Hệ Thống Ép Tôi Làm Thần Y

Chương 50: 50: Đi Đầu Nháo Sự




Trong một tiệm cơm tương đối xa hoa, Trấn trưởng Lâm Chính Đức đang ăn uống với mấy vị lãnh đạo công ty.

"Lâm Trấn trưởng, nghe nói cục trưởng cục bảo vệ môi trường thành phố đã thay, không biết vị cục trưởng cục bảo vệ môi trường mới này có nói chuyện được hay không.

"Trưởng xưởng tinh luyện Tôn Chí Hằng hỏi.

"Mọi người yên tâm, chỉ cần mỗi năm mọi người đều làm ra thu nhập từ thuế, phát triển thị trấn chúng ta lên, tôi sẽ giúp mọi người ngăn cản một ít thanh âm lung tung rối loạn, mọi người cứ việc yên tâm.

"Lâm Chính Đức thề son sắt bảo đảm.

"Được, có những lời này của Lâm Trấn trưởng, chúng ta sẽ an tâm hơn.

"Mấy vị xưởng trưởng cùng nhau kính rượu.

Một đám người tụ tập ở cửa vào đã kinh động đến văn phòng của chính quyền, thư ký văn phòng hoang mang rối loạn gọi điện thoại:"Trấn trưởng, bên ngoài trụ sở chính quyền có rất nhiều người đang tiến vào, tất cả đều là thôn dân lân cận, bọn họ vây quanh sân, vậy phải làm sao bây giờ?""Sợ cái gì, tôi không ở trong, để cho bọn họ nháo, thật sự không được thì cho người tới giao tiếp một chút.

"Lâm Chính Đức không chút hoang mang tiếp tục uống rượu.

"Không được, những quan viên khác thấy nhiều người thì không ai dám đi ra ngoài, tôi sợ bọn họ sẽ đi vào trong viện.

"Thư ký yếu ớt nói.

"Đừng động đến bọn họ, nếu thật sự không được thì để cho đồn công an tới đuổi người.

"Lâm Chính Đức tức giận tắt điện thoại, một buổi sáng tâm tình tốt đẹp bị phá hư.


"Trấn trưởng, có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?"Một vị xưởng trưởng nhìn thấy tâm tình của Lâm Chính Đức không tốt, lo lắng có chuyện gì bất lợi đối với bọn họ, vội vàng hỏi.

Lâm Chính Đức uống một ngụm rượu nhỏ, chậm rãi nói:"Cũng không phải là chuyện lớn gì, tới tới lui lui vẫn là những điêu dân kia gây chuyện, các người biết đấy, những thôn dân này mỗi năm đều phải gây chuyện vài lần, nhưng mà muốn đuổi cổ bọn họ cũng không dễ dàng.

"Mấy vị xưởng trưởng nhìn nhau một chút, trong lòng hiểu rõ, vội vàng tỏ thái độ nói:"Lâm Trấn Trưởng yên tâm, hôm nay thu nhập từ thuế trong trấn tuyệt đối không ít hơn năm trước.

""Đúng đúng, chúng tôi trở về xí nghiệp phát triển mạnh mẽ, nhất định sẽ cho Trấn trưởng một câu trả lời vừa lòng.

"Lâm Chính Đức liếc mắt nhìn mấy người một cái, vừa lòng cười cười.

Mục Vân Đông mang theo thôn dân đứng ở cửa trụ sở một hồi, không thấy có người đi ra, đang nghĩ ngợi xem có nên đi vào hay không thì nhìn thấy một người hoảng hốt chạy loạn ra.

"Từ từ đã!"Mục Vân Đông ngăn cản đường đi của người kia:"Lãnh đạo của các người có ở đây không?""Không! không ở đây.

"Người tới lắp bắp nói.

"Người này hoảng loạn cái gì?"Mục Vân Đông buồn bực, lặng lẽ sử dụng thuật đọc tâm, một nụ cười tà mị hiện lên ở khóe miệng của anh.

Thật là trời cao giúp tôi! Trấn trưởng này lại đi ra ngoài uống rượu ban ngày ban mặt, còn uống cùng các xưởng trưởng, đỡ phải chạy, tận diệt.

"Các bác, Trấn Trưởng của các người đến tiệm cơm gần đây uống rượu rồi, tới đây, theo tôi đi!"Mục Vân Đông vung tay lên, một đám người mênh mông cuồn cuộn theo ở phía sau.

Thật là trùng hợp, nhà hàng bọn họ ăn cơm chính là tiệm cơm Mục Vân Đông đã đến trước đó.

"Ông chủ, lại gặp nhau rồi.


"Mục Vân Đông vừa vào cửa tiệm đã lập tức chào hỏi.

"Ôi, là Mục thần y, hôm nay lại rảnh rỗi tới cửa hàng chúng tôi ăn cơm, tới đây, hôm nay tôi mời miễn phí.

"Chủ tiệm nhiệt tình hô.

"Không cần, chúng tôi tới tìm người, tôi muốn biết bây giờ Trấn trưởng đại nhân của chúng ta đang ở phòng nào?""Trấn trưởng?"Chủ tiệm sửng sốt, suy nghĩ một chút mới nói:"Bọn họ đang ở phòng phú quý trên tầng hai.

""Đi lên lầu.

"Mục Vân Đông vung tay lên, dẫn đầu cất bước lên lầu, một đám người theo sát phía sau.

Mục Vân Đông trị hết bệnh của bọn họ, hiện tại mỗi người đều xem anh là người trụ cột.

Trước kia bọn họ cũng thường xuyên tới chính quyền trấn gây sự, nhưng bởi vì thiếu người dẫn đầu, cho nên không làm nên kết quả gì.

Một đám người nhanh chóng lên lầu hai, đại sảnh lầu hai đã không còn khách, chỉ có một căn phòng thỉnh thoảng truyền đến âm thanh ăn uống linh đình.

Nhân viên phục vụ lầu hai nhìn thấy đại sảnh tràn đầy người, có chút kỳ quặc:"Các người nhiều người như vậy là muốn ăn cơm à?""Không phải, chúng tôi muốn gặp người của phòng phú quý, gọi bọn họ ra đi.

"Mục Vân Đông cười cười, anh ngồi vào trên một cái ghế, bắt chéo chân lên.

Nhân viên phục vụ mở cửa ra, một bàn người còn đang ăn uống, nói nói cười cười, khi nhìn thấy cửa mở ra thì người bên trong có chút không vui.

"Không phải nói là khi chúng tôi nói chuyện thì các người không cần tùy tiện vào, đi ra ngoài đi!""Bên ngoài có người tìm đến.


"Nhân viên phục vụ nhỏ giọng nói.

"Không ai được phép quấy rầy chúng tôi ăn cơm, không biết quy củ à? Đóng cửa!"Lại một người vỗ bàn nói.

"Ôi, các vị, thật là kiêu ngạo!"Mục Vân Đông vỗ tay mấy cái.

"Chậc chậc chậc, thời gian đi làm là thời gian cán bộ chính quyền và các người dẫn đầu các xí nghiệp ăn uống ở quán rượu, tin tức này thật đúng là quá lớn!""Anh là ai vậy?"Lâm Chính Đức đứng lên hỏi, lời nói vừa rồi của Mục Vân Đông làm cho anh có chút hoảng loạn.

"Tôi, chỉ là một bác sĩ mà thôi.

"Mục Vân Đông cười cười, anh đi tới cửa, dùng chân chống lại cửa.

"Bác sĩ? Bác sĩ không ngốc ở bệnh viện, chạy tới đây làm gì?"Lâm Chính Đức tức giận nói.

"Tôi cũng muốn ở lại bệnh viện, nhưng bọn họ không cho!"Mục Vân Đông chỉ chỉ rất nhiều quần chúng ngoài cửa đại sảnh:"Các người xem, tất cả bọn họ đều là bệnh nhân của tôi, bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói với vị quan phụ mẫu Lâm Trấn trưởng này.

""Một vị bác sĩ mang theo một đám bệnh nhân tới gây chuyện, não bị rút à?"Bên cạnh, Tôn Chí Hằng quát.

"Anh là ai?"Mục Vân Đông hỏi.

"Tôi là ai không liên quan đến chuyện của các người, các người không có lý do gì lại đi vây quanh một cán bộ quốc gia gây chuyện, đây chính là phạm pháp.

"Ánh mắt Tôn Chí Hằng lạnh như băng, trong lời nói mang theo uy hiếp.

Mục Vân Đông liếc mắt nhìn Tôn Chí Hằng một cái, lại nhìn về phía Lâm Chính Đức, đồng thời lạnh lùng nói:"Lâm Trấn Trưởng, anh không muốn biết vì sao bọn họ lại tới đây làm loạn à?""Tôi mặc kệ là vì chuyện gì, tới gây chuyện như vậy là phạm pháp, nếu không đi chúng tôi sẽ báo cảnh sát xử lý.

"Lâm Chính Đức không nói gì, nhưng thật ra Tôn Chí Hằng ở bên cạnh lại nổi giận đùng đùng.

"Đúng vậy, báo cảnh sát xử lý.


"Mấy người khác cũng đi theo phụ hoạ nói.

"Ha ha!"Mục Vân Đông cười lạnh, anh dùng thuật đọc tâm lặng lẽ đọc thân phận của mấy người khác.

"Trưởng xưởng tinh luyện, trưởng xưởng phân hóa học, trưởng xưởng sản xuất da, lại đều tới, thật sự là quá tốt.

""Bệnh nhân của tôi còn chưa nói chuyện gì, các người đã muốn báo cảnh sát, các người có biết là bởi vì xưởng của các người xả thải nước bẩn và khí thải, môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng, mấy trăm thôn dân gần đây đồng thời đổ bệnh hay không.

""Hiện tại, bọn họ chỉ muốn nói chuyện về vấn đề xử lý môi trường sau khi nói chuyện với các người, các người không hỏi một tiếng đã muốn báo cảnh sát, các người còn có lương tâm sao.

"Mục Vân Đông không quan tâm, nước miếng bay tứ tung mắng.

Bên ngoài quần chúng cũng đầy lòng căm phẫn, mấy năm gần đây bọn họ thân chịu thiệt thòi.

Mấy người bên trong không ngờ rằng bác sĩ trước mắt lại biết thân phận của bọn họ, còn một châm thấy máu mà chỉ ra vấn đề, đều có chút kinh ngạc.

Tôn Chí Hằng sợ Mục Vân Đông lại nói ra cái gì bất lợi với bọn họ, lập tức ngăn lại:"Tiểu tử cậu ăn nói bừa bãi cái gì? Mỗi năm xưởng chúng tôi đều có cục bảo vệ môi trường tới tiến hành giám sát, chúng tôi đều là người đủ tư cách đạt tiêu chuẩn, bọn họ sinh bệnh thì tự đi gây phiền phức, tìm chúng tôi làm gì.

"Mục Vân Đông cười lạnh một tiếng:"Đều là đủ tư cách, anh có thể lừa bịp những thôn dân này chẳng lẽ còn có thể lừa bịp bác sĩ như tôi à? Có muốn tôi kiểm tra nước trong sông cho anh một phen hay không.

"Lúc này Lâm Chính Đức rốt cuộc đứng dậy, hét lớn một tiếng:"Đủ rồi, những điêu dân các người, các người không nghĩ trước kia các người là dạng tình cảnh gì à? Mười năm trước, vùng này của các người nghèo đến mức cơm cũng không ăn đủ no.

Sau khi mấy vị doanh nhân này tới, các người đã bán đất được tiền, người trong nhà lại đều đến các công xưởng làm việc, các người mới dần dần giàu lên, sao bây giờ lại nghĩ tới rút ván gì nữa.

""Nếu không có những doanh nhân này, các người còn không đủ no, trấn của chúng ta vẫn là một trấn nghèo khó, hiện tại trấn của chúng ta có tiền để sửa đường, các người cũng có tiền sửa nhà, còn nháo cái gì mà nháo, phát triển là gốc rễ của dân sinh, muốn phát triển sao có thể không trả giá.

"Lâm Chính Đức nói rất chính đáng, đám người vốn đang ồn ào lại yên tĩnh xuống.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.