Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 32: 32: Tướng Quân - Kiều Kiều 8





Nguyễn Kiều cười.

Lời Dương Nghĩa nói đúng là ý muốn của nàng.

Nhìn hắn chân thành như thế, Nguyễn Kiều thật sự rất muốn gật đầu đồng ý luôn, sau đó giao luôn của hồi môn cho hắn, rồi ra lệnh cho hắn làm sao cho nó tăng gấp mười lần.

Chỉ là dù đã rất động lòng rồi, nhưng nàng lại không thể không ra vẻ không dao động từ chối hắn.

Dù sao nàng cần một túi tiền dài hạn, việc đầu tiên cần phải làm là trói chắc Dương Nghĩa lên chiến xa của mình, để hắn cam tâm tình nguyện làm quản gia vàng cho mình, chứ không phải biến hắn thành nô bộc, mài đi tất cả ân tình, khiến hắn oán hận.

Nguyễn Kiều lệch qua một bên, sắc mặt trắng bệch, nhìn còn dọa người hơn cả Dương phụ ban nãy, nàng suy yếu nói, "Ngươi không cần làm vậy.

Đây vốn là do ta không quản được điêu nô trong nhà nên mới xảy ra chuyện này, giờ ngươi không hận ta, ta đã rất cảm kích, sao có thể bắt ngươi ký giấy bán thân được?"
Nói đến đây, nàng dừng một lát, lại bắt đầu ho khan, chiếc khăn vuông trắng đã loang lổ vết máu, nhìn khiến người ta sợ hãi cực kỳ.

Mặt nàng lại rất bình tĩnh, tựa như không nhìn thấy màu máu khiến người ta sợ hãi kia, tự nhân cất khăn đi, tiếp tục nói, "Nghe nói mẫu thân ngươi đã bị bệnh hồi lâu mà chưa mời được người tới khám?"
Nguyễn Kiều nhìn Thanh Li đứng bên, "Thanh Li, ngươi đi mời thái y giúp nhìn xem đi, cũng đã lâu rồi, lang trung nở thôn này không chắc đã trị tốt được.

Thuận tiện lấy năm mươi lượng bạc cho hắn, trong nhà hắn có hai người bệnh, là lúc cần tiền.


Ngươi cũng đừng chối, tiền này ta cho ngươi vay, chừng nào ngươi có thì trả cho ta là được."
Nguyễn Kiều nhỏ giọng nói, đôi lúc còn lẫn cả tiếng ho khan, đừng nói Dương Nghĩa, cả Thanh Li đứng bên cạnh cũng mặt đầy cảm động.

Người ở đây nghe Nguyễn Kiều nói, ai mà không cảm thấy Nguyễn Kiều là người tốt chứ?
Chỉ có hệ thống nghe xong, [......]
Hệ thống, [Sao cô keo thế? Nguyên nam chủ còn cho không người ta 200 lượng bạc đấy.

Còn cô chỉ đưa có 50 lượng, còn là cho vay?]
Nguyễn Kiều "Chậc" một tiếng, "Sao giống nhau được, tôi đã cứu mạng cha của anh ta đấy! Tôi còn bảo thái y khám bệnh cho mẹ anh ta nữa đấy.

200 lượng bạc của Sở Tiêu cho hắn thì sao? 200 lượng ấy có thể giúp anh ta tìm thái y tới khám cho mẹ mình à? Hay là có thể khiến cha anh ta sống lại?"
Dương Nghĩa vốn ngượng ngùng không dám nhận tiền của Nguyễn Kiều, lại còn nhiều tiền như vậy nữa, nhưng nghe Nguyễn Kiều nói 50 lượng này chỉ là cho mình vay, nghĩ đến nương gầy ốm trơ cả xương trên giường, lại nghĩ đến cha ngã trong vũng máu đến giờ còn chưa rõ sống chết, lời từ chối đến bên miệng lại không thể nào nói ra.

Hắn cảm động đến mức không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ đỏ mắt trịnh trọng khấu đầu với Nguyễn Kiều.

Dù Nguyễn Kiều không chịu cho hắn ký giấy bán thân, nhưng hắn đã thề trong lòng, phải nguyện trung thành với Nguyễn Kiều, để báo đáp ân cứu phụ mẫu của Nguyễn Kiều với mình.

Nhưng mà đã nghĩ kỹ rồi, nhưng khi nhận túi tiền nặng trĩu từ tay Thanh Li, hắn vẫn cảm thấy trọng lượng này nặng đến cong lưng.


Thanh Li thấy hắn như vậy thì cười cảm thán, "Bạc này ngươi nhận đi, phụ mẫu ngươi giờ bị như vậy, mua thuốc cần tiền, bồi bổ cũng cần tiền, nếu ngươi không nhận, lấy tiền từ đâu ra bây giờ? Không phải phu nhân đã nói rồi sao? Nếu ngươi không muốn có thể coi là vay, chờ có rồi thì trả cho phu nhân là được."
Dương Nghĩa rũ mắt nhìn bạc trong tay, mặt vừa nóng vừa khó xử, "Phu nhân có ân tái tạo với nhà ta, đại ân như vậy, ta không biết phải hồi báo thế nào."
"Phu nhân làm việc thiện vốn không cầu hồi báo, nếu ngươi thật sự bất an như vậy thì chủ động làm chút việc giúp phu nhân là được, ta thấy ngươi từng đọc sách, hẳn sẽ làm được rất nhiều việc, hay ngươi chủ động xin phu nhân làm gì đó, phu nhân sẽ mềm lòng, ngươi cứ nói sao cho thảm một tí, phu nhân chắc chắn sẽ không từ chối đâu."
Thanh Li hiểu sự bất an của Dương Nghĩa, lúc trước mới bị Nguyễn Kiều mang về phủ, nàng ấy cũng lo sợ bất an như vậy, mãi đến khi Nguyễn Kiều bảo nàng ấy giả trang thành nàng, Thanh Li mới thở ra, tuy lúc giả thành Nguyễn Kiều, tâm trạng cũng rất thấp thỏm, nhưng cũng tốt hơn là vô dụng.

Dương Nghĩa nghe Thanh Li nói xong, trong lòng kích động, sự cảm kích với Nguyễn Kiều càng dâng cao.

Tuy phu nhân thi ân không cầu hồi báo, nhưng hắn không thể là một người vô lương tâm, bên cạnh phu nhân có nhiều người có ích như vậy, thật sự không thiếu một người biểu đạt chân thành như hắn, nếu hắn muốn hồi báo phu nhân, cần phải bày ra năng lực xuất sắc không thể thay thế của mình trước mặt phu nhân mới được.

Bên cạnh phu nhân có nhiều nhân tài như vậy, số học tốt có tính là năng lực không?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dương Nghĩa nghiêm túc, ôm chặt túi tiền trong tay hơn.

Hắn trông giữ cả đêm trước giường của phụ mẫu, thấy Dương phụ đã tỉnh, trừ mất khá nhiều máu thì cũng không có gì đáng lo mới thở ra, ngủ một lát rồi dậy, nhờ người giúp đỡ chăm sóc phụ mẫu một chút, sau đó cầm theo 50 lượng bạc Nguyễn Kiều đưa cho ra ngoài.

Nguyễn Kiều gặp được người mình muốn gặp, lại thành công đưa than ngày tuyết trước Sở Tiêu, cảm thấy rất mỹ mãn, dù sao mục tiêu của nàng là khiến hắn khóc gào đòi lên thuyền giặc, nên cần từ từ mưu tính.

Việc nàng cần làm bây giờ là bảo hệ thống dò xem có cái phong thủy bảo địa nào không đã.

Phong thủy bảo địa cũng có, rất hợp với yêu cầu của Nguyễn Kiều, có quặng, có hồ muối, núi non trùng điệp liên miên, dễ thủ khó công, không dễ bị phát hiện, nhưng khuyết điểm duy nhất là có một đám sơn phỉ chiếm núi làm vua.


Nguyễn Kiều nghe được trên núi có sơn phỉ, đôi mắt lập tức sáng lên, "Có tổng cộng bao nhiêu tên? Cướp được nhiều vàng bạc châu báu không? Đều là đại hán tráng niên biết võ lại khỏe mạnh hở?"
Hệ thống hận không thể đè vai Nguyễn Kiều mà lắc, [Cô bình tĩnh lại đi! Đám đó là sơn phỉ chuyên làm xằng làm bậy, không chuyện ác nào không làm đấy!]
Nguyễn Kiều cười thẹn thùng, "Nếu không sao tôi có thể không biết xấu hổ bắt họ đi đào mỏ được chứ?"
Hệ thống: [......]
Mỗi ngày nhìn cô yếu đến mức không thể ra gió, còn thường thường nôn ra máu, hệ thống đã quên mất là ký chủ của nó không phải người bình thường.

Đã xác định được vị trí, Nguyễn Kiều lập tức không ngồi yên nổi.

Nàng gọi Thanh Li đến, "Sắp tới ta có việc phải ra ngoài mấy ngày, ngươi ngốc trong phòng thay quần áo của ta, thay thế ta dưỡng bệnh."
Đôi mắt Thanh Li suýt trừng rơi, tuy từ ngày đầu tiên Nguyễn Kiều bảo nàng ấy bắt chước thì nàng ấy cũng đã chuẩn bị tư tưởng rồi, nhưng khi ngày này thật sự đến, nàng ấy vẫn chột dạ lắm, hơn nữa còn lo lắng cho thân thể của Nguyễn Kiều, "Phu nhân, giờ thân thể ngài không thích hợp ra ngoài đâu.

Nếu có chuyện gì cần phải làm thì bảo nô tỳ đi?"
Nguyễn Kiều: "Thân thể ta không sao, ngươi đừng sợ, không sao đâu, ta ra ngoài một chuyến rồi về nhanh thôi, ngươi chỉ cần nằm trên giường, không gặp ai, họ sẽ không phát hiện."
Thanh Li: "......" Mặt ngài tái nhợt như giấy, còn thường nôn ra máu, ngài chắc chắn là thân thể ngài không sao à?!
Thanh Li rất hoảng, nàng ấy lo cho sức khỏe của Nguyễn Kiều, nhưng lại không muốn phản bội Nguyễn Kiều mà nói cho người khác, cuối cùng chỉ đành nhìn Nguyễn Kiều, nước mắt lưng tròng.

Nguyễn Kiều sờ đỉnh đầu nàng ấy, "Ngoang, về mua đồ chơi làm bằng đường cho ngươi, ngươi muốn hình dạng gì?"
Thanh Li đã lớn không muốn ăn đồ chơi làm bằng đường, "......!Phu nhân!"
"Ta đi đây, ngươi ở trong phòng bảo vệ cho tốt, nếu không bị phát hiện, ta về sẽ có khen thưởng."
Nói xong, Nguyễn Kiều bảo hệ thống ngụy trang cho mình, sau đó thoải mái hào phóng rời đi trong ánh mắt lo lắng của Thanh Li.

Nguyễn Kiều rời khỏi thôn trang thì đi thẳng đến cứ điểm của sơn phỉ kia.


Lúc Nguyễn Kiều làm việc, ở Biên thành, Tần Vân Huyên cũng thu được bồ câu đưa thư của ám vệ, khi mở thư ra, mày Tần Vân Huyên nhăn chặt, cả người tản ra hơi thở người sống chớ gần.

Quân sư ở bên cạnh thấy y nghiêm túc như vậy, lập tức khẩn trương, "Sao thế? Tin tức thám tử của chúng ta tra được có vấn đề? Biên thành chỉ là mồi giả, Bắc Mạc chuẩn bị xuống tay với thành trì khác sao?"
Quân sư nói xong, doanh trướng trở nên cực kỳ im lặng, đều nhìn về phía Tần Vân Huyên, vẻ mặt túc sát, dường như chỉ cần Tần Vân Huyên gật đầu một cái là họ sẽ dẫn người đuổi giết qua luôn vậy."
Tần Vân Huyên nhìn ánh mắt của mọi người, sửng sốt một lát, nhấp môi lắc đầu, "Không phải, không liên quan đến Bắc Mạc, chúng ta tiếp tục bàn kế hoạch bố trí."
Quân sư nghe vậy, mày hơi nhíu, tức khắc nghĩ ra gì đó, chỉ là trước mặt nhiều người, không tiện nói, chỉ đành im lặng.

Mọi người vây quanh sa bàn tiếp tục lên kế hoạch, Tần Vân Huyên đứng bên, đôi mắt nhìn sa bàn, mày càng lúc càng nhíu chặt, y trực tiếp ngắt lời mọi người, chỉ tay về một vị trí trên sa bàn, "Thám tử đã tra được hành tung của quân tiên phong địch ở đây, ta nghĩ chúng nhất định sẽ......"
(Sa bàn: là thuật ngữ chuyên môn chỉ đến một vị trí, một mô hình thu nhỏ về đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu,...! Trên thực tế, những sa bàn kiến trúc là một công trình kiến trúc được đắp nhỏ lại để tiện cho việc nghiên cứu hoặc làm mẫu – Theo Wikipedia)
"......! Năm ngoái chúng ta để chúng chạy thoát, năm nay chúng ta có thể ra tay trước, khiến chúng không kịp trở tay, chúng ta làm như vậy...!Như vậy...! Còn như vậy......"
Các tướng sĩ nghe Tần Vân Huyên nói, biểu cảm ngưng trọng dần nhẹ nhàng lên, một phó tướng còn đập tay, "Nên làm vậy! Mấy năm nay đám vương bát đản đó chẳng chịu đánh thoải mái, khiến lão tử nghẹn chết rồi! Năm nay chúng ta khiến chúng không đường chạy trốn, có đến mà không có về! Đánh một trận thống khoái!"
"Đúng!" Tiếng hô hết đợt này đến đợt khác, mọi người đều rất đồng ý với bố trí của Tần Vân Huyên, từng việc được an bài xuống, các tướng sĩ lục tục rời đi, chỉ còn Tần Vân Huyên và Quân sư.

"Ngươi đột nhiên gấp gáp muốn đánh đuổi người Bắc Mạc như vậy là vì bên kia xảy ra chuyện, đúng không?" Quân sư hỏi.

Tần Vân Huyên biết không lừa được Quân sư, thống khoái gật đầu, "Cũng không hoàn toàn là vậy.

Mấy năm nay người Bắc Mạc đều không chịu nghênh chiến chính diện, không ngừng đánh du kích tiêu hao binh lực ta, dời lực chú ý của chúng ta, sau đó cướp đoạt các thành trì khác.

Nên năm nay ta nghi, thay vì bị động phòng ngự, không bằng chủ động xuất kích, đánh chúng một trận thật đau!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.