Hệ Thống Game Sắc Tình: Nhập Vai Làm Yêu

Chương 30



Yêu quái? Đôi đồng tử màu lục co rụt lại, khí thế lạnh lẽo quanh thân càng thêm dày đặc. Nếu hắn có thể, nhất định hắn sẽ giết chết nữ tử càn rỡ trước mắt. 

Địch bất động, ta bất động. Miêu không nói, ta có thể a.

Dân gian tương truyền: Miêu yêu có thể chiêu tài.

Đảo đôi mắt, Triệu Tố Quyên vô thức xoa xoa hai tay, nếu nàng dụ được nó về nhà, chắc chắn bản thân sẽ đánh đâu thắng đó. Nghĩ đến thỏi vàng thỏi bạc phát sáng nặng trịch, vẻ mặt xinh đẹp của Triệu Tố Quyên lập tức hiện lên nụ cười đáng khinh. Lúc này đây, nàng càng nhìn càng cảm thấy đôi mắt lạnh lẽo của nó cũng trở nên ấm áp, bộ lông dính máu của nó cũng trở nên rất quý phái, ngay cả cái móng chân sắc bén của nó cũng thật đáng yêu đến không thể tả. 

Đúng điển hình của câu bị tiền tài làm mờ mắt!

"Hắc! Miêu yêu... A không! Miêu đại gia, nơi này rất bẩn, nhà của tiểu nhân rất rộng rãi, có thức ăn ngon, bla bla... Ngài theo tiểu nhân về nhà, tiểu nhân nhất định sẽ chăm sóc cung phụng ngài có được không?"

Nhìn tia tính kế trong mắt nữ tử trước mặt, Quân Tĩnh Đường làm sao không rõ ý đồ của nàng, nhưng tình cảnh hiện giờ của hắn vô cùng không tốt, đã có người muốn lợi dụng hắn, cớ sao hắn lại phải từ chối. 

"Miêu." Được.

Quân Tĩnh Đường đưa móng vuốt chân trước đặt vào tay của Triệu Tố Quyên.

Thấy hành động này của bạch miêu, trong lòng Triệu Tố Quyên càng chắc chắn đây là miêu yêu chiêu tài ngàn năm khó gặp trong truyền thuyết. Bàn tay khẽ nắm lấy móng vuốt hơi lành lạnh ấy mà nàng cứ ngỡ như thấy một cái chân vàng chân bạc vậy, đối với vàng bạc, Triệu Tố Quyên lập tức phóng thích hai trăm phần trăm ôn nhu ôm lấy bạch miêu. 

Trên đường đi về Triệu gia, lâu lâu Triệu Tố Quyên lại kiềm chế không được cười "haha" khiến bao nhiêu người đi đường một phen giật mình. Bị chửi đến ngập mặt, nhưng tâm trạng của nàng vẫn phiêu phiêu như đang trên mây.

[Miêu yêu đã vào tay. Đại gia ta sắp giàu to. Không chấp nhất với mấy kẻ nghèo hèn như các ngươi!]

Quân Tĩnh Đường giật giật lỗ tai mèo, đột nhiên có chút hối hận vì quyết định lợi dụng nàng.

[Hắn gặp qua đủ loại nữ nhân, nhưng nàng lại là nữ nhân đặc biệt nhất. 

Đầu óc đặc biệt có vấn đề nhất!

Miêu!]

Về đến Triệu gia, Triệu Tố Quyên đột nhiên về sớm như vậy khiến hai thê phu Triệu Tố Cẩm rất ngạc nhiên, Vương Thanh nhìn mâm cơm hôm nay y đặc biệt nấu nhiều thịt heo tẩm bổ cho thê chủ mà khúc ruột ẩn ẩn đau. Không phải thường ngày nàng ta đều chơi bời lêu lổng đến khuya mới về sao? Đúng là mũi chó! 

Triệu Tố Cẩm không biết phu thị của mình đang xót tiền, chỉ nhíu mày nhìn muội muội ôm một con bạch miêu:

"Sao đột nhiên lại bế một con mèo bị thương về đây?"

Đưa tay khẽ vuốt vuốt bộ lông của bạch miêu, Triệu Tố Quyên nhe răng đắc ý nói:

"Không nói cho tỷ biết đâu. Khi nào muội phát tài, nhất định sẽ không quên tỷ." Nói xong, nàng huýt sáo đi vào phòng. 

Triệu phụ vừa đi vào trong phòng lấy chút đậu phộng ra chỉ kịp thấy tiểu nữ nhi đi về phòng, lão lập tức cao giọng nói:

"Tiểu Quyên, con không ăn tối sao? Hôm nay có thịt kho trứng mà con thích ăn đó."

Bàn tay nắm đôi đũa của Vương Thanh siết chặt lại. Chẳng mấy chốc, bên tai y liền vang vọng tiếng nói của nàng ta.

"Lát con ra ăn. Đại tỷ nhớ chừa thịt cho muội nha."

Dù sao cũng là muội muội của mình, chừa có mấy cục thịt đương nhiên không có gì, Triệu Tố Cẩm thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Chết tiệt! Nàng ta rõ ràng đã biết thịt này y nấu cho Tố Cẩm ăn, thế mà còn dám mặt dày bảo thê chủ chừa lại cho nàng. Tố Cẩm đi làm vất vả cần phải tẩm bổ, nàng ta thì có làm được tích sự gì, chỉ giỏi ỷ thế ăn hiếp y. 

Cầm đôi đũa chọc chọc chén cơm để phát tiết, Vương Thanh không cam tâm nhìn chằm chằm tô thịt kho thơm ngát.

Thịt này y cũng chỉ ăn một cục để chừa cho thê chủ, giờ kiểu nào thê chủ cũng chừa cho nàng ta, đã vậy y cũng gắp ăn cho bỏ tức.

Ngay khi Vương Thanh đang định vươn đũa gắp thì một cách tay từ sau lưng đã vươn ra cầm đĩa thịt đi. Ánh mắt y trợn trừng nhìn nụ cười đắc ý của Triệu Tố Quyên.

"Tỷ phu à, không ăn cơm sao? Nhìn muội làm cái gì?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.