Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 159: - Người nghiên cứu phát minh game (14)



Edit: Min

Hạ Lãng đưa kết quả xét nghiệm DNA của Cảnh Dương và Tịch Thụy cho Cảnh Dương nói "Tịch Quảng Thiện đã chuyển hết cổ phần cho Tịch Thụy, Tịch Thụy cũng bắt đầu di dời tài sản rồi, em xác định muốn nói cho Tịch Quảng Thiện biết chuyện Tịch Thụy không phải là con ruột của ông ta ngay lúc này sao?"

"Hiện tại là thời cơ vừa vặn có thể làm Tịch Quảng Thiện chịu đả kích thật nặng, lại có thể lấy về thứ mà em muốn." Cảnh Dương nói "Cổ phần công ty và tài sản của Tịch gia em đều không quan tâm, nhưng căn nhà cổ kia, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người ngoài. Nếu không giữ được căn nhà cổ kia, em sẽ không thể nào ăn nói với ông nội đã mất, cho nên trước khi Tịch Quảng Thiện cho luôn Tịch Thụy căn nhà cổ kia, em phải cho ông ta biết Tịch Thụy không phải là con ruột của ông ta."


Hạ Lãng nâng gương mặt của Cảnh Dương, hôn lên khóe miệng hắn "Muốn tôi đi với em không?"

"Không cần," Cảnh Dương nói "Nơi đó lại không phải là đầm rồng hang hổ gì, bọn họ cũng không thể làm gì được em, huống chi không phải anh vẫn luôn phái người đi theo em sao?"

Lần trước sau khi Cảnh Dương nói mình thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn với Hạ Lãng, Hạ Lãng liền không cho phép Cảnh Dương tự mình lái xe, chỉ cần ra ngoài thì nhất định sẽ có năm vệ sĩ trở lên âm thầm đi theo.

"Ở trong lòng Tịch Quảng Thiện chỉ có Tịch Thụy mới là con ruột của ông ta, em còn thua cả con nuôi là Đỗ Kiệt." Hạ Lãng chỉ cần nghĩ tới cách Tịch Quảng Thiện đối xử với Tịch Lặc, thì trong lòng vô cùng chán ghét Tịch Quảng Thiện rồi, hơn nữa rất không yên tâm để một mình Cảnh Dương trở lại nơi đó "Tịch Thịnh xảy ra khủng hoảng lớn như vậy, khẳng định bọn họ sẽ đổ hết lên đầu em, bây giờ em trở về, Tịch Quảng Thiện nhất định sẽ không có thái độ tốt với em, nếu ông ta châm chọc mỉa mai em, em cũng đừng có nhịn ông ta."


Cảnh Dương không để bụng nói "Yên tâm đi, em sớm đã không còn quan tâm bọn họ nói gì và làm gì với em rồi, hơn nữa lần này em trở về là để đả kích Tịch Quảng Thiện, ông ta càng châm chọc và nhục mạ em, thì sau khi ông ta biết được chân tướng sẽ chịu đả kích càng nặng."

"Vẫn là để tôi đi với em đến đó đi, tôi không đi vào, chỉ ở bên ngoài đợi em thôi." Dù thế nào thì Hạ Lãng cũng không yên tâm để Cảnh Dương đi một mình.

Cảnh Dương đặc biệt chọn lúc chỉ có một mình Tịch Quảng Thiện ở nhà mới đến, bởi vì Cảnh Dương biết cho dù hắn có lấy kết quả xét nghiệm DNA ra, thì chắc chắn Tịch Quảng Thiện cũng sẽ không tin lời hắn nói ngay lập tức. Vì để Tịch Quảng Thiện có đủ thời gian tự mình đi tìm hiểu chân tướng, Cảnh Dương quyết định tạm thời chỉ gặp một mình Tịch Quảng Thiện.


Tịch Quảng Thiện nhìn thấy Cảnh Dương trở về, quả nhiên không có sắc mặt tốt gì trừng Cảnh Dương nói "Mày còn về đây làm gì?! Không phải bây giờ mày đã tìm được chỗ dựa mới, đã không còn quan hệ gì với cái nhà này hay sao?"

"Thật ra thì tôi cũng không muốn trở lại cái nơi làm tôi cảm thấy vô cùng chán ghét này lắm đâu, nói thật, vừa đi vào nơi này đã làm tôi cảm thấy rất ghê tởm rồi." Sắc mặt của Cảnh Dương cũng không tốt, biểu cảm chán ghét trên mặt vô cùng rõ ràng.

Trợ lý của Cảnh Dương lấy một cái khăn tắm lớn trong túi ra, lót lên sô pha để Cảnh Dương ngồi xuống. ( :))))))))) )

"Không muốn tới thì cút đi!" Tịch Quảng Thiện bởi vì thái độ của Cảnh Dương mà tức giận hơn "Nơi này không có ai mời mày tới, sau này tốt nhất là mày vĩnh viễn đừng có về đây nữa, cũng đừng có xuất hiện ở trước mặt tao!"
"Yên tâm, sau khi tôi nói xong chuyện tôi muốn nói, tôi sẽ lập tức rời đi, sau này cho dù ông có quỳ lạy cầu xin tôi tới, tôi cũng sẽ không bước vào nơi này một bước." Cảnh Dương nói.

"Có chuyện gì thì nói lẹ đi, nói xong lập tức cút ra ngoài cho tao! Mày tốt nhất là nói được làm được, sau này đừng có bước vào nơi này một bước!"

"Căn nhà cổ của Tịch gia kia, lúc ông nội của tôi còn sống đã sang tên cho tôi rồi đúng không?" Cảnh Dương nhìn Tịch Quảng Thiện, dáng vẻ tôi đều biết hết.

Chuyện này kiếp trước Tịch Lặc đến chết cũng không biết, bởi vì ông nội của cậu còn chưa kịp nói cho cậu, thì đã xảy ra chuyện rồi. Sau khi Tịch Quảng Thiện kế thừa tất cả di sản, lúc kiểm kê tài sản thì phát hiện vậy mà ông cụ đã sang tên căn nhà cổ cho Tịch Lặc. Lúc đó ông ta rất tức giận, nếu ông cụ còn sống thì ông ta nhất định sẽ lý luận với ba của mình. Đây là căn nhà cổ tổ truyền của Tịch gia, sao ông cụ có thể lướt qua đứa con trai này mà tự ý sang tên cho cháu trai chứ?
Chuyện này Tịch Quảng Thiện vẫn chưa nói cho Ôn Trúc và Tịch Thụy biết, ông ta cho rằng chỉ có một mình ông ta biết mà thôi, hiện tại lại bị Cảnh Dương vạch trần, sắc mặt của ông ta càng khó coi hơn.

Tịch Quảng Thiện cho rằng Cảnh Dương biết chuyện này, là bởi vì trước khi mất ông cụ đã nói với hắn, nếu không thì tại sao hắn lại biết chuyện này.

"Đúng thì sao?" Tịch Quảng Thiện nói "Ông nội của mày mất rồi, tao là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất, tất cả đồ vật thuộc về Tịch gia đều là của tao. Tao còn chưa chết thì sao có đạo lý ưu tiên cho mày kế thừa nhà cổ tổ truyền của Tịch gia được, tao không cho mày nên mày muốn cướp sao sao?!"

"Đương nhiên là tôi biết ông không muốn cho tôi, bởi vì ông muốn để lại hết cho Tịch Thụy, chẳng qua tôi sẽ không cướp đâu, chỉ cần bản thân ông không hối hận là được." Cảnh Dương nói.
"Có cái gì mà tao phải hối hận?" Tịch Quảng Thiện xụ mặt nói "Đồ của tao, tao muốn cho ai thì cho, ở trong lòng tao chỉ thừa nhận một mình Tịch Thụy là con ruột, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng kiếm chát được gì từ tao."

Tịch Quảng Thiện nói bất cứ kẻ nào, thật ra là đang ám chỉ một mình Cảnh Dương.

Cảnh Dương gật gật đầu nói "Nếu thái độ của ông đã kiêm quyết như vậy, vẫn là câu nói kia, ông đừng có hối hận là được."

"Mày nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút đi!" Tịch Quảng Thiện biết ngay hắn vừa trở về sẽ không có chuyện tốt mà, vậy mà còn dám muốn căn nhà cổ, ông ta có chết cũng sẽ không cho hắn căn nhà cổ.

"Đừng có gấp, chuyện tôi muốn nói còn chưa nói xong mà, bây giờ mới vào chủ đề chính này." Cảnh Dương giơ tay, trợ lý của hắn liềm lấy ra một phần văn kiện đặt lên tay hắn.
Tịch Quảng Thiện nhìn văn kiện Cảnh Dương đặt trên bàn, cũng không cầm lên xem mà nhìn Cảnh Dương nói "Rốt cuộc thì mày muốn cái gì?"

"Gần đây tôi phát hiện một chuyện rất thú vị, tôi cảm thấy ông khẳng định cũng sẽ thấy hứng thú, nên mới đặc biệt tới đây chia sẻ với ông." Cảnh Dương mở văn kiện ra, đặt trước mặt Tịch Quảng Thiện "Đây là kết quả xét nghiệm DNA của tôi và Tịch Thụy, căn cứ theo nội dung bên trên, vậy mà giữa tôi và Tịch Thụy lại không hề có quan hệ huyết thống."

Tịch Quảng Thiện hoàn toàn ngây người, đầu óc của ông ta đột nhiên dừng hoạt động, không thể nào tiêu hóa câu nói của Cảnh Dương, trong lúc hoảng hốt, ông ta cảm thấy mình cũng không nghe rõ Cảnh Dương đang nói cái gì nữa.

Cảnh Dương cười như không cười nói "Tôi và Tịch Thụy không có quan hệ huyết thống, nói cách khác, trong hai người bọn tôi, có một người không phải là con ruột của ông, ông cảm thấy sẽ là ai đây?"
Tịch Quảng Thiện vẫn ngây người giống như pho tượng đột nhiên có động tác, ông ta cầm lấy tờ kết quả xét nghiệm xem thật kỹ, sau đó cắn răng nhìn Cảnh Dương nói "Mày đừng mơ dùng cách này để chia rẽ bọn tao, tao sẽ không rơi vào bẫy của mày đâu!"

"Ông cảm thấy tôi sẽ ngu đến mức dùng thủ đoạn vụng về này để chia rẽ các người sao?" Cảnh Dương cười mỉa nói "Xét nghiệm ADN ông có thể đến bệnh viện làm bất cứ lúc nào, tại sao tôi phải bịa đặt một lời nói dối để đâm chọt chứ?"

Tịch Quảng Thiện đặt tay lên đùi đè hai cái chân bắt đầu run rẩy của mình lại, ông ta nhắm mắt lại, cố sức ngăn chặn cảm giác bệnh tim muốn bộc phát.

"Chắc là ông hy vọng Tịch Thụy mới là con ruột của mình có đúng không?" Cảnh Dương nói "Thật ra thì tôi cũng hy vọng mình không phải là con ruột của ông, nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy, không cho người dễ dàng được như ước nguyện."
Cảnh Dương đứng lên, nhìn Tịch Quảng Thiện rõ ràng trạng thái không ổn nói "Đi làm xét nghiệm ADN đi, xác nhận sự thật một chút, còn hơn cứ luôn nơm nớp lo sợ."

Hạ Lãng thấy Cảnh Dương ra tới thì giúp hắn mở cửa xe.

Sau khi Cảnh Dương lên xe, Hạ Lãng hỏi "Nói xong rồi?"

"Ừm." Cảnh Dương gật đầu.

"Ông ta phản ứng thế nào?" Hạ Lãng hỏi.

"Đả kích quá lớn nên không có phản ứng đặc biệt gì, nhưng mà em cảm thấy chờ sau khi ông ta phục hồi tinh thần, sẽ có phản ứng đặc biệt thôi." Cảnh Dương nói.

Hạ Lãng sờ gương mặt của Cảnh Dương nói "Có phải ông ta lại nói cái gì tổn thương em không?"

"Dù ông ta nói cái gì thì cũng không thể tổn thương đến em nữa, em không phải một người bởi vì không được người khác quan tâm mà tổn thương." Cảnh Dương rất bình tĩnh nói.

"Ừ, sau này em chỉ cần quan tâm một mình tôi là được rồi." Hạ Lãng nhéo má Cảnh Dương một cái.
Cảnh Dương vỗ rớt tay của Hạ Lãng tay, trừng y nói "Mau lái xe đi."

Cảnh Dương rời đi cả buổi thì Tịch Quảng Thiện mới có động tác, ông ta mở to hai mắt, xé nát tờ kết quả xét nghiệm DNA. Ngay lúc ông ta muốn đứng lên cầm vụn giấy đi bỏ, thì hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Tịch Quảng Thiện sờ cái trán ướt nhẹp mồ hôi của mình, không ngừng hít sâu, nhưng trái tim vẫn không khống chế được mà đập nhanh hơn. Ông ta chịu đựng cảm giác choáng váng đầu óc, gian nan đứng dậy, sau khi ném hết vụn giấy vào thùng rác thì hai chân không chút sức lực bước tập tễnh đi lên lầu.

Đóng cửa thư phòng lại, Tịch Quảng Thiện ngã lên sô pha, cả người giống như là hư thoát, hai mắt hoảng hốt vô thần.

Mặc kệ là Tịch Lặc hay là Tịch Thụy, bất kỳ đứa nào không phải là con ruột của ông ta, thì với ông ta đều là đả kích và sỉ nhục. Tuy ông ta không thích Tịch Lặc, nhưng cũng không chịu được sự phản bội trong hôn nhân, nếu Tịch Lặc không phải con ruột của ông ta, ông ta cũng sẽ bị đả kích rất lớn.
Đúng như lời Cảnh Dương đã nói, nếu nhất định phải chọn một người, thì Tịch Quảng Thiện càng hy vọng Tịch Thụy là con ruột của mình hơn. Bởi vì ông ta đã đầu tư và hy sinh quá nhiều vì Tịch Thụy, nếu như Tịch Thụy không phải là con ruột của ông ta, thì tất cả mọi chuyện ông ta làm mấy năm nay đều giống như một thằng ngu vậy, thật đáng buồn đáng thương lại nực cười làm sao.

Rốt cuộc thì ai là con ruột của ông ta, bây giờ không phải do ông ta chọn. Hơn nữa trong lòng ông ta rất rõ, lúc trước sau khi mẹ của Tịch Lặc gả đến Tịch gia, bởi vì từng xảy ra chuyện tự sát nên sau này cuộc sống giống như bị giam lỏng. Số lần ra ngoài đều chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà nhất định cũng sẽ có người đi theo một bước không rời, không có cơ hội có khả năng tiếp xúc với những người khác.
Hơn nữa mặc dù hình dáng của Tịch Lặc giống mẹ mình nhiều hơn, nhưng lúc nó còn nhỏ vẫn có thể nhìn ra hình dáng của nó rất giống bà nội. Cho nên nếu nhue nói Tịch Lặc không phải là con ruột của mình, đây gần như là chuyện không có khả năng. Nhưng nếu Tịch Thụy không phải là con ruột của mình......, mình nên làm cái gì bây giờ? Lại nên làm thế nào mới tốt đây?

Tịch Thụy về nhà, không nhìn thấy Tịch Quảng Thiện ở phòng khách, liền đi thẳng lên thư phòng ở trên lầu. Đứng bên ngoài thư phòng gõ cửa lại không nghe thấy đáp lại, thế là Tịch Thụy trực tiếp đẩy cửa đi vào trong xem, nhìn thấy Tịch Quảng Thiện đang nằm trên sô pha, cậu ta nghi hoặc đi vào.

"Ba, ba làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Tịch Thụy thấy sắc mặt của Tịch Quảng Thiện khó coi, trên trán còn đổ đầy mồ hôi, nên cho rằng ông ta bị bệnh.
Tịch Quảng Thiện mở mắt ra liếc nhìn Tịch Thụy một cái, lại lập tức nhắm hai mắt lại, há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó, rồi lại không thể phát ra âm thanh.

"Ba, ba làm sao vậy? Ba đừng làm con sợ mà!" Tịch Thụy thấy bộ dáng của Tịch Quảng Thiện thật sự rất không ổn, đột nhiên bối rối, Tịch gia còn rất nhiều thứ cậu ta vẫn chưa lấy được, nếu như Tịch Quảng Thiện đột nhiên xảy ra chuyện, thì Tịch Lặc sẽ chia đều mấy thứ kia với cậu ta. Tài sản của Tịch gia, một đồng cậu ta cũng không muốn chia cho Tịch Lặc.

Tịch Quảng Thiện chỉ há miệng hô hấp, hoàn toàn không nói được bất cứ ngôn ngữ gì, thật tế thì cũng không phải ông ta thật sự không thể phát ra thanh âm, chỉ là há miệng lại không biết nên cái gì mà thôi.

"Ba! Con, con, con lập tức gọi xe cấp cứu, ba nhất định phải kiên trì!" Tịch Thụy lập tức lấy điện thoại ra, vội vàng hấp tấp gọi xe cứu thương.
Tịch Quảng Thiện bị đưa đến bệnh viện, Ôn Trúc nhận được tin cũng chạy qua, cơ thể của Tịch Quảng Thiện vẫn luôn khá tốt, cũng không có chứng bệnh gì,  bây giờ lại đột nhiên xuất hiện tình huống phát bệnh, làm trong lòng Ôn Trúc và Tịch Thụy đều rất nghi hoặc là rốt cuộc ông ta bị làm sao vậy.

Min: lười qué nên thêm một chương cho bớt lười :))))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.