Hệ Thống Dưỡng Ếch Của Ảnh Hậu - Thỏ Nhĩ Tề

Chương 42



Nhưng không biết từ lúc nào, bố cô bắt đầu rất ít khi về nhà, thời gian tăng ca ngày càng nhiều, nụ cười trên mặt mẹ cô cũng ngày càng ít đi, bà nội thì luôn thở dài.

Sau đó, gia đình ấy tan vỡ.

Có lẽ, ngôi nhà này, đối với Viên Đào mà nói, là một nơi rất ấm áp, còn cô, một người ngoài như cô chính là yếu tố phá vỡ sự ấm áp đó mỗi khi xuất hiện.

Cho nên, cô có thể không đến thì sẽ cố gắng không đến.

Sau khi mắng Viên Đào xong, Viên Hồng Duy cau mày nhìn Viên Y Y: "Còn đứng ở cửa làm gì, vào ăn cơm."

"Ừm." Viên Y Y bước vào nhà.

Quá khứ đã qua đi rồi, không thể nào quay trở lại được nữa.

Ngồi trên bàn ăn, cô giả vờ như không nhìn thấy mẹ kế liên tục nháy mắt ra hiệu với bố.

Cuối cùng thì Viên Hồng Duy cũng lên tiếng: "Y Y, có chuyện này muốn bàn bạc với con."

Viên Y Y đặt đũa xuống, chuyện gì đến cũng phải đến.

"Căn nhà mà bà nội để lại cho con, có nhà đầu tư đến hỏi mua, muốn phát triển khu vực đó. Hiện tại giá cả mà họ đưa ra rất hời. Căn nhà đó tuy rằng không lớn, nhưng mà vị trí lại rất đẹp..."

Viên Y Y gần như chẳng nghe lọt tai bất cứ lời nào của Viên Hồng Duy, trong đầu cô lúc này ong ong.

Tuy rằng đây là chuyện nằm trong dự đoán của cô, nhưng mà, đó là nơi cô đã từng trải qua thời thơ ấu, là nơi lưu giữ những hồi ức đẹp đẽ nhất về một gia đình trọn vẹn của cô, là nơi lưu giữ những dấu ấn cuối cùng khi cô ở bên cạnh bà nội.

Nơi đó không còn nữa... Cứ như thể có thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc đời cô đột nhiên biến mất.

Trong đầu cô trống rỗng, nhưng cô cũng hiểu, cô không thể ngăn cản được chuyện này.

Kể từ sau khi bà nội qua đời, cô chưa từng quay về căn nhà đó nữa.

Sắc mặt cô đờ đẫn, Viên Hồng Duy và Tôn Tuyết Trân nhìn nhau, sau đó Tôn Tuyết Trân lên tiếng.

"Y Y, lúc đầu căn nhà này là bà nội để lại cho Viên Đào, bà ấy nghĩ đến chuyện sau này nó lớn lên còn phải lấy vợ sinh con, nhưng lúc đó bà lại viết tên con vào, chắc vì lúc đó Viên Đào còn nhỏ, hôm nay bọn mẹ gọi con đến đây, muốn con ký tên vào đây."

Nói đến đây, bà ta đặt một tờ giấy thỏa thuận ý định phá dỡ và đền bù trước mặt Viên Y Y.

Cô nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên đó.

Cô chỉ nhìn thấy lờ mờ mấy chữ, ký kết... đền bù... thời hạn ưu đãi... gì đó.

"Ký sớm một ngày, là có thể nhận được tiền thưởng ưu đãi sớm một ngày, đến lúc đó, ngoài tiền đền bù phá dỡ, còn được nhận thêm một khoản kha khá nữa, hơn nữa, đến lúc nhận nhà tái định cư, chúng ta còn có thể ưu tiên chọn căn hộ và tầng mình thích, tốt biết bao! Con xem, em trai Viên Đào của con cũng đã học tiểu học rồi, chi tiêu ngày càng nhiều, có thêm khoản tiền này, bố mẹ con cũng có thể thoải mái hơn một chút, con cũng đã đi làm rồi, nghe nói con đang làm diễn viên quần chúng, đến lúc đó mẹ dẫn con đi mua thêm vài bộ quần áo đẹp, ăn diện một chút, như vậy cũng dễ nổi bật trong đoàn phim hơn chứ?”

Tôn Tuyết Trân tận tình khuyên nhủ.

Viên Y Y vẫn thản nhiên, không chút cảm xúc, cô bưng chén cơm lên, úp lên tờ thỏa thuận, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Tôn Tuyết Trân và Viên Hồng Duy lại nhìn nhau, rốt cuộc thì Viên Y Y có ý gì đây?

Không nói một lời nào, chẳng lẽ không đồng ý sao?

Viên Hồng Duy cố kìm nén cơn giận: “Y Y, con đừng im lặng như vậy, chúng ta đang bàn chuyện với con đây.”

Trong lòng Viên Y Y thở dài, quả nhiên, nếu không gọi cô về ăn cơm, thì có khi cô còn chẳng được ăn cơm nữa ấy chứ.

Cô đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

“Tôi không đồng ý.” Cô gằn từng chữ một.

Viên Hồng Duy ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa lửa giận ngút trời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.