Ngồi trước bàn trang điểm, Mạc Tố Quyên đưa tay cầm lấy một thỏi son để ở vị trí dễ thấy nhất, màu đỏ tươi sấn bờ môi căng mọng càng thêm quyến rũ, tô xong, cô vứt thỏi son trên tay vào một cái va li lớn, từng món đồ trang điểm được cô chọn lựa để xử dụng đều đã nằm ngã nghiêng trong đó. Tất cả đều là quà tặng của Nguyên Thiệu khi đang theo đuổi đã tặng cho cô. Ngay cả chiếc váy đỏ rực như lửa cô đang diện trên người, nở một nụ cười xinh đẹp, nhìn bản thân trong gương, Mạc Tố Quyên vén mái tóc uốn lượn sóng ra sau tai, tay kia cầm túi xách đứng dậy đi "lộp cộp" ra khỏi phòng.
Khi Mạc Tố Quyên đi tới phòng khách, Mạc Tuấn đang ngồi dựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt thâm thúy mang theo tình tự không rõ nhìn cô.
"Con đang trong tháng, đừng đi ra ngoài."
Một chút bối rối thoáng qua, Mạc Tố Quyên không làm nũng hay chạy tới bên ông, ôm ông, cô chỉ nhìn ra cửa lớn, giọng nói lành lạnh khiến vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Mạc Tuấn càng thêm tối sầm lại.
"Con có chuyện quan trọng phải giải quyết. Ba cứ ăn cơm không cần chờ con. Con sẽ về sớm."
Nói xong, cô tiếp tục dẫm bước chân đi ngang qua chỗ ông, mãi cho đến khi sắp khuất sau cánh cửa lớn, Mạc Tố Quyên cũng không quay đầu, chỉ bỏ lại thêm một câu:
"Nhờ ba chăm cục bột nhỏ giúp con."
Hai bàn tay Mạc Tuấn đan chéo nhau để trên đầu gối đã nổi gân xanh, tuy rằng lúc trước ông không xen vào chuyện đời tư của con gái, nhưng những gì Quyên Quyên mặc tối nay, ông biết tất cả đều là của thằng nhóc họ Nguyên kia tặng.
Chuyện quan trọng cần phải giải quyết?
Quan trọng hơn sức khỏe của bản thân sao?
Quan trọng hơn lời ông nói sao?
Quan trọng hơn tất cả hết thảy hết thảy sao?!
Từng lời con gái nói vẫn còn văng vẳng bên tai: Ba ơi, sau này khi cục bột nhỏ lớn, con sẽ dẫn ba đi du lịch vòng quanh thế giới.
Ba~ đừng rời xa con...
Ba~ con thương ba...
Mấy năm ông đều có thể bị con gái bỏ lơ như thế, ông vốn dĩ đã quen, nhưng chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, ông đã bị từng lời nói và cử chỉ yêu thương của con gái làm cho hạnh phúc đến mềm mại cả trái tim, bắt đầu biết quan tâm sửa chữa lỗi lầm, để rồi đột ngột nhận ra...
Trong lòng khó chịu đau đớn, cảm giác giống như bị phản bội khiến vẻ mặt ông trở nên rất đáng sợ, cầm điện thoại trên bàn lên, Mạc Tuấn nặng nề nhấn phím gọi.
Sau khi lên xe với Vân Ly, tâm trạng của Mạc Tố Quyên cũng trở nên nặng nề, ngồi suốt quãng đường không dài, nhưng mỗi giây mỗi phút trôi qua, hình ảnh ông nhìn cô không lúc nào không chiếm lấy tâm trí cô, lúc này đây, cô chợt cảm thấy hối hận vì đã không ăn bữa cơm cùng ông rồi hẵng đi, thậm chí bây giờ Mạc Tố Quyên chỉ muốn nói tài xế quay đầu trở về, nhưng cô cần phải cho một đoạn tình cảm không cam lòng này có một hồi kết triệt triệt để để.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Mạc Tố Quyên vừa thấy tên người gọi, trái tim liền đập "thình thịch".
"Ba."
"Cục bột nhỏ khóc. Con về đi." Không ngờ cũng có lúc ông lại phải nói dối để níu kéo cô.
Trong mắt cô lập tức hiện lên tia lo lắng, đôi môi đã bật thốt hai chữ "tài xế" nhưng Mạc Tố Quyên vẫn cố cưỡng ép bản thân phải tiếp tục đi tiếp:
"Ba, chỉ cần 30 phút thôi. Con sẽ trở về."
Nghe tiếng ngắt kết nối, khóe môi Mạc Tuấn khẽ mím chặt.