Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 37: 37: Kiều Kiều 13





Tần Vân Huyên không trả lời hắn, đứng dậy cầm lấy kiếm của mình.
Quân sư kinh ngạc, "Ngươi định làm gì?"
"Thôn trang nơi Lâm A Kiều đang ở quá gần chỗ phản quân, ám vệ ta phái đi bảo vệ nàng đến giờ vẫn không truyền tin về, ta phải nhanh chân đến xem."
"Chưa biết chừng triều đình sẽ phái chúng ta đi bình định, nếu giờ ngươi tự mình rời đi, sẽ không giấu được đâu!" Quân sư kéo cánh tay Tần Vân Huyên, "Huống hồ đến lúc này rồi, nếu nàng ta thật sự gặp chuyện thì ngươi có chạy tới cũng vô dụng!"
"Có vô dụng hay không thì phải đi xem một lần mới biết, nếu lỡ nàng ấy đang chờ ta cứu thì sao?" Tần Vân Huyên kéo tay hắn ra, "Hàn thúc, thúc không khuyên được ta."
Quân sư tức giận mắng đằng sau y, "Ngươi vì một nữ nhân mà xúc động như thế, ngươi không thấy ngươi đang làm thất vọng phụ huynh ngươi sao?!"
Tần Vân Huyên dừng bước một lát, sau đó rời đi không quay đầu lại.
Y chọn mười mấy gia nhân, một đường rời trú địa, chia người làm hai nhóm, một nhóm ở lại giám sát quân sư, một nhóm khác thì theo y đi cứu người.
Nguyễn Kiều được Tần Vân Huyên lo lắng đang ngồi ở dinh thự nhà Phủ doãn của Trì Thành lúc trước ăn sung mặc sướng, nghe các huynh đệ bên dưới huyên thuyên.
"Hahahaha, đám quan lại khinh thường chúng ta ngày xưa, bị đặt đao lên cổ cái là sợ đến mức hận không thể quỳ gối van xin chúng ta!"
"Quá sướng! Lão tử chưa từng sảng khoái thế này bao giờ, năm đó cùng đường lên núi làm sơn phỉ, lão tử chưa từng nghĩ sẽ có một ngày thế này!"
"Các ngươi không biết đâu, lúc yêm xông vào, phủ doãn kia còn đang ở trên giường tiểu thiếp, hắn vừa thấy thanh đao nhuốm máu trên tay yêm thì bị dọa tè dầm luôn! Hahahaha, không ngờ đám cẩu quan kia cũng có ngày hôm nay!" Trần Thiết cũng gia nhập nhóm người, mỹ mãn ngửa đầu uống sạch rượu trong bát, biểu cảm hớn ha hớn hở.
Dương Nghĩa ngồi bên cạnh hắn mặt mày khổ sở, ôm cái bát, đôi khi nhấp một ngụm, nhìn trông rất phiền muộn.
Hắn và mọi người hoàn toàn khác biệt hấp dẫn Lý tướng quân cũng đang sầu khổ.

Lý tướng quân ngồi xuống bên cạnh Dương Nghĩa, thở dài một tiếng, "Ngươi......!Cũng bị chộp tới à?"

Lý tướng quân hỏi xong, thấy Dương Nghĩa hai mắt dại ra nhìn mình một cái, không nói gì, tức khắc cảm thấy hai người đều là người lưu lạc thiên nhai, không nhịn được mở máy hát ra, "Ngươi nói xem, sao lại có chuyện như vậy cơ chứ! Mất công huynh đệ ta còn nhờ ta chăm sóc nàng ta, ta tin tưởng nàng ta như vậy, kết quả nàng ta lại đối xử với ta như thế! Nàng ta không cảm thấy đã cô phụ sự tín nhiệm của ta, sự tín nhiệm của huynh đệ ta sao?"
Không biết câu nào đã chọc vào nỗi đau của Dương Nghĩa, hồn của hắn cũng quay lại, vẻ phẫn uất lộ ra trên mặt hắn, "Đúng! Lúc trước ta tin tưởng họ biết bao, họ lại ỷ vào sự tin tưởng của ta mà làm vậy với ta!"
Ánh mắt Lý tướng quân sáng lên, cố ý dựa sát lại gần Dương Nghĩa, muốn xúi giục hắn cùng lên kế hoạch chạy trốn với mình, vì thế cố ý hùa theo, "Còn không phải sao! Hai huynh đệ ta đúng là quá thảm!"
"Không ai thảm được hơn ta!" Dương Nghĩa giống như cuối cùng cũng tìm được đối tượng để xả, ôm lấy bả vai Lý tướng quân, nấc rượu một cái, lớn giọng nói, "Ta, với cái trại này, không có công lao cũng phải có khổ lao chứ?"
Lý tướng quân đâu có biết hắn có công lao hay khổ lao gì đâu, cũng đâu phải người quen hay gì, nhưng mà lúc đối mặt với ánh mắt của Dương Nghĩa, hắn rất chân thành gật đầu, "Đúng đúng đúng!"
Được đáp lại, Dương Nghĩa vỗ ngực mình rồi nói tiếp, "Ngươi...!Thức ăn các ngươi ăn...!Quần áo các ngươi mặc...!Giày các ngươi đi, có gì mà không phải do ta dẫn người cực khổ mang về? Là ta, mỗi ngày khổ cực xây dựng gia nghiệp này!"
Lý tướng quân không ngờ lại dễ dàng biết được thân phận của Dương Nghĩa như vậy, lập tức cảm thấy vui mừng không thôi.
Nếu kẻ nắm giữ tiền tài này bị mình xúi giục, vậy không phải là có công lớn rồi sao!"
Quân doanh của họ thiếu gì nhất? Còn không phải là Thần Tài giải quyết vấn đề lương thảo quân nhu ư?!
Chỉ là hắn còn chưa vui được một giây, Dương Nghĩa đã nói tiếp, trái tim nóng bỏng lập tức bị xối một chậu đá lạnh.
Không nghe được tiếng đáp lại, Dương Nghĩa hơi quáng mắt nhìn Lý tướng quân, nghi hoặc hỏi, "Sao ngươi không nói gì?......!Ngươi không cảm thấy những người này rất quá đáng sao? Tài sản thu được từ nhà đám tham quan ô lại đó mang về ném hết vào kho thì thôi đi, lại ném hết vào đống đồ ta vừa kiểm kê xong!!!"
"Sao lại có người như vậy chứ!" Dương Nghĩa gào hu hu, "Sớm biết thế ta không thèm đưa chìa khóa kho cho bọn hắn, đám vương bát đản đó, hại ta phải kiểm kê lại hết đống đồ trong kho lại một lần! Quá đáng, trên đời này nào còn chuyện gì quá đáng hơn được nữa cơ chứ!"
Lý tướng quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Kiều lười biếng nghiêng đầu ngồi bên trên, ánh mắt dạo qua cánh tay gầy yếu của nàng một vòng, cố nặn ra giọt nước mắt chua xót, "......!Đúng là quá đáng."
Nguyễn Kiều chú ý tới tầm mắt của Lý tướng quân, giơ tay nâng ly với Lý tướng quân bên dưới, sắc mặt của Lý tướng quân hơi thay đổi, không nhịn được mà tiến lên, "Ngươi như vậy không sợ Tần tướng quân biết sao?"
Nguyễn Kiều nhấp một ngụm rượu mơ, nhàn nhạt nói, "Biết thì biết thôi, sợ cái gì? Hắn còn đánh thắng được ta chắc?"
Lý tướng quân: "......"
Thấy hắn như vậy, Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, "Bá tánh đã bắt đầu đổi con cho nhau ăn rồi, nhưng vị trên long ỷ kia vẫn còn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân để tu sửa hành cung xa hoa của hắn.


Một vương triều thối nát như vậy nên sớm bị lật đổ, còn gì đáng để tướng quân nguyện trung thành sao?"
"Hay là, tướng quân tình nguyện trơ mắt nhìn các bá tánh sống trong dầu sôi lửa bỏng, cũng phải thề sống chết trung thành với tên hôn quân kia?"
Sắc mặt Lý tướng quân rất phức tạp, "......!Hoàng thượng là dượng của ngươi."
"Dượng thì sao?" Nguyễn Kiều hừ lạnh một tiếng, "Chẳng qua chỉ là một kẻ lợi dụng ta không quan tâm đến sống chết của ta mà thôi, đừng nói là dượng, cho dù là phụ thân, ta cũng có thể lật đổ!"
"Nhưng......" Lý tướng quân còn muốn khuyên Nguyễn Kiều, nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể há miệng thở dốc.
Nguyễn Kiều ho nhẹ một tiếng, có lẽ là thời gian này hơi mệt mỏi nên nàng debuff kích hoạt hơi nhiều lần, nàng tùy ý lau khóe miệng, nói tiếp, "Ta biết Lý tướng quân còn băn khoăn, ngươi cũng không cần phải trả lời ta ngay, thời gian này ngươi có thể ở chung nhiều với gia đình, đến chừng nào ngươi thông suốt rồi lại đến tìm ta cũng không muộn."
Đúng vậy, Nguyễn Kiều đã sớm theo dõi Lý tướng quân và thuộc hạ của hắn, nàng đã phái người tới kinh thành đón người nhà Lý tướng quân đến, đến giờ Lý gia còn tưởng họ được Lý tướng quân phái người tới đón, thậm chí còn khích lệ Nguyễn Kiều làm việc chu đáo trước mặt Lý tướng quân.
Nghe Nguyễn Kiều nhắc đến người nhà, Lý tướng quân cảm thấy ngực mình nghèn nghẹn.
Hắn nhìn Nguyễn Kiều, sắc mặt phức tạp, cuối cùng cúi cái đầu đã bao nhiêu ngày chưa từng cúi, "Ta đồng ý với ngươi, nhưng mà, ngươi phải đảm bảo sự an toàn cho gia đình ta, nếu họ xảy ra chuyện gì, ta chết cũng không tha cho ngươi."
"Sao có thể được!" Nguyễn Kiều nghe Lý tướng quân đồng ý, lập tức trở nên rất nhiệt tình, "Nếu tướng quân đã đồng ý, chúng ta đánh một tiếng trống cho tinh thần thêm hăng hái đi, cùng nhau làm công tác tư tưởng cho hơn sáu ngàn binh lính dưới trướng tướng quân thôi nào."
Lý tướng quân: "......"
Thật ra hắn chẳng phải bị Nguyễn Kiều uy hiếp nên đồng ý, thời gian này người của Nguyễn Kiều đã đưa hắn đi dạo một vòng Trì Thành, U Thành và Huyên Thành nàng chiếm đóng.
Ba thành này tuy bị liệt vào phạm vi phản quân, nhưng người dân trong thành lại chẳng hề bị ảnh hưởng gì,......!Cũng không thể nói vậy, phải nói là không hề gặp bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực gì.
Nguyễn Kiều có tiền, có lương thực, trước khi chiếm ba thành, nàng đã hạ lệnh không cho thuộc hạ khinh nhục bá tánh, cùng bá tánh se kim luồn chỉ, không chỉ giúp Trì Thành đang gặp tai họa khôi phục với tốc độ cực nhanh, nàng thấy bá tánh không có lương thực, còn mở kho lúa.

Nàng hứa hẹn đầu xuân năm thứ hai có thể nhận hạt giống miễn phí ở phủ nha, miễn trừ tiền thuê, năm đầu miễn thuế, ba năm sau chỉ thu một thành thuế.
Bá tánh có phương hướng sống, khuôn mặt tuy vẫn gầy trơ xương, nhưng lại tươi cười nhiều hơn, so với những bá tánh đã chết lặng bên ngoài của Đại Sở, bá tánh trong ba thành này quả như sống trong chốn đào nguyên.
Nguyễn Kiều nói rất đúng, hôn quân của Đại Sở không đáng để hắn tiếp tục nguyện trung thành, hắn muốn biết, một minh chủ như nàng sẽ sáng lập ra triều đại như thế nào.
Còn về thất bại, Lý tướng quân chưa từng nghĩ tới.
Nguyễn Kiều có tiền, có người, có lương thực, còn có dân tâm.
Quan trọng là nàng có nắm tay!
****
Nguyễn Kiều đã sớm phân phó hệ thống giám sát chặt chẽ Tần Vân Huyên từ lúc mình bắt đầu cướp Trì Thành, nên hắn vừa có hành động, Nguyễn Kiều lập tức biết được.
Thu phục xong Lý tướng quân, Nguyễn Kiều gọi Dương Nghĩa và Trần Thiết tới dặn dò một phen, sau đó mới rời khỏi thành.
Xác định vị trí của Tần Vân Huyên từ hệ thống xong, Nguyễn Kiều lấy một chiếc xe ngựa, chậm rãi khởi hành về phía Tần Vân Huyên.

Hệ thống trơ mắt nhìn Nguyễn Kiều xé rách vá mình, vò rối tóc, còn trét không ít máu lên người, ngây ngốc, [Cô đang làm gì thế?]
"Tôi chịu trăm ngàn cay đắng mới tìm được đường sống trong chỗ chết mà trốn thoát, người sao có thể sạch sẽ?" Nguyễn Kiều trét cái cuối cùng lên mặt, "Tiếc là thị vệ của tôi và những ám vệ Tần Vân Huyên phái tới đều bất hạnh gặp nạn."
Hệ thống biết rõ Nguyễn Kiều đã bắt nhốt hết những người đó lại: [......]
Sau khi ba thành Trì-U-Huyên bị chiếm, bên ngoài cũng loạn hết cả.
Lái xe dọc đường lớn thường thấy được những xác người chết bên đường, có người chết lạnh, có người chết đói, có người bị giết.
Một đường đi qua, tựa như tiến vào luyện ngục nhân gian.
Hệ thống cũng dần im lặng lại, tuy nơi này chỉ là một thế giới tiểu thuyết, nhưng sau khi những con chữ lạnh băng trở thành sự thật, dù đã tự nhủ nơi này chỉ là một thế giới giả dối thì cũng không thể thả lỏng tâm tình.
Nguyễn Kiều bình tĩnh hơn hệ thống nhiều, lúc ở mạt thế, nàng đã chứng kiến những cảnh còn đáng sợ hơn thế này nhiều.

Hôm đó, Nguyễn Kiều gặp một đám người trên đường, họ thấy Nguyễn Kiều tuy quần áo chật vật, khuôn mặt kinh hoảng, nhưng chất liệu quần áo không tầm thường, người lại còn xinh đẹp, đi một mình một xe ngựa, lập tức nảy lên ý xấu.
Những người đó cao lớn thô kệch, dáng người cường tráng, nhìn là biết không phải người đứng đắn.
Nguyễn Kiều bị họ chặn trên đường, vừa ho ra máu, vừa ngoài mạnh trong yếu quát, "Các ngươi không được tới đây! Phu quân ta là Tần tướng quân, hắn sắp tới hội hợp với ta rồi, ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên tới gần ta nữa!"
Một đám người vốn chỉ có sắc tâm nghe Nguyễn Kiều nói vậy, đôi mắt lập tức sáng ngời, nếu nàng thật sự là phu nhân của Tần tướng quân, vậy chẳng phải họ có thể dễ dàng kiếm lời sao?
Vì thế, dưới sự dụ dỗ cố ý của Nguyễn Kiều, nhóm người này lập tức muốn bắt nàng.
Vốn tưởng chỉ là một nữ nhân yếu đuối thường hay ho ra máu, nào ngờ nàng lại giống như chuột bắt mãi không được.

Đại hán cầm đầu không kiên nhẫn, trực tiếp chém đao trong tay về phía dây cương của xe ngựa Nguyễn Kiều đang lái.
Con ngựa vốn bị chấn kinh, vừa được tự do thì giơ chân chạy mất bóng.
Xe ngựa bị lật, Nguyễn Kiều ngã xuống đất, tựa như đã thoi thóp, giây phút những người đó muốn bắt nàng, tiếng mũi tên xé gió truyền đến, yết hầu mấy đại hán vây quanh Nguyễn Kiều đều bị một mũi tên sắc bén cắm xuyên qua.
Máu tươi phun đầy đất, tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa dần tới gần.
Nguyễn Kiều mở hai mắt, nhìn thấy Tần Vân Huyên cưỡi ngựa ngược sáng vội vàng tới, xoay người xuống ngựa thì quỳ gối bên cạnh nàng, nôn nóng hỏi, "Có bị thương không?"
Nguyễn Kiều vốn định rơi vài giọt nước mắt cho hợp tình hình, kết quả nửa ngày không ép ra được, đành phải Huhu rồi ho ra một búng máu lớn, "......!Tướng quân."
Giọng nói buồn rầu lại bi thương.
Kết quả nhận được một đánh giá chẳng nể nang gì của hệ thống, [Ọe.]
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Vân Huyên: Đừng sợ, ta tới cứu nàng!
Hệ thống: Vèo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.