Edit: Hiyi
Beta: Diệu Hoa
Sau khi nghe xong, Cảnh Tuyên Đế cũng không lộ ra biểu tình khác thường gì, nhóm oanh oanh yến yến trong phòng cũng không đoán được tâm tư của hắn, một đám một đám càng thêm rũ mi thuận mắt, sợ hô hấp của mình sẽ quấy rầy đến Cảnh Tuyên Đế.
Đương nhiên, Lệ phi nương nương là một ngoại lệ, chỉ thấy nàng vén mấy sợi tóc rơi rụng ở thái dương ra sau đầu, không nhanh không chậm nói: "Thái y nói Dư quý tần đã có thai hơn hai tháng, quả thực tin tức này nàng giấu rất kín đáo, nếu như bọn tỷ muội sớm biết chuyện này thì có lẽ sẽ cẩn thận hơn một chút với nàng rồi, cũng không đến nỗi rơi vào kết cục như thế."
Cảnh Tuyên Đế gợi lên khóe miệng, ánh mắt không dấu vết trầm xuống, cẩn thận hơn một chút sao, chỉ sợ không giấu kín đáo mà nói thì có khi một tháng đứa nhỏ này cũng không sống nổi đâu, mấy mỹ nhân rắn rết trong hậu cung này thật đúng là khiến hắn cảm thấy có chút bội phục mà.
Lời nói mang ý trào phúng của Lệ phi khiến Quý phi bất mãn nhìn thoáng qua, thấy Lệ phi bày ra bộ dáng cao cao tại thượng không liên quan đến mình, liền quay đầu thật cẩn thận nhìn thoáng qua Cảnh Tuyên Đế, hy vọng Cảnh Tuyên Đế sẽ không giận tím mặt vì lời nói của Lệ phi.
Cảnh Tuyên Đế không hề có dấu hiệu tức giận nào cả, hơn nữa sắc mặt càng thêm không mặn không nhạt, giống như bây giờ bọn họ đang thảo luận xem bữa tối nay ăn cái gì vậy. Quý phi thu tầm mắt lại, trong lòng đã chắc chắn đối với chuyện Dư quý tần đẻ non này, Cảnh Tuyên Đế cũng không để bụng nhiều lắm, nhưng cũng đúng, một cái quý tần không được sủng ái mà thôi, dù cho đứa nhỏ này được sinh ra thì còn có thể thế nào?
Thế nhân đều nói trong hậu cung mẫu bằng tử quý, không nghĩ rằng tử bằng mẫu quý mới chính xác.
"Đủ rồi, giải tán đi, vây quanh hết một chỗ thế này khiến trẫm thấy không thoải mái." Rốt cuộc Cảnh Tuyên Đế cũng mở miệng nói chuyện: "Quý phi, ngươi ở lại đi."
Quý phi nương nương đang chuẩn bị rời đi dừng bước, nàng hơi hơi gật đầu, dáng vẻ đoan chính đứng phía dưới Cảnh Tuyên Đế, chờ đợi câu kế tiếp Cảnh Tuyên Đế muốn nói.
Nhìn bộ dáng Quý phi đoan trang hào phóng, Cảnh Tuyên Đế hơi cười nhạt, ngữ khí nhu hòa nói với nàng: "Không ngờ Quý phi ngày càng có bộ dáng của mẫu nghi một nước."
Quý phi bị câu nói kinh người của Cảnh Tuyên Đế làm hoảng sợ, nàng bùm bùm một tiếng trực tiếp quỳ xuống: "Thần thiếp chưa từng có ý tưởng này, mong Hoàng Thượng hiểu cho."
Tươi cười của Cảnh Tuyên Đế chậm rãi thu lại, thật ra hắn chỉ nói ra một câu nói thật lòng mà thôi, vị trí Hoàng Hậu đúng là nên có người ngồi, nếu người nọ vĩnh viễn không thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu thì để Quý phi ngồi cũng chưa chắc là không được.
Ánh mắt Quý phi nhìn Cảnh Tuyên Đế trở nên mờ mịt, không tự chủ được cắn cắn môi, chẳng lẽ Hoàng Thượng lại đang nghĩ đến chuyện cũ đã qua?
A, rốt cuộc thì nữ nhân trong cái hậu cung này cứ tranh đấu qua lại thì có ý nghĩa gì chứ? Nàng đã đau khổ chờ đợi nhiều năm như vậy có ý nghĩa gì chứ? Cái cảm giác hắn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt nhìn nàng trầm luân thật là nói không nên lời, thật chua xót mà.
"Đứng lên đi." Cảnh Tuyên Đế tự mình nâng Quý phi dậy, nhẹ giọng nói: "Trẫm chỉ nói đùa thôi, A Lăng cần gì phải kinh hoảng thất thố như thế chứ."
Quý phi không nói gì, cúi đầu xuống giấu đi cô đơn vừa lướt qua trên mặt, qua một trận, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên: "Hoàng Thượng có cần đi gặp Dư muội muội không? Lúc này chắc nàng rất muốn có Hoàng Thượng ở bên bầu bạn."
Cảnh Tuyên Đế hơi rũ lông mi, lạnh lùng nói: "Không cần, nàng tự chọn che giấu mọi chuyện, rồi lại không đủ năng lực giữ hài tử lại, kẻ ngu xuẩn khác người như vậy thì cứ để A Lăng thay trẫm thăm hỏi nàng là được rồi."
Quý phi gật gật đầu, kéo kéo khóe miệng, Hoàng Thượng vẫn cứ lãnh tình như vậy a, quả thật là không thay đổi chút nào cả.
"Nhưng mà, lại phải vất vả A Lăng tra rõ mọi chuyện rồi, trẫm cũng thể để mình bị những nữ nhân tàn nhẫn độc ác trong hậu cung đó làm lộn đến long trời lở đất được."
"Thần thiếp đã rõ."