương cho anh.”
“Làm sạch vết thương... Có phải cưa chân không... Tôi không cưa chân đâu!” Anh ta lập tức suy sụp tinh thần.
Viên Y Y vô thức mím chặt môi, nét mặt cứng đờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười an ủi: “Là phẫu thuật làm sạch vết thương, không phải cưa chân, nếu như không làm phẫu thuật này, chân của anh có thể sẽ bị nhiễm trùng, đến lúc đó thì chỉ có thể cưa chân, cho nên anh hãy yên tâm giao phó cho chúng tôi đi, chúng tôi nhất định sẽ cứu sống anh!”
Người lính rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.
………………………..
“Qua!” Đạo diễn lại hô.
Đoạn này cũng qua, tiếp theo quay bổ sung một số cảnh đặc tả.
Viên Y Y và hai diễn viên đóng cùng lại diễn lại phân cảnh vừa rồi mấy lần, để tiện cho các góc máy khác nhau bắt được những cảnh quay đẹp.
Mọi người đều không ngờ, Viên Y Y - một người tay ngang - vậy mà lại diễn suôn sẻ phân cảnh này.
Diễn xong, Viên Y Y vui vẻ xen lẫn hồi hộp đi đến trước mặt đạo diễn: “Đạo diễn, lúc nãy tôi diễn xuất như thế nào?”
“Cũng được, tiếp tục cố gắng.” Đạo diễn qua loa đáp.
Viên Y Y đang định rời đi, lại nghe thấy đạo diễn cằn nhằn sau lưng: “Này, lần sau những vai kiểu này thì đừng tìm những cô gái xinh đẹp như vậy, đây là phim chiến tranh, những vai kiểu này tìm mấy cô gái bình thường một chút là được rồi. Nếu không thì nhìn rất giả tạo!”
Phó đạo diễn vội vàng xoa dịu: “Được rồi được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Trái tim Viên Y Y - vốn dĩ còn đang vui sướng - bỗng chốc như bị dội một gáo nước lạnh.
Trong mắt đạo diễn, cô diễn xuất tốt hay không không quan trọng, điều ông ta quan tâm là không thể để vai diễn này lấn át hào quang của vai chính.
Cho dù vai chính đó chỉ là nam phụ thứ 4...
Viên Y Y đột nhiên cảm thấy trong giới này, bản thân cô chẳng khác nào một con kiến hôi, chẳng đáng để người khác nhắc đến.
Lục Vân vốn đã không vui rồi, cơ hội đóng vai có lời thoại mà cô ta mong chờ bấy lâu nay, vậy mà lại bị Viên Y Y cướp mất, rõ ràng cô ta đã ở đoàn phim này lâu hơn Viên Y Y.
Nhưng vì Viên Y Y đẹp hơn cô ta, nên đã được chọn!
Nếu như cơ hội này rơi vào tay cô ta thì tốt biết mấy, như vậy thì khoảng cách giữa cô ta và Tiểu Chu không còn xa nữa.
Hôm nay kiếm được kha khá, cũng có được cơ hội không tồi, nhưng mà trong lòng Viên Y Y lại cảm thấy rất bức bối.
Về đến nhà, nhớ ra cả ngày hôm nay mình chưa mở game, vội vàng mở ra thu hoạch cỏ ba lá, phải nhanh chóng tích đủ cỏ ba lá để mua chuông gió!
Thông báo của hệ thống: “Muộn Độn Nhi đã về nhà.”
Viên Y Y vui vẻ, aaaa con trai về rồi!
Con trai mang về một đặc sản, hơn nữa còn có một tấm bưu thiếp mới.
Lần này Muộn Độn Nhi không đi tham quan danh lam thắng cảnh nào, mà đến một hiệu sách.
Trên bưu thiếp là hình ảnh nó đứng trước giá sách, chống cằm suy nghĩ, dáng vẻ đó đáng yêu muốn chết.
Viên Y Y nhìn tấm bưu thiếp, bỗng chốc cảm thấy trái tim mình như tan chảy, chút phiền muộn trong lòng cũng theo đó mà tan biến hết.
Ngắm nghía tấm bưu thiếp hồi lâu, Viên Y Y mới nhớ ra phải xem nó có mang tiền về cho mình hay không.
Má ơi 150 tệ!
Cô hoàn toàn choáng váng!
Lúc trước mỗi lần chỉ có mấy chục tệ, thậm chí có lúc còn không có, cô cứ tưởng mấy chục tệ là chuyện bình thường, không ngờ vậy mà lại được “bùng nổ” một lần.
Trời ạ...
Đột nhiên cô cảm thấy mình như một phú bà...
Cả ngày không làm gì, con trai đã mang về cho 150 tệ, sau khi trừ tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền ăn uống, cô vẫn còn dư ra một khoản kha khá!
Cảm giác như đứng trên đỉnh cao của nhân sinh phải không...