Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 152: - Người nghiên cứu phát minh game (7)



Edit: Min

Trước đây Cảnh Dương đã từng sống ở thời đại siêu game trong thế giới tương lai, cho nên đối với thời đại ngành công nghiệp game thời gian phát triển chưa lâu này, tạo ra một trò chơi với hắn mà nói cũng không phải là việc gì khó. Hơn nữa những người Hạ Lãng sắp xếp cho hắn năng lực đều rất không tồi, hiệu quả mà hắn muốn cơ bản đều đã hoàn thành, ngẫu nhiên có xuất hiện vài chỗ sai lầm, chỗ sai mà hắn chỉ ra cũng được sửa lại rất nhanh.

Game online thể loại tiên hiệp có quá nhiều công ty làm, Cảnh Dương cảm thấy nếu tiếp tục làm thể loại này thì không có ý nghĩa gì cả, đây là thời điểm để nhóm người chơi yêu thích game trước đây thử trải nghiệm mới chưa từng có, cho nên game mà hắn tạo ra lấy thời đại tinh tế làm bối cảnh.


Vì mau chóng hoàn thành chế tác trò chơi, Cảnh Dương vốn rất ghét tăng ca nay cũng bắt đầu làm việc tăng ca thêm mấy tiếng mỗi ngày.

Mỗi lần Cảnh Dương và các thành viên trong đội ngũ ở lại tăng ca, Hạ Lãng sẽ mang theo bữa tối xuất hiện, mà mỗi nhân viên ở lại tăng ca ở tầng lầu này đều sẽ có phần.

Mỗi lần các thành viên trong đội ngũ ăn bữa tối xa hoa thì cảm giác mệt mỏi đều nhanh chóng biến mất, cũng cảm thấy tăng ca là một việc hạnh phúc. Hơn nữa những nhân viên đến tầng lầu này làm việc cho Cảnh Dương, đãi ngộ đều tăng lên. Trước đây những đồng nghiệp khác cảm thấy bọn họ bị lưu đày, còn rất vui vẻ khi mình không bị chọn, bây giờ biết bọn họ được đãi ngộ như vậy, toàn bộ đều chỉ có hâm mộ mà thôi.

Cảnh Dương một tay cầm chuột tay còn lại thì chống cằm, chuyên chú nhìn máy tính, Hạ Lãng và trợ lý cầm hộp cơm đúng giờ xuất hiện ở trong văn phòng của Cảnh Dương.


Trợ lý đặt hộp cơm xuống liền rời đi, Hạ Lãng lấy hai hộp cơm và đồ ăn ra đặt lên bàn tròn nhỏ, đi đến bên cạnh Cảnh Dương, cúi người chống tay lên bàn nhìn Cảnh Dương nói "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại làm tiếp."

Cảnh Dương gật đầu, nhưng tầm mắt cũng không có dời khỏi màn hình máy tính, kiên trì làm xong một chút cuối cùng mới đứng lên xoay cổ.

Hạ Lãng theo bản năng giơ tay giúp hắn mát xa bả vai và cổ, sau khi lấy lại tinh thần thì rất nghi hoặc là mình chưa từng làm loại chuyện này, tại sao lại làm thuận tay như vậy. Chẳng qua Hạ Lãng cũng không dừng lại, tiếp tục không nặng không nhẹ giúp Cảnh Dương xoa bóp.

"Phía dưới một chút,...... Bên trái, đúng, chính là chỗ đó, mạnh một chút." Cảnh Dương hoàn toàn không có cảm giác không thoải mái giống như lúc đụng chạm với những người khác, cũng không cảm thấy Hạ Lãng làm như vậy thì có cái gì kỳ quái, dù sao hắn quen rồi, vô cùng thuần thục sai sử Hạ Lãng giúp hắn bóp đến thoải mái mới thôi.


Cảnh Dương ngồi xuống trước bàn tròn, nhìn một bàn đầy đồ ăn, ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn Hạ Lãng nói "Gần đây tôi béo lắm rồi, thật sự không cần tẩm bổ như vậy đâu, lần sau có thể mang mấy món đơn giản tới không?"

Hạ Lãng rất nghiêm túc đánh giá Cảnh Dương, nói "Tôi cảm thấy một chút cũng không béo, dùng đầu óc làm việc rất hao tổn tinh thần, gần đây cậu vất vả như vậy, vẫn nên bồi bổ nhiều lên."

"Còn phải cảm ơn chủ tịch Hạ đã an bài những người đó cho tôi, bọn họ chẳng những năng lực mạnh, mà cũng rất hiểu ý và nghe theo sắp xếp." Cảnh Dương nói.

"Là bởi vì cậu giỏi hơn bọn họ, tất cả bọn họ là thật lòng nguyện ý làm theo lời cậu nói, bọn họ còn nói với tôi là đi theo cậu học được rất nhiều thứ mà trước đây chưa được học." Đúng là Hạ Lãng đã cảnh cáo bọn họ không được phép khó xử Cảnh Dương, mặc dù bọn họ nghe xong trong lòng ít nhiều vẫn sẽ có chút không phục. Nhưng sau khi biết được năng lực của Cảnh Dương, bọn họ là tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện làm theo lời theo Cảnh Dương nói.
"Tóm lại vẫn nhờ có chủ tịch Hạ, nên tôi mới giảm bớt được không ít chuyện phiền toái." Cảnh Dương cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.

"Gần đây Tịch Thịnh có hành động rất lớn, bọn họ thông báo tuyển dụng rất rầm rộ, định ra điều kiện đặc biệt cao đào người khắp nơi. Thậm chí còn đào đến chỗ của tôi, chuyện này cậu biết không?" Hạ Lãng nói.

"Gần đây chỉ lo làm việc, không có chú ý động tĩnh của bọn họ." Cảnh Dương đã đoán được bọn họ sẽ làm như vậy, cho nên không hề cảm thấy kinh ngạc, cho dù bọn họ thật sự mời được người tài giỏi thì thế nào? Ở thế giới này, tuyệt đối không có khả năng có người tạo ra trò chơi lợi hại hơn mình.

"Thật ra là cậu không hề để bọn họ vào mắt, cho nên ở trong lòng câu, mặc kệ bọn họ làm cái gì cậu cũng không quan tâm, bởi vì cậu biết bọn họ không phải là đối thủ của cậu, đúng chứ?" Hạ Lãng nhìn Cảnh Dương, trong mắt mang theo ý cười cưng chiều.
Cảnh Dương trừng y một cái nói "Đừng có nói như anh rất hiểu tôi, tôi và anh còn chưa phải rất thân có được không?"

"Tôi cảm thấy có quen hay không cũng không phải vấn đề thời gian ở chung, mà là cảm giác ở chung giữa người với người." Hạ Lãng nghiêm túc nói "Tôi có cảm giác giống như đã quen biết cậu được mấy đời rồi, mặc dù thật đáng tiếc là cậu không có cảm giác giống như tôi, nhưng mà không sao, thời gian dài tự nhiên sẽ quen thôi."

Cảnh Dương vùi đầu nghiêm túc ăn cơm, không trả lời y.

"Lại nói tiếp......," Hạ Lãng đột nhiên như đang nhớ lại cái gì đó nói "Hình như trước đây tôi đã mơ thấy cậu, hơn nữa giấc mơ này còn rất đặc biệt."

"......" Cảnh Dương híp mắt nhìn y "Anh đừng có nói với tôi là anh mộng t*nh mơ thấy tôi đấy nhá."

Cảnh Dương vừa mới sống lại ở đời này không bao lâu, Hạ Lãng nói trước đây từng mơ thấy hắn, khẳng định không phải hắn của hiện tại, mà là nguyên chủ Tịch Lặc.
"Không phải, nhưng mà cũng có chút cùng loại." Hạ Lãng như cũ vẫn là bộ dáng nhớ lại tình cảnh trong giấc mơ.

Cảnh Dương buông đũa, khoanh tay dùng ánh mắt bất thiện nhìn y "Cái gì gọi là có chút cùng loại?"

"Thật lâu trước kia, tôi bắt đầu thường xuyên mơ thấy một giấc mơ, ở trong mơ, tôi ôm một người, hôn môi hắn vuốt ve hắn, hắn dựa vào trong lòng ngực tôi làm nũng. Mặc dù hắn luôn mặc quần áo thuộc các thời đại khác nhau, thậm chí còn có một cái đuôi cá, mà tôi lại không thấy rõ gương mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được hắn là cùng một người."

Cảnh Dương sửng sốt, cả buổi trời mới hỏi được một câu "Nếu anh không thấy rõ gương mặt của hắn, vậy tại sao dám xác định người kia là tôi chứ?"

"Bởi vì gần đây cũng không biết tại sao gương mặt của người trong giấc mơ kia mặt dần dần trở nên rõ hơn, tuy còn chưa phải là rất rõ ràng, nhưng từ hình dáng đại khái có thể thấy được người tôi mơ thấy chính là cậu." Thật ra thì cũng không phải Hạ Lãng dùng mặt để xác định người trong mơ có phải là Cảnh Dương hay không, y dựa vào một loại cảm giác, mà loại cảm giác này làm y vô cùng khẳng định người trong mơ chính là người ở trước mặt này, y nhìn đôi mắt của Cảnh Dương nói "Tuy hình dáng vẫn còn rất mơ hồ, nhưng đôi mắt của người tôi mơ thấy kia, nó giống y như đúc đôi mắt của cậu."
Cảnh Dương không biết nên nói với y thế nào, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, quyết định kết thúc đề tài này.

"Ăn cơm đi." Cảnh Dương nói xong liền cầm lấy đũa, tiếp tục ăn cơm.

Hạ Lãng nhìn Cảnh Dương, y nhận thấy được hình như cảm xúc Cảnh Dương có chút không thích hợp, cho nên cũng không nói gì nữa, mà kết thúc đề tài giống như mong muốn của Cảnh Dương, hai người yên yên tĩnh tĩnh ăn xong bữa tối.

Cơm nước xong xuôi Hạ Lãng liền rời đi, nhưng khi Cảnh Dương kết thúc công việc phải về nhà thì y lại xuất hiện, hơn nữa còn muốn đích thân đưa Cảnh Dương về.

Cảnh Dương thuận theo lên xe của y, sau khi y khởi động cho xe chạy thì mới nói "Chủ tịch Hạ thật là vất vả, vừa đưa cơm vừa làm tài xế, tôi được sủng ái mà thấy hơi sợ."

"Sủng ái là cậu nên được, không cần sợ." Hạ Lãng nhìn kính chiếu hậu nói.
Cảnh Dương nhịn không được trợn trắng mắt "Đừng có nói buồn nôn như vậy, tôi sẽ nghi ngờ anh có ý đồ khác đó."

"Không thể có ý đồ khác sao?" Hạ Lãng hỏi.

"Không thể!" Cảnh Dương tức giận nói, qua nhiều thế giới như vậy, hắn còn không hiểu nết của người này sao? Cho dù mình nói không thể cũng vô dụng, chuyện nên làm y nhất định sẽ làm.

Hạ Lãng cười cười, không nói gì, đúng như Cảnh Dương dự liệu, y cũng không có để lời nói của Cảnh Dương ở trong lòng, chuyện y quyết định phải làm thì ai cũng không cản được. Y đã quyết định muốn theo đuổi Cảnh Dương rồi, thì sẽ bất chấp tất cả để có được hắn.

Hạ Lãng đưa Cảnh Dương đến dưới lầu, Cảnh Dương xuống xe trước nhìn y nói "Chủ tịch Hạ vất vả rồi, cảm ơn ngài đã đưa tôi về."

"Cậu cũng vất vả rồi." Hạ Lãng vươn tay phải ra.
Cảnh Dương nhìn tay y, nghĩ thầm đang yên đang lành đột nhiên nắm tay cái gì? Lại lo lắng nếu mình bắt tay với y, y sẽ không khống chế được mà nhào lên, nên trong lòng Cảnh Dương rất là rối rắm.

Hạ Lãng cứ giơ tay mãi, cho dù Cảnh Dương vẫn không muốn bắt tay với y, y cũng không có ý định muốn rút về.

Cảnh Dương chỉ đành bắt tay với y, cũng may Hạ Lãng nhéo nhéo tay hắn rồi buông ra, Cảnh Dương nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng, nghĩ rằng y tốt xấu gì vẫn chịu đựng không có nhào lên, nếu không thì hôm nay rất có thể  sẽ không thể về nhà. Không phải là hắn không muốn xảy ra chuyện gì với Hạ Lãng, chỉ là mỗi khi nhớ đến những lời nói của Hạ Lãng, thì trong lòng hắn lái có chút hỗn loạn, cần được ở một mình để bình tĩnh suy nghĩ một chút.

Cảnh Dương vừa vào nhà là nhanh chóng đi tắm rửa, sau đó nằm ở trên giường suy nghĩ về những câu nói của Hạ Lãng.
Đời trước Thôi Viêm là bởi vì nhìn thấy bức tranh mà hắn vẽ, nên mới bắt đầu nằm mơ nhớ lại những chuyện trong quá khứ, nhưng nhớ lại chẳng qua cũng chỉ có đời hắn làm người cá mà thôi. Nhưng mà đời này trước khi hắn sống lại, Hạ Lãng đã bắt đầu mơ thấy chuyện trước kia rồi, hơn nữa căn cứ theo miêu tả của y, y mơ thấy không chỉ có một đời.

Cảnh Dương không biết đây có phải là mang ý nghĩa sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra hay không, càng không biết nếu người yêu của mình mỗi một đời đều bắt đầu nhớ lại ký ức của mấy đời trước, thì đầu óc của một người thường như y có thể chịu nổi nhiều ký ức như vậy hay không, lỡ như sinh ra hỗn loạn ký ức thì phải làm sao bây giờ?

Cảnh Dương bực bội gãi đầu, hắn ghét cảm giác khi mọi chuyện không nằm trong phạm vi khống chế của hắn, đặc biệt là chuyện có liên quan đến người yêu.
Cảm giác phiền muộn làm Cảnh Dương nằm cũng không thoải mái, ngồi cũng không thoải mái, hắn dứt khoát xuống giường, đi đến cửa sổ sát đất đứng, ngẩng đầu nhìn sao trời trong đêm đen, cố gắng bình phục tâm trạng.

Sau khi hơi bình tĩnh một chút, Cảnh Dương nhắm mắt lại mở hệ thống ra, hắn muốn thử xem có thể tìm được biện pháp giải quyết vấn đề ở trong hệ thống hay không. Bởi vì không biết nên tìm tòi từ phương diện nào, Cảnh Dương dứt khoát tìm tòi tin tức về người yêu ở mỗi một đời, nhìn xem có thể tìm được đáp án hay không.

Cảnh Dương tìm xong tất cả tin tức có liên quan đến Hạ Lãng ở đời này, bắt đầu tìm tin tức về người yêu ở mấy đời trước, nhưng chuyện làm hắn vô cùng khiếp sợ đó chính là tìm không thấy! Ngoại trừ tin tức của người yêu ở đời này, thì toàn bộ tin tức của mấy đời trước đều không có, tại sao lại như vậy?
Cảnh Dương đột nhiên luống cuống lên, tại sao lại không có? Tại sao lại như vậy?! Chẳng lẽ hệ thống chỉ có thể tìm được tin tức của một đời, không tìm được tin tức của mấy đời khác? Hắn lại thử tìm tin tức của mình ở mấy đời trước, phát hiện cũng tìm không thấy, hệ thống không có bất cứ biểu hiện nào hết.

Cảnh Dương hơi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy có lẽ là như hắn tưởng tượng, hệ thống chỉ có thể tìm được tin tức của một đời. Vì xác định suy nghĩ của mình, Cảnh Dương lại bắt đầu thử tìm tin tức của những người khác, sau đó......, hắn tìm được.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Cảnh Dương hoàn toàn không hiểu tại sao tin tức của mình và người yêu ở mấy đời trước đều dùng hệ thống tìm không thấy, mà những người khác lại có thể tìm được.
Cảnh Dương buồn rầu không thôi, ngã nhào lên giường dùng gối che đầu lại, liều mạng suy nghĩ về chuyện này. Suy nghĩ rất lâu, Cảnh Dương đột nhiên ngồi dậy, hắn nghĩ tới một khả năng có liên quan đến chuyện này.

Mỗi lần kết thúc một đời, khi linh hồn của hắn trở lại hệ thống đều sẽ nhận được một nguồn năng lượng, nhưng mà không bao lâu những năng lượng lại biến mất. Hệ thống không tìm thấy tin tức của mình và người yêu ở mấy đời trước, có khi nào có liên quan đến những năng lượng vừa có được lại biến mất đó hay không? Nếu thật sự có liên quan, thì những năng lượng đó đến tột cùng là đại biểu cho mình, hay là đại biểu cho người yêu mình? Hay là bao gồm cả hai?

Hệ thống vẫn luôn được mở, tâm trạng của Cảnh Dương dần dần bình tĩnh lại, hoảng loạn cùng buồn rầu trong lòng cũng nhanh chóng biến mất. Cũng không biết là từ hệ thống hay là từ nơi nào đó có một loại năng lượng, loại này năng lượng này chẳng những trấn an nội tâm của hắn, còn khiến hắn cảm thấy cái cảm giác có thể khống chế tất cả lại về rồi.
Hắn nghĩ bản thân mình cũng không phải là người thường, linh hồn cũng không bình thường, mà  người yêu có thể giống như mình chuyển thế liên tục, khẳng định cũng không phải là linh hồn bình thường. Cho nên hắn phải có tự tin, bất kỳ cái gì có thể là vấn đề khó khăn, thì ở trước mặt bọn họ đều không phải là vấn đề.

Min: đăng giờ này thì sao nè?

Là còn một chương nữa chứ sao


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.