Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 126: 126: Idol - Kiều Kiều 8




Tác giả: Kiều Lam
Quý Tinh Trạch lớn thế này, lần đầu tiên gặp người phù hoa như Nguyễn Kiều.
Anh bị chọc cười, thả lỏng dựa lưng ướt nhẹp mồ hôi vào tường thang máy, sau đó chậm rì rì đặt một ngón tay lên trán cô, đẩy đầu cô xa mình ra, "Đại tiểu thư, cô vẫn khá hợp làm biên kịch hơn đấy.

Nếu làm diễn viên, nhà đầu tư chắc đều đi nhảy lầu hết mất."
Nguyễn Kiều: "......"
Thang máy bắt đầu đi lên, lần này không còn chuyện gì nữa, đến tầng 27, cửa thang máy mở ra.
Hành lang đen nhánh, chỉ có ngọn đèn khẩn cấp cao chưa đến 1m là còn sáng lên, cửa thang máy mở rộng tựa như miệng một con thú khổng lồ, nơi nơi đều đen như mực.
Quý Tinh Trạch đến cửa nhà, xoay người nhìn Nguyễn Kiều nhắm mắt đi theo đuôi mình, khuôn mặt hồ nghi.
Quý Tinh Trạch:?
Nguyễn Kiều:?
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Quý Tinh Trạch nâng cằm về phía đối diện, "Nhà cô ở bên kia."
Nguyễn Kiều đúng lý hợp tình nói dối, "Nhưng mà không có điện nên tôi sợ."
Quý Tinh Trạch cười xùy, đánh giá Nguyễn Kiều từ trên xuống dưới một lượt, không biết có phải do uống rượu hay không, anh lười biếng nói, "Đại tiểu thư, cô như vậy, tôi sợ."
Ánh mắt Quý Tinh Trạch dừng trên người Nguyễn Kiều, biểu cảm cười như không cười, đã nói lên tất cả.
Nguyễn Kiều: "......"
Được rồi.
Nguyễn Kiều học bộ dáng ôm cánh tay của anh, "Nói thế nào thì lúc trong thang máy tôi cũng đã giúp anh, giờ chung cư mất điện, tầng này chỉ có hai chúng ta, giúp đã nhau cũng không coi như quá phận đâu nhỉ?"
"Không quá phận à?" Quý Tinh Trạch yên lặng nhìn cô, "Đại tiểu thư, trai đơn gái chiếc, tôi và cô lại không có quan hệ gì, ở chung một phòng không thích hợp đâu nhỉ?"
"Tôi không cảm thấy có gì không thích hợp cả, nếu anh cảm thấy không thích hợp, vậy giờ tôi có thể lên chức làm bạn gái anh luôn." Nguyễn Kiều tựa như chỉ chờ một cơ hội danh chính ngôn thuận lên tại vị.
Quý Tinh Trạch bị lời cô nói làm nghẹn, có lệ cong môi, "Vị trí bạn gái của tôi tuy còn trống, nhưng không nhận người."

"Vì sao không nhận người?" Nguyễn Kiều bỗng tiến lại gần, nương ánh đèn khẩn cấp mà nhìn vào mắt anh, khóe mắt cong cong, "Có bạn gái vừa đẹp, vừa có tiền, vừa ngoan ngoãn lại hiền huệ như tôi không tốt sao?"
Khóe miệng Quý Tinh Trạch cứng đờ trong chớp mắt, đột ngột cười một tiếng, lặp lại một lần, "Đẹp, có tiền, ngoan ngoãn, hiền huệ? Trừ có tiền, còn cái nào liên quan đến đại tiểu thư cô à? Hơn nữa nửa đêm tùy tiện mở cửa nhà người khác, chỉ vì đưa một hộp cơm, đó là hiện huệ hả?"
Nguyễn Kiều nghẹn, thật sự không thể phản bác, "Vậy đẹp thì sao, tôi khó coi à?"
Quý Tinh Trạch bỗng nhoẻn miệng cười với Nguyễn Kiều.
Ánh đèn khẩn cấp chiếu vào mắt anh, tựa như rơi vào ngân hà xán lạn.
Nguyễn Kiều ngừng thở, sau đó, cô nghe Quý Tinh Trạch mỉm cười vui đùa nói, "Đẹp, nhưng mà thấy cô, tôi chỉ muốn mua cho cô tuyển tập các bộ đề thi thử.

Nếu tôi nhìn mặt cô mà động tâm, tôi sẽ cảm thấy bản thân mình là biến thái."
Nguyễn Kiều: "......"
Nhục nhã.
Quả là đang nhục nhã cô!
Nguyễn Kiều ngoài cười nhưng trong không cười cong môi lên, "Thấy mặt anh, tôi cũng muốn mua đồ giúp anh đấy."
Quý Tinh Trạch đại khái không ngờ cô sẽ nói vậy, hơi kinh ngạc hỏi cô, "Mua gì?"
Nguyễn Kiều cười mỉm, một tay đập vào cái cửa bên cạnh anh, "Mua bảo hiểm cho anh."
Quý Tinh Trạch nghe tiếp bộp bên tai, không nhịn được nghiêng đầu nhìn qua, thấy dưới bàn tay Nguyễn Kiều, cửa phòng trộm nhà anh đã lún lại hình bàn tay năm ngón.
Quý Tinh Trạch: "......"
Tắm rửa ở nhà anh xong, Nguyễn Kiều lại cọ thêm một cái áo phông trắng của anh, sau đó mới trở về ngủ.
Quý Tinh Trạch vớt quần áo Nguyễn Kiều thay từ trong máy giặt ra, trầm mặc nhìn bộ trên ban công lần trước cô thay ra chưa lấy đi, không thể làm gì bưng kín đôi mắt.
......
Mấy ngày trước, Nguyễn Kiều thoát fan Hạ Thần Nhiên, bò tường sang Quý Tinh Trạch, Weibo của cô lập tức bị fans của Hạ Thần Nhiên vây.
Tuy có hoạt động rút thăm trúng thưởng, nhưng vẫn mất một lượng lớn theo dõi.

Trước kia Quý Tinh Trạch có không ít fans, nhưng dưới sự thao tác của người đại diện, phần lớn đã chuyển thành fans của Hạ Thần Nhiên, cho nên anh cũng không có mấy fans.
Chuyện ngày đó ở Cục cảnh sát vẫn bị tuôn ra, nhưng có lẽ vì không dám chọc vào Nguyễn Kiều, không ai dám kéo cô vào.
Nguyên thân trước đều âm thầm đưa tài nguyên cho Hạ Thần Nhiên, qua tay một vài người, nên người đại diện hoàn toàn không biết Nguyễn Kiều, giờ biết thân phận của cô rồi, hắn thật sự ngừng nghỉ một thời gian, sợ cô trả thù hắn.
Vốn hắn định lợi dụng sạch sẽ Quý Tinh Trạch, dù sao trong nhóm chỉ có Hạ Thần Nhiên hồng, Quý Tinh Trạch cả người toàn nước bẩn, dù có tài thật thì đã sao, giờ là thời đại lưu lượng, một ca sĩ không ai thích, không có lưu lượng, phải bị vứt bỏ.
Chỉ là giờ thấy Nguyễn Kiều thật sự thích Quý Tinh Trạch, hắn mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ đắc tội cô thì sẽ thiệt thân.
Thậm chí, vì lấy lòng Nguyễn Kiều, hắn cũng cho Quý Tinh Trạch một vài lời mời chụp ảnh tạp chí, đại ngôn cho hãng nhỏ lẻ vốn bị cắt xén.
Tài nguyên trong tay người đại diện có hạn, trừ Hạ Thần Nhiên lúc trước nguyên thân coi tiền như rác cho tài nguyên, hai người còn lại đều phải kiếm ăn trong tay người đại diện.
Thẩm Nghệ Khôn thấy trang bìa tạp chí mình nhìn chằm chằm hồi lâu bị người đại diện cho Quý Tinh Trạch, tức khắc không vui, vốn hắn đã phát triển không tốt, thời gian này cọ được Hạ Thần Nhiên nên mới được chú ý một chút, hắn vốn nghĩ ảnh bìa tạp chí trong tay người đại diện sẽ cho mình.
Hỏi người đại diện xong, kết quả lại biết Quý Tinh Trạch ôm được đùi em gái của tổng tài Thiên Ngu, lập tức chua lòm.
Hắn không nhịn được lên Weibo âm thầm đâm Quý Tinh Trạch một phen.
Tuy hắn không nói thẳng ra, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Fans của Thẩm Nghệ Khôn không nhiều lắm, nhưng lại không ít người chú ý hắn.

Vì hắn thường xuyên hỗ động với Hạ Thần Nhiên nên hắn nhận được chút quan tâm của fans Hạ Thần Nhiên.

Vừa nghe Quý Tinh Trạch chẳng những tác phong bất chính đi tìm nguyên chủ, mà còn đoạt tài nguyên của anh trai nhà mình, một đám lập tức bùng nổ.
Anh trai cực khổ vào đoàn đóng phim, vất vả như thế mà còn bị đoạt tài nguyên, nghĩ gì thế hả?
Tức khắc, cả đám tràn đến dưới Official weibo của công ty và tạp chí L, có những fans nóng tính thậm chí đã gọi điện cho tạp chí để khiếu nại.
Quý Tinh Trạch không biết những chuyện này, anh muốn ra EP cá nhân, gần đây vẫn luôn tranh cãi với công ty.

Người đại diện tuy biết quan hệ của Quý Tinh Trạch và Nguyễn Kiều, nhưng qua thời gian này quan sát, hắn cảm thấy có thể trước đó mình nghĩ quá nhiều.

Đại tiểu thư lúc ấy chẳng qua chỉ nhất thời nảy lòng tham, nếu thật sự có hứng thú với Quý Tinh Trạch, muốn bao cậu ta, vì sao không dùng tài nguyên tốt nâng cậu ta? Lại mặc kệ cậu ta thế này?
Nhưng vì cẩn thận, hắn vẫn tìm Tiểu Dư hỏi chuyện giữa Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch.
Nguyễn Kiều vốn mới quen Quý Tinh Trạch không lâu, Tiểu Dư dù muốn biết cũng không biết được gì, cuối cùng chỉ nói cho người đại diện: Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch là hàng xóm.
Người đại diện nghe xong thì ngốc, hàng xóm?
Hắn không tin quan hệ của hai người chỉ đơn giản như vậy, hắn còn cố ý đến nhà Quý Tinh Trạch hỏi anh xem quan hệ giữa hai người là gì.
Sau khi chính miệng Quý Tinh Trạch nói hai người không có quan hệ, sắc mặt người đại diện lập tức trở nên khó coi, "Hai người không có quan hệ sao không nói với tôi từ sớm?"
Quý Tinh Trạch đương nhiên biết vì sao hắn lại tức giận như thế, "Vì sao phải nói?"
Người đại diện chán nản, "Quý Tinh Trạch!"
Quý Tinh Trạch tùy tay nhấn hai cái trên đàn điện tử, dựa người ra sau, lười biếng nhìn thoáng qua người đại diện, "Anh không cần lớn tiếng như vậy, tôi biết anh tức giận vì không vớt được chỗ tốt."
Người đại diện nhìn chằm chằm anh một lát, đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Quý Tinh Trạch, cậu cánh cứng rồi, đừng quên cậu và công ty còn hợp đồng mười năm.

Cậu muốn ca hát, cậu có tiền à?"
Quý Tinh Trạch: "Anh cũng biết hợp đồng của tôi ký cùng công ty, không phải với anh."
"Nhưng chỉ cần tôi còn ở công ty, tôi có thể đè đầu cậu, khiến cậu vĩnh viễn không ngóc được đầu." Người đại diện cười, nụ cười đầy khắc nghiệt, "Trừ khi cậu tìm được người coi tiền như rác, nguyện ý chi trả cho cậu khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ kia, nếu không, cậu thành thật nghe lời cho tôi!"
Sắc mặt Quý Tinh Trạch chẳng hề thay đổi.
Năm đó vì chữa bệnh cho cha, nóng lòng kiếm tiền, chẳng những phải ký kết hợp đồng cực kỳ với công ty, anh còn nợ một khoản tiền, nhưng số tiền đó không cứu lại được mạng của cha anh, ngược lại còn thành sợi dây thừng trói chặt anh.
Người đại diện vỗ vỗ vai anh, "Người trẻ tuổi thì nên nghe lời, nghe lời mới có thể làm người.

Mấy bài hát cậu viết kia, công ty cảm thấy rất thích hợp với phong cách của Hạ Thần Nhiên, cậu ấy quay xong bộ phim này, vừa lúc ra một EP cá nhân."
Sắc mặt Quý Tinh Trạch bỗng chốc thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người đại diện.
"Trước kia cậu làm rất tốt, lần này cũng đừng khiến tôi thất vọng.

Lần này sáng tác xong không có việc gì, tôi nhận cho cậu bộ phim đam mỹ, kịch bản và thời gian tôi sẽ để Tiểu Dư chuyển cho cậu, cậu có thể chuẩn bị vào đoàn luôn." Người đại diện nhìn đồng hồ trên di động, "Tôi còn có việc, đi trước đây."
"Tôi đã nói tôi không đóng phim."
Quý Tinh Trạch đã từ chối bộ phim đam mỹ kia từ rất lâu trước đây, không chỉ vì anh không muốn đóng phim, chỉ muốn ca hát, mà còn vì bản thân bộ phim kia, bộ phim đó là do một phú nhị đại tự viết kịch bản, quay xong sẽ chỉ chiếu riêng, không công chiếu, người đại diện hẳn đã nhận không ít tiền.

Người đại diện nghe vậy, cười nói, "Được, có thể trả tiền vi phạm hợp đồng thì không cần quay."
Cửa phòng đóng rầm một tiếng.
Cả chung cư yên tĩnh lại, không còn bất kỳ âm thanh gì, tựa như trống rỗng.

Quý Tinh Trạch ngồi trên ghế, đôi mắt vô thần, một hồi lâu không có phản ứng, không biết đang nghĩ gì.
Rất lâu sau, anh đột nhiên bật cười.
Di động đã mở khóa, có hai số điện thoại chưa lưu, anh nhìn hồi lâu cũng không gọi, nghiêm túc tắm rửa một cái, xử lý đầu tóc, chọn một bộ quần áo không quá chính thức nhưng rất ra hình ra dáng mặc vào, sau đó gói hết quần áo Nguyễn Kiều từng để lại nhà mình vào một cái túi, đi ra ngoài, gõ cửa phòng đối diện.
Hôm qua là ngày cuối cùng Nguyễn Kiều mở Weibo rút thăm trúng thưởng, vì mở thưởng, cô đọc bài khen Quý Tinh Trạch cả đêm, giờ buồn ngủ đến díp cả mắt, thấy Quý Tinh Trạch đứng ngoài, còn chưa phản ứng lại ngay, "Ừ?"
Quý Tinh Trạch lộ ra một nụ cười với Nguyễn Kiều, "Tôi có thể vào không?"
Nguyễn Kiều còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, đè lại xúc động muốn vươn tay sờ trán anh xem có bị sốt không, khắc chế nghiêng người qua, "Vào đi.

Lúc tôi chuyển nhà vào hơi qua loa, anh đừng để ý."
Từ lúc Nguyễn Kiều mua chung cư đối diện Quý Tinh Trạch đến giờ, đừng nói qua ngồi, anh còn chưa từng gõ cửa, càng không biết bên trong trông thế nào.

Nghe cô nói qua loa, anh cũng không để bụng, nghĩ cô chỉ khiêm tốn nói thế.
Vậy nên, lúc Quý Tinh Trạch vừa vào cửa, thấy bên trong chung cư không có gì cả, chỉ có một cái giường cực lớn, khuôn mặt không biểu cảm của anh đột nhiên nứt ra.
Quá tùy ý rồi!
Quý Tinh Trạch nỗ lực khống chế biểu cảm của bản thân rồi mới đưa cái túi trong tay cho Nguyễn Kiều, "Quần áo của cô lúc trước để ở nhà tôi."
Nguyễn Kiều nhận lấy ném lên giường, "Tôi còn tưởng anh ném rồi.

Phòng không có ghế, nếu anh không ngại thì có thể lên giường ngồi, anh cố ý tới tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Phú bà, muốn chơi không? Là loại giá bồi thường cao ngất ấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.