Hệ Thống Dưỡng Ếch Của Ảnh Hậu - Thỏ Nhĩ Tề

Chương 37



Trời ơi, đúng là, đi mòn gót sắt chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng hề tốn công

Lúc trước anh ấy hết lời khuyên nhủ, suýt chút nữa phải dùng đến cả khổ nhục kế rồi, thế mà vẫn bị tên nhóc đó từ chối phũ phàng. Không ngờ chỉ vì một cô bé diễn viên quần chúng, mà Ninh Dực Trình lại đồng ý nhận vai diễn này.

Đường Mạnh Triều bất mãn nhích lại gần: “Nói uống rượu với tôi mà, sao lại chơi điện thoại rồi, đến, uống! Uống vui vẻ rồi, muốn đầu tư cái gì cũng được hết!”

Lương Bằng bất lực xoa trán, cười khổ rót rượu cho sếp Đường.

Hoàn toàn không thèm quan tâm đến chiếc điện thoại đang đổ chuông.

Ninh Dực Trình bực bội ném điện thoại sang một bên, lái xe như bay đến.

Anh không biết mình đang bực bội chuyện gì, mãi đến khi xe dừng hẳn trước cổng hội sở Đường Triều, anh mới nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đó.

Ninh Dực Trình đẩy cửa xe bước xuống, chạy như bay về phía cô gái đó.

“Viên Y Y, rốt cuộc cô đang làm cái trò gì vậy!” Anh hét lớn, trái tim như muốn nổ tung lúc này mới được thả lỏng.

Viên Y Y ngẩn người ra vì tiếng hét của anh: “Tôi… Sao… Sao anh lại ở đây?”

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô gái nhỏ, Ninh Dực Trình lại cảm thấy bực bội, tại sao anh lại đi đôi co với một đứa ngốc chứ.

Anh thở dài một tiếng: “Thôi bỏ đi, lên xe.”

Viên Y Y kéo Lăng Phường lên xe cùng, Lăng Phường có vẻ hơi do dự, Viên Y Y nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, anh ấy sẽ đưa cô về nhà, chẳng lẽ cô vẫn muốn ở lại đây à?”

Hai người lên xe, xe chạy đi, Viên Y Y quay đầu nhìn hội sở đó, thầm nghĩ, sau này cô sẽ không bao giờ đến đây nữa.

Trong xe im lặng đến mức ngột ngạt.

Viên Y Y ngồi ở ghế phụ, cảm thấy rất ngại, thỉnh thoảng lại tìm chuyện để nói với Ninh Dực Trình, nhưng rõ ràng sắc mặt người đàn ông càng lúc càng khó coi.

Xe dừng trước khu nhà của Lăng Phường, rất nhanh, trên xe chỉ còn lại hai người bọn họ.

Viên Y Y càng cảm thấy ngại hơn, cắn môi không biết nên nói gì với anh.

“Không có nhan sắc, thì đừng có học người ta đi cửa sau!” Ninh Dực Trình buột miệng nói.

Viên Y Y vội vàng giải thích: “Tôi không có, tôi thật sự tưởng hôm nay đến đây để thử vai, không ngờ...”

Ninh Dực Trình tức giận nói: “Cô có não hay không vậy? Đoàn phim tử tế nào lại đi tuyển chọn diễn viên quần chúng ở cái nơi đó?”

Viên Y Y cúi đầu, lẩm bẩm: “Tôi cứ tưởng mình có cơ hội được làm diễn viên thật sự...”

“Vậy thì càng không thể nào! Cô ngốc như vậy, thật sự không thích hợp với cái giới này đâu. Tôi khuyên cô, nên từ bỏ sớm đi!”

Không hiểu sao, vừa nãy đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, thế mà Viên Y Y lại không hề cảm thấy tức giận, sợ hãi, nhưng khi nghe thấy Ninh Dực Trình thản nhiên nói cô từ bỏ, trong lòng cô bỗng dâng lên một ngọn lửa giận.

“Tôi biết anh coi thường tôi, hôm nay anh và người đại diện của anh tình cờ giúp đỡ tôi, anh yên tâm, ân tình này tôi nhất định sẽ báo đáp, nhưng mà chuyện của tôi, không cần anh quan tâm! Anh dừng xe lại!” Viên Y Y giận dữ hét lớn.

Ninh Dực Trình ngẩn người, nhíu mày nhìn cô, cô gái nhỏ này như một con mèo xù lông, đột nhiên lại nhe răng trợn mắt.

Trên đường có nhiều xe cộ qua lại như vậy, tuy rằng nhà họ cũng không xa lắm, nhưng cứ vậy mà bỏ cô lại trên đường thế này, anh lại không yên tâm.

“Đừng có quậy nữa.” Ninh Dực Trình trầm giọng nói.

Viên Y Y lập tức mở cửa xe.

Ninh Dực Trình giật mình, vội vàng phanh xe gấp, tấp xe vào lề đường.

“Cô làm gì thế!?”

“Anh cứ về trước đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Viên Y Y đóng sầm cửa xe, bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.

Mãi đến khi chiếc xe của người đàn ông kia đi khuất, cô mới ngồi thụp xuống bên đường, bật khóc nức nở.

Cô đã tự biến cuộc sống của mình thành trò cười, lúc trước cô cũng không cảm thấy gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.