Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 223



ng nhìn dáng vẻ vừa hoảng loạn vừa may mắn của bọn họ, cười mỉa mai. Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên ở bất cứ đâu thế giới này, chỉ khi đủ mạnh mẽ thì mới có tư cách trừng ác dương thiện.

Hai ngày nay Lam Mạn Tử không ăn, không uống cũng không ngủ, vẫn luôn phái người canh gác bên ngoài Điện Tẩy Hồn. Khi sắp sụp đổ thì ả nhận được tin đám người Dương Tuấn Mậu đã được thả.

Ả lập tức chạy đến chỗ của Cảnh Dương, và khi ả nhìn thấy đám người Dương Tuấn Mậu đang bị nâng ra ngoài, ả càng chạy nhanh hơn để xem bọn họ sống hay chết.

Phụ mẫu của đám người Dương Tuấn Mậu đã không còn thái độ nịnh nọt thường ngày đối với Lam Mạn Tử nữa, bọn họ phớt lờ ả và nhanh chóng rời đi.

Lam Mạn Tử thấy đám người Dương Tuấn Mậu đều còn sống,  nghĩ rằng Tiêu Lăng chắc cũng còn sống, ả xông vào phòng của Cảnh Dương và vội vã nhìn xung quanh “Lăng Nhi! Lăng Nhi của ta đâu?!”

Cảnh Dương vô cảm nhìn ả nói “Tiêu Lăng vẫn còn ở trong Điện Tẩy Hồn, nếu ngươi muốn đi vào với hắn, ta có thể cho người đưa ngươi vào. Vừa lúc mới rời đi ba người, ngươi có thể thay thế ba người bọn họ canh giữ Tụ Ma Châu.”

“Ngươi đã thả ba người khác rồi, tại sao lại không thả Lăng Nhi của ta?!” hai mắt của Lam Mạn Tử đỏ hoe, vừa phẫn nộ vừa kích động hét vào mặt Cảnh Dương.

“Ngươi hỏi ta là tại sao à?” Cảnh Dương đứng lên, tiến lên hai bước về phía ả nói “Đương nhiên là để tra tấn mẫu tử các ngươi rồi, này còn phải hỏi sao?”

“Tiêu Cảnh! Lăng Nhi dù sao cũng là đệ đệ của ngươi, tại sao ngươi không thể buông tha cho nó!” Lam Mạn Tử nước mắt lưng tròng lớn tiếng nói “Ta biết ngươi hận ta! Ngươi hận thì nhắm vào ta đi! Nhắm vào ta đi!”

“Lam Mạn Tử,” Cảnh Dương nhìn ả, chậm rãi nói “Ngươi không cứu được con của ngươi, nên hiện tại rất đau lòng, rất bất lực đúng không? Khi ngươi kêu phụ thân của ngươi sai người giết mẫu thân của ta, ngươi chưa từng nghĩ rằng mình cũng sẽ có ngày này đúng không? Có được năng lực mạnh hơn người khác liền muốn làm gì thì làm, coi mạng người như cỏ rác, miễn là kẻ ngáng đường các ngươi đều nghĩ cách loại bỏ. Bây giờ đổi lại là vị trí của các ngươi, có phải ngươi cảm thấy rất bất lực và thống khổ không? Đây đều là cảm giác của những người bị các ngươi ức hiếp đó, các ngươi đương nhiên cũng nên cảm thụ một chút cảm giác của bọn họ!”

“Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho mẫu tử bọn ta?” Lam Mạn Tử run rẩy hỏi Cảnh Dương.

“Ta sẽ không buông tha cho các ngươi.” Cảnh Dương nói “Ta chính là muốn tra tấn các ngươi trước, sau đó mới lấy mạng của các ngươi. Ngươi, Tiêu Lăng, còn có phụ mẫu của ngươi, một người ta cũng sẽ không bỏ qua. Đây là các ngươi nợ ta và mẫu thân của ta, trả lại bằng mạng sống của các ngươi, chẳng lẽ không phải là chuyện thường tình sao? Năm đó mẫu thân của ta đắc tội các ngươi sao? Nàng đã làm chuyện có lỗi với các ngươi sao? Khi các ngươi muốn lấy mạng nàng, có từng nghĩ tới nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân vô tội, và nàng vẫn là mẫu thân của một đứa nhỏ hay không? Nàng không làm sai gì cả, dựa vào đâu phải bị các ngươi cướp lấy tính mạng?! Bây giờ ngươi có tư cách gì kêu ta buông tha cho các ngươi?!”

“Ngươi nhất định phải đưa bọn ta vào chỗ chết phải không?” Lam Mạn Tử hỏi.

“Đúng vậy, tra tấn các ngươi, sau đó giết các ngươi, ta mới xem như báo thù xong. Cho nên ta sẽ không bỏ qua cho ai hết. Các ngươi giết mẫu thân của ta, ức hiếp ta từ nhỏ, đây là cái giá mà các ngươi phải trả.”

“Nếu làm thế nào ngươi cũng không định buông tha cho bọn ta……,” Lam Mạn Tử đột nhiên lao về phía Cảnh Dương với vẻ mặt hung ác “Vậy thì chúng ta cùng nhau chết đi!”

Cảnh Dương vẫn đứng yên tại chỗ, Lam Mạn Tử giấu một con dao độc ở trong tay áo và muốn đâm nó vào ngực Cảnh Dương, nhưng còn chưa chạm vào hắn thì đã bị một nguồn năng lượng bắn ra ngoài.

Lam Mạn Tử lùi lại một đoạn rất xa, ả chưa kịp đứng vững đã bị một thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể từ sau lưng. Lam Mạn Tử cúi đầu nhìn thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể mình, sau đó chậm rãi quay đầu lại, ả mở to mắt không thể tin được khi nhìn rõ người phía sau.

“Ngươi, ngươi, giết ta?” Lam Mạn Tử không thể chấp nhận được khi người giết ả lại là Tiêu Lương Kỳ.

“Đã đến lúc nên kết thúc tất cả mọi chuyện rồi,” Tiêu Lương Kỳ nói với đôi mắt mang theo chút buồn bã “Sau bao nhiêu năm, chúng ta cũng nên trả giá cho những gì mà mình đã làm.”

“Ngươi……,” Lam Mạn Tử phun ra một ngụm máu tươi, nơi cơ thể của ả bị kiếm đâm xuyên qua, linh lực đang nhanh chóng xói mòn. Khi toàn bộ linh lực của ả tiêu tan sạch sẽ, cũng chính là lúc sinh mệnh của ả kết thúc. Ả vẫn không thể chấp nhận rằng mình sẽ chết trên tay Tiêu Lương Kỳ, nam nhân mà ả yêu bao nhiêu năm nay, cuối cùng lại tự tay kết thúc sinh mệnh của ả.

“Năm đó, ngươi và ta đều mắc sai lầm, đã sai từ lúc bắt đầu rồi. Chúng ta vốn không nên gặp nhau, cũng không nên đi đến tận ngày hôm nay. Hiện tại hãy kết thúc đoạn vận mệnh lỗi lầm này đi.” Tiêu Lương Kỳ nói.

Lam Mạn Tử thấy trong mắt của Tiêu Lương Kỳ không có một tia cảm xúc, trong lòng như lạnh như băng, nhưng ả vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi “Ngươi có, có, từng yêu ta không?”

“Không, từ trước đến giờ ta chưa từng yêu ngươi, thành thân với ngươi là do ngươi và phụ thân của ngươi ép ta.” Tiêu Lương Kỳ không hề do dự nói “Là ta trêu chọc ngươi vì dục vọng ích kỷ, rồi lại vô dụng không thể bảo vệ ái nhân của mình. Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn nhẫn nhịn ngươi vì gia tộc, nhưng ta chưa từng yêu ngươi dù chỉ là một khắc.”2

“Ha ha ha……,” Lam Mạn Tử bỗng cười phá lên một cách điên cuồng, nhưng lại vừa cười vừa chảy nước mắt nói “Tiêu Lương Kỳ! Ta đúng là bị mù mới thích một thứ không có lương tâm như ngươi!”

Lam Mạn Tử dùng hết linh lực cuối cùng để thanh kiếm đang xuyên qua cơ thể của mình cắm vào ngực Tiêu Lương Kỳ “Muốn chết, cũng nên là, chúng ta chết cùng nhau…….”

Tiêu Lương Kỳ đã sớm đoán được ả sẽ làm như vậy, nhưng hắn cũng không thèm tránh, bởi vì cũng không còn ý định muốn sống nữa. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Lam Mạn Tử nói “Nguyện ngươi và ta, đời đời kiếp kiếp, không gặp lại nhau.”

Lam Mạn Tử không cười được nữa, ánh mắt của ả trống rỗng và tuyệt vọng chưa từng thấy.

Lam Mạn Tử và Tiêu Lương Kỳ đều ngã xuống đất, Lam Đạo Niên vội vàng chạy đến sau khi nhận được tin tức. Ông ta nhìn thấy Lam Mạn Tử ngã trên đất thì nhào tới ôm lấy ả, dùng tay đè lên miệng vết thương muốn cứu ả “Mạn Tử, Mạn Tử!”

“Phụ thân……,” Lam Mạn Tử mở mắt, dùng chút sức lực cuối cùng mở miệng nói “Nhất định, phải, cứu Lăng Nhi. Đây là tâm nguyện, cuối cùng của nữ nhi…….”1

Lam Đạo Niên biết mình đã tới chậm và không thể cứu được Lam Mạn Tử nữa, nên chỉ có thể đau lòng nắm tay ả hứa “Con yên tâm, phụ thân nhất định sẽ giúp con cứu Lăng Nhi.”

“Cảm ơn……, nữ nhi……, xin, xin lỗi người…….” nước mắt của Lam Mạn Tử chảy xuống từ khóe mắt, sau đó nhắm hai mắt lại, hoàn toàn tắt thở.

“Mạn Tử!!” Lam Đạo Niên ôm chặt Lam Mạn Tử, nghĩ đến nữ nhi ông ta yêu thương nhiều năm như vậy lại để ông ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông ta liền đau đến không chịu nổi. Quả nhiên Mạn Thanh nói không sai, quá mức cưng chiều chỉ hại ả mà thôi. Ông ta cho rằng bằng địa vị thành chủ của mình ở Thành Hạc Minh, là có thể làm cho nữ nhi của mình bình an và sống hạnh phúc cả đời. Nhưng lại không ngờ mình chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi rơi vào kết cục hiện tại.

Cảnh Dương vẫn luôn nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt bằng thái độ của người bên cạnh. Lam Mạn Tử đã chết rồi, ả là bị Tiêu Lương Kỳ giết, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cảnh Dương, bởi vì hắn vốn định tự mình ra tay. Tiêu Lương Kỳ cũng chết rồi, hắn là bị Lam Mạn Tử giết, điều này càng khiến Cảnh Dương bất ngờ hơn.

Tiêu Lương Kỳ là bởi vì không yêu Lam Mạn Tử, cho nên khi cảm thấy Lam gia đã không còn uy hiếp đến Tiêu gia nữa, hắn giết Lam Mạn Tử không hề đau lòng. Mà Lam Mạn Tử là bởi vì quá yêu Tiêu Lương Kỳ, cho nên đến chết cũng muốn hắn chết cùng. Câu nói đời đời kiếp kiếp không gặp lại nhau cuối cùng của Tiêu Lương Kỳ, e rằng càng khiến Lam Mạn Tử đau khổ và tuyệt vọng hơn là đâm thanh kiếm vào cơ thể ả.

Cảnh Dương không định giết Tiêu Lương Kỳ, nhưng mà hắn đã chết rồi, đây là bản thân hắn lựa chọn. Vì chuộc tội và giải thoát, hắn chọn kết thúc sinh mệnh của mình.

Cảnh Dương nhìn bộ dáng đau buồn của Lam Đạo Niên, nghĩ rằng chắc là bây giờ ông ta đã cảm nhận được sự đau buồn của phụ mẫu mẫu thân nguyên chủ năm đó rồi. Mất con lúc tuổi già, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là đau khổ đến cỡ nào.

Cái chết của Tiêu Lương Kỳ và Lam Mạn Tử không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, còn có Lam Đạo Niên một trong những hung thủ đã hại chết mẫu thân của nguyên chủ nữa, ông ta cũng phải dùng mạng của mình để trả lại.

Cảnh Dương nghĩ, đã đến mức này rồi thì chắc chắn Lam Đạo Niên đã không nhịn được nữa. Vậy thì khiến cho sự kết thúc thật sự của ông ta ở Thành Hạc Minh đến nhanh thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.